Đôi lời nhảm của tớ J): các bạn 2k1 biết điểm thi hết chưa? mình nghe nói là tất cả các tỉnh trên Việt đều thi hết rồi, ngoại trừ duy nhất một cái tỉnh chưa thi, là cái tỉnh Bình Thuận của mình đây. Thứ sáu thứ bảy tuần này là mình thi rồi, giờ mình up chap bù nè, mà… mấy ngày sau bạn Gián mất tích mong là các bạn đừng bỏ truyện nha. Mình up được bao nhiêu thì up, chứ thi xong là 2,3 chap một ngày luôn. hihi. Các bạn thông cảm nha. Do cái phòng GD ở đây thôi.. hihi. Mà thôi mình nhảm nhiu đó dược rồi. mình đọc truyện tiếp nhé! Còn bạn nào thương Gián thỉ chúc thi tốt. hè hè…
Ngay sau cái vụ khóc lóc ở bệnh viện thì tôi với ông cùng về nhà, khỏi nói thì cũng biết ông tôi vui sướng đến cỡ nào, ăn một lần ba chén cơm, rồi một hủ sữa rồi mới chịu ngủ cơ đấy. tôi còn được biết tin ngày mai tôi phải đi gặp mặt phu quân, tôi hơi lo nhưng cũng tự trấn an mình. Cho dù trong hắn có ra sao đi chăng nữa thì tôi cũng phải cưới, tất cả là vì ông.
********
Sáng hôm sau
Hôm nay tôi xin nghỉ, diện một bộ váy được ông cụ chồng tôi gửi tới, tôi thấy mình khác hẳn với phong cách nghèo hèn của mình hằng ngày, tôi không tin rằng có ngày mình lại được mặt một thiết kế có hạn trên thế giới cơ đấy. nhưng thay vì xõa tóc cho thục nữ thì tôi lại chọn cái búi tóc, nhìn lạc lõng hoàng toàn với chiếc váy, vì tôi cũng mong rằng gã chồng ấy không chịu tôi.
Tôi đi xuống nhà, cùng ông bước ra thì thấy một chiếc Audi đứng đợi trước nhà tựa khi nào. Lại một điều không thể ngờ nữa là tôi lại được đi Audi…
Bước vào xe cùng ông, chúng tôi nhanh chóng được đưa đến một khách sạn năm sao. Lúc này mà nói chắc tôi choáng đến độ ngất luôn rồi.
Theo chỉ dẫn của anh phục vụ đẹp trai thì chẳng mấy chốc chúng tôi đã bước vào trước một phòng vip, à không vip nhất của nhà hàng.
Tôi và ông bước vào đã nhận ngay sự niềm nở của ông nôi chồng. hic… chổ ông đang ngồi ngay sát bên tấm vách tường bằng kính, có thể quan sát được tất cả sự việc diễn ra trước nhà hàng, nếu như bạn không yếu tim và dám nhìn xuống J nhưng… chồng tôi thì đang ở cái xó nào? Sao hắn không có mặt ở đây? Trong khi tôi thì đang dáo dác tìm bản mặt của hắn.
-Cháu ông đâu ạ?- thay vì lời chào thì tôi lại vào thẳng luôn việc mình đang thắc mắc.
-Kìa cháu. Cháu nên chào ông nôi trước chứ, nôn găp chồng đến thế cơ à.. hihi cháu tôi nôn gặp chồng tương lai.- ông tôi lên tiếng.
Lời ông vừa dứt mà tôi muốn đập đầu tự tử, ông tôi hiểu sai vấn đề thật, hay là đang giả vờ đây. Tôi đang mông lung suy nghĩ thì ông nôi chồng tôi lên tiếng đưa tôi về hiện tại.
-chắc chắn cháu sẽ không thất vọng đâu! Ta hứa đấy.
-dạ vâng.- tôi ậm ừ cho qua
chợt ông nôi chồng tôi nhìn xuống phía dưới qua ngoài tấm vách tường bằng thủy tinh rồi nói:
-nó đến rồi kìa!
Tôi theo phản xạ nhìn xuống. thì thấy một chiếc xe thê thao, như là siêu xe, à… tôi nhớ ra rồi! đây là chiếc Chevy covette có giá 277.456 USD đây mà. ( tôi vô tình biết được khi nghe khách trong quán tôi nói chuyện)
Tôi thầm suy nghĩ không biết ông già này giàu đến mức nào mà trong một khoảng thời gian ngắn có thể đưa tôi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác chứ. Tôi cứ mãi mê suy nghĩ mà quên bén việc nhìn chồng mình, đến khi nhớ lại thì hắn đã xuống xe và đi lên từ lúc nào. Thôi dù gì cũng sẽ gặp ngay nên tôi chuẩn bị tâm lí, mà trong đầu thì cứ lởn vơn cái viễn cảnh chồng tôi là một ông già kém sắc, tàn tật..
Xoạch.
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của mọi ngưới và đương nhiên có tôi, chồng tôi đến rồi, tôi hồi hộp, nhắm mắt một hồi rồi lấy can đảm nhìn lên.
Thịch
Tim tôi trể một nhịp
Quái. sao có thể là hắn, khuôn mặt này, khí chất này, chẳng ai khác là cái gã xấu xa tôi gặp ở cửa tiệm, cái gả bảo tôi lả rẻ rách…chuyện gì đang diễn ra đây…ai giải thích giúp tôi với…