Tôi run rẩy nhìn hắn, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, đây không phải trong phim, tình huống cẩu huyết bị bóng đập và đầu rồi mất trí nhớ nhất định không thể xảy ra, không thể xảy ra. Có khi nào tôi đang mơ không? Có khi nào tôi vẫn chưa tỉnh dậy mà còn đang ngủ trên giường không? Phải kiểm tra lại mới được. Hít một hơi thật sâu, tôi giơ tay lấy can đảm, nếu đau thì là thật không đau nhất định là mơ thử xem sao
Bốp
- Đau, cậu điên hả, sao đánh người dã man thế?
- Đau thật à, vậy không phải mơ rồi.
Thiên Huy cau mày ôm một bên má vừa bị tôi đánh cho sưng vù, đùa chứ tôi đâu ngu mà làm đau mình, lấy cậu ta ra làm thí nghiệm vẫn hơn. Tôi đứng dậy, phủi phủi bụi dính trên người, nhìn đồng hồ rồi mới quay lại kéo hắn lên.
- Mau về thôi, còn ngồi đấy ăn vạ à, có đánh chết tớ cũng không tin cậu mất trí nhớ nhé!
- Quá đáng người ta mất trí nhớ thật mà.
- Xê ra, đừng có dựa dẫm, còn không nhanh lên muộn học thì đừng trách tớ
Tôi đẩy cái xác đang ẻo lả đổ vào người mình, mới sáng ra mà đã phá banh trời rồi, còn muốn trêu tôi, không có cửa đâu cưng.
Thiên Huy vẫn mặt dày bám lấy nũng nịu như trẻ con đòi kẹo.
- Bạn Vy à, tớ mất trí nhớ thật mà, tớ không nhớ mình là ai, tớ chỉ nhớ mỗi bạn thôi
- Khiếp quá, về nói với đám fan nữ của cậu ấy, có buông ra không? Định lôi lôi kéo kéo đến khi nào?
- Bạn Vy không thích tớ sao? Đối xử với bệnh nhân như thế mà còn nói mình nhân đạo à?
- Thích, tớ thích Thiên Huy nhất. Vì cậu tớ có thể NHẢY VÀO NƯỚC SÔI để nguội, ĐẬP ĐẦU vào gối, VÀ CẮT móng TAY TỰ TỬ. Như vậy đã đủ thâm tình chưa? HẢ??? ~_~
Cái tên này sáng nay chắc ăn nhầm thuốc rồi, một năm 365 ngày 12 tháng 525600 phút và 31536000 giây thì sẽ có ít nhất vài ngày dây thần kinh của hắn bị úng nước như hôm nay. Tôi đã nói rồi, tên này ngoài mặt chỉnh chu cao soái vậy thôi chứ bản chất bên trong điên điên dở dở lại khó chiều.
Tôi và hắn cứ vậy một người đạp, một người kéo dùng dằng mãi mới lết về tới nhà, cứ chờ đấy thầy giám thị mà bắt phạt tôi sẽ đem hắn đi chiên xào rán hấp kho cho biết đời.
***
Vừa tới cửa lớp đã thấy bóng dáng Tuyết Hoa nhào ra ôm chân giữ áo gào thét văng mưa xuân vào mặt tôi mà than thở. Ôi chao thần linh ơi, nếu không phải chuyện bà hàng xóm mỗi ngày đều chạy bộ giảm cân thì cũng là chuyện thằng nhóc tầng dưới bị mẹ tét đít vì dám giấu bài kiểm tra điểm kém, tào lao hơn là chuyện con mèo đen ngoại tình mới con mèo trắng rồi sinh ra một đàn mèo lông vàng nên bị đuổi cổ khỏi nhà, chung quy toàn chuyện đâu đâu. Làm ơn đi, tôi còn muốn ngủ mà.
Bạn A: Sao tiết đầu cô lại lên muộn vậy?
Bạn B: Ai biết? Nghe bảo hôm nay cô nghỉ phép sẽ có người lên coi lớp đấy.
Bạn A: Cô xin nghỉ làm gì? Đi xem mắt hả?
Bạn B: Ai biết? Nghe bảo cô đi xem 5 6 lần rồi mà chẳng ưng được ai kìa, có anh bị chê cao quá cô không muốn đi với một cái sào, có anh bị chê thấp quá cô không muốn đi với một cây nấm, có anh bị chê nhỏ quá cô không muốn bị tố tội quan hệ bất chính với trẻ em, có anh lại bị chê giàu quá cô không muốn mang tiếng đào mỏ...chung quy cô ế là chắc rồi.
Bạn A: Ừ bảo không biết mà sao nói lắm thế?
...
Bạn E: Mày có biết tại sao mặt trăng lại có màu vàng không? Tại hôm qua tao phóng phi thuyền lên rồi rải pho mát trên đấy đấy.
Bạn D: Ăn nhằm gì, tao rải cả tương ớt lên sao hỏa này
...
Bạn Z: Cái áo này là có một không hai trên thế giới đấy, chỉ có tớ mới có thôi hàng siêu đẹp siêu xịn siêu chất lượng 500 triệu một cái, nhưng vì chúng ta là bạn tớ chỉ bán 50 ngàn một cái thôi, mua đi còn nhiều lắm.
Bạn Y: Quảng cáo như đúng rồi ấy.
Bạn Z: Thế có mua không?
Bạn Y: Mua hẳn hai cái về làm ghẻ lau nhà, hào phóng chưa?
bla bla blo
Tôi bịt tai chùm mũ úp mặt xuống bàn cũng không ngăn nổi ồn ào, có để cho ai ngủ không? Sáng nay ăn khoai ngứa à mà lắm mồm thế? Không ra uy thì tụi bay tưởng tao là hello kitty à? Tôi bật dậy đập thét IM LẶNG~~~~
1s
2s
30s
Còn ồn ào hơn trước. Ôi cạn lời rồi.
Rút điện thoại trong túi, tôi lóc cóc mò xuống bàn tuyết Hoa xem tiếp bộ anime dở dang hôm qua, thật sự phục Đức Nhân mà ồn như vậy vẫn ngủ được, đúng là luyện đến siêu cấp saiyan rồi. À nhắc mới nhớ Tiểu Hắc còn ở nhà tôi, cũng nên nói cho cậu ta tình hình của nó nhỉ? Hay là thôi đi, nhìn dáng ngủ mặc trời mặc đất của cậu ta tôi không dám động vào.
Ôi mẹ ơi mới một tối không xem mà đã ra thêm chục tập anime mới rồi, bây giờ có thêm bịch khoai tây và chai coca ở đây thì còn gì tuyệt hơn nữa? Tôi Sẽ tha hồ tận hưởng hạnh phúc.
- Thu lại vẻ mặt của mày đi kinh quá đấy.
- Kệ tao, hứ lúc mày nhìn thấy trai đẹp mà chẳng sáng mắt nên như thế.
Cho nên hiện tai trong lớp tôi loạn cào cào, nhìn còn đáng sợ hơn trại tâm thần, vi trại tâm thần cón có bác sĩ, chứ lớp này bác sĩ cũng bó tay. Mà thôi kệ, một khi đã dán mắt vào phim thì thế giới bên noài dù có nổ tug cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.
- Vy, Khả Vy, Khả Vy, DIỆP KHẢ VY MÀY ĐIẾC HẢ
- Hở gì xiếc ở đâu cơ?
- Hừ đã điếc còn thích xuyên tạc, hết giờ rồi có muốn đi eat morning (ăn sáng) không?
- Khỏi, tao ăn rồi
- Tao chỉ hỏi vậy thôi chứ đi hay không là do tao quyết định, không phải mày.
...Thế mày hỏi làm cái mòe gì?
Tuyết Hoa tơm tướp chạy đi, tôi cũng chẳng bận tâm nó đí đâu, còn mải cắm mặt vào xem phim, nó làm gì kệ nó chứ. Một lúc sau đã thấy Tuyết Hoa đứng ngoài cửa lớp vẫy tay gọi tôi, hóa ra nó đi gọi Thiên Huy và Phong cùng đi ăn. Tôi gãy gãy đầu thở dài, kiểu này thì đành phải đi cùng thôi, kéo lại vạt áo vuốt vuốt tóc, tôi đủng đỉnh cầm điện thoại đi ra, lóc cóc theo sau ba người họ, còn vừa đi vừa xem phim, thiên ơi Sebastian đẹp quá đi mà.
Tôi đâm vào lưng Thiên Huy trong lúc đang cúi xuống nhìn màn hình, sợ hắn lại cáu gắt thuyết giáo nên vội vàng giấu điện thoại sau lưng.
- Đi đường thì phải nhìn ngó cho cẩn thận vào chứ
- Ừm
- Này, đưa tay đây
- Làm gì, cho kẹo à?
- Có cái khỉ ấy lấy đâu ra?
Không có gì cho tôi thì đưa tay ra làm gì? Nhưng tôi vẫn đưa tay cho hắn, vậy là hắn khoác vai tôi thật chặt kéo sát người tôi lại bên mình sau đó hài lòng gật đầu. Dáng người cao gầy của Thiên Huy che khuất cả thân hình tôi, hắn cúi sát mặt, nhìn thấy phần mái nghiêng che khuất tầm mắt vừa cười vừa nói.
- Đấy, bây giờ thì vừa đi vừa xem được rồi không cần lo cậu ngã nữa.
#^0^#
Vì mới tiết đầu nên canteen không đông lắm, Tuyết Hoa nhanh chóng tìm một bàn chống rồi ngồi xuống. Như mọi khi việc lấy đồ ăn là của Huy và Phong tôi và Hoa chỉ việc ngồi giữ chỗ thôi.
Tuyết Hoa chống cằm, chớp chớp đôi mắt nâu của nó nhìn tôi miệng cười xảo quyệt, dám chắc rằng nó chẳng nghĩ được cái gì trong sáng đâu.
- Nhìn thấy rồi nhé body honey too motive ( thân mật quá cơ).
-... Mày nói cái b**p gì thế?
- Đừng có đánh trống lảng, tao thấy mày với Thiên Huy quan tâm nhau thế mà
- Ờ
- Này thái độ gì thế
- Chuyện mày nói nhạt như nước ốc, có bao giờ bọn tao không thân mật?
- Cũng đúng green ochna tree bamboo horse ( thanh mai trúc mã) có khác
Tôi có nên quăng luôn cuộn giấy vào mồm nó không nhỉ? Kìm chế lại cơn giận, tôi quay người đi chỗ khác tỏ vẻ hờn dỗi liền nhìn thấy lớp trưởng và lớp phó cũng đang loay hoay tìm chỗ. Còn chưa kịp gọi họ lại Tuyết Hoa đã chồm lên người đè tôi xuống rống lên hét gọi hai người họ. Mất mặt quá, đúng là tôi nên bóp chết nó mà.
Thương đặt hộp cơm xuống than ngắn thở dài, đại loại như: Thời buổi kinh tế dạo này thật khó khăn, hôm qua hộp cơm có 5 miếng xúc xích hôm nay chỉ có 3, dầu mỡ chứa nhiều chất béo không tốt cho sức khỏe như bà bán hàng lại cho quá nhiều, chưa kể tới sợi mì hôm nay chưa được xào chín nên nhỏ hơn hôm qua 0,001mm đã thế..
- Thôi mày câm luôn đi_ Tuyết Hoa phát cáu đem đôi đũa đặt trên bàn chắn ngang mồm Thương, ngồi một lúc nữa mới thấy Thiên Huy và Phong quay lại cầm theo bốn suất ăn đi đến.