Tối đó, Từ Thiên Phương không về nhà mà cô đi đến quán bar uống rượu. Cô nhờ trợ lý riêng đến nhà lấy giúp mình một vài thứ, coi như cô xoã một lần đi, quên hết muộn phiền. Quên đi tất cả và quên đi anh.
Từ Thiên Phương thay đổi hoàn toàn diện mạo bên ngoài, khác hoàn toàn so với dáng vẻ thường ngày. Bộ đồ công sở thay bằng chiếc váy hai dây bó sát màu đen vô cùng sexi, độ dài của nó chỉ đến nửa bắp đùi cô. Nước da trắng sáng, khuôn mặt nàng thơ mọi ngày được thay bằng lớp makeup khác, mái tóc dài uốn xoăn lơi, mùi hương cuốn hút trên cơ thể khiến ai ngửi cũng thấy mê cộng thêm đôi giày cao gót màu đen càng tôn thêm vẻ đẹp của cô. Từ Thiên Phương lái xe khỏi Vương Thị, vừa đi vừa gọi điện cho mẹ.
- “ Mẹ à, con không ăn cơm cũng không về nhà đâu, con ở nhà bạn. Sáng mai con sẽ về, ba mẹ đừng có lo cho con. ”
- “ Con đi đâu mà sao lại không về nhà. ” Chu Hạnh lo lắng
- “ Cậu ấy cần người tâm sự, con sẽ an toàn trở về. Mẹ cứ yên tâm, khi con về, con sẽ làm theo lời mẹ nói. ”
- “ Phương, con nói thật sao? ”
- “ Con đùa mẹ làm gì, con hoàn toàn nghiêm túc. Chẳng phải ba mẹ luôn muốn con kết hôn sao, bây giờ là lúc con thực hiện điều đó. ”
- “ Được rồi con gái, ngày mai nhớ phải về nhà đó. ”
- “ Con biết rồi, con chào mẹ. ”
Chu Hạnh vui mừng ra mặt, cuối cùng con gái cũng chịu nghe lời bà rồi. Từ Thiên Phương nhấn ga, cô nhanh chóng đến quán bar Top of the Strand Rooftop Bar nằm ở 33 W 37th St, New York.
Từ Thiên Phương dừng ở bãi đỗ xe, nơi đây hội tụ những Thiếu Gia Tiểu Thư có quyền có thế vừa có địa vị trong xã hội. Tiếng nhạc xập xình bên trong, cô dần dần hòa nhập vào cuộc vui. Cô gọi cho mình một ly cocktail và thêm một chai rượu vang, ngồi một mình thưởng thức, Từ Thiên Phương cảm thấy ở đây thật thú vị, giải tỏa cảm xúc, thật khoái cảm và dễ chịu.
Cô trước kia đã đến đây một vài lần nên cũng biết quy tắc ở đây, những loại người giơ bẩn thường đến đây mua vui. Những cô gái hầu rượu trong này có lẽ rất bần cùng thì mới đến đây làm việc hoặc có thể muốn hưởng thụ cuộc sống sung sướng bằng việc bán thân. Đúng là xã hội này, việc gì cũng mua được bằng đồng tiền. Lên giường với một lão già để đổi lấy sự sung sướng, thật đáng xấu hổ.
Bàn tay đung đưa ly rượu chưa uống hết, Từ Thiên Phương đã có chút choáng váng đầu óc, cô mới uống được vài ly mà đã say rồi sao? Không, cô không say, cô vẫn còn rất tỉnh táo. Cô phải uống cho hết, chỉ có như vậy, cô mới quên được anh. Một ly, hai ly rồi lại ba ly, Từ Thiên Phương uống hết sạch. Cô gọi thêm rất nhiều chai rượu nữa, dường như Từ Thiên Phương muốn đắm chìm bản thân mình trong cơn say, không muốn tỉnh táo nữa. Không người đàn ông nào dám đến gần cô bởi ai cũng biết cô là con gái cưng của Từ Gia, đụng đến cô khác nào tự tìm con đường chết.
Từ Thiên Phương không biết Trịnh Hoàng cũng có mặt ở quán bar này, anh cùng trợ lý bàn bạc công việc với đối tác tại đây nhưng hai người liệu có nhìn thấy nhau không?
- “ Hợp tác vui vẻ ”
Hai người bắt tay nhau, nhìn đồng hồ trên tay đã điểm 11h khuya, thời gian cũng nhanh, lúc Trịnh Hoàng đến đây cũng là 9h tối rồi. Hai người bước xuống sảnh chính ra về, Trịnh Hoàng lại thấy bóng dáng rất quen đang ngồi uống rượu ở đằng kia.
- “ Sếp, anh có nghĩ những gì tôi đang nghĩ không? Mau đến thử xem, có khi cô ấy là Từ Tiểu Thư. ” Huỳnh Tấn nói
- “ Đến xem sao nhưng nhìn ở đây lại rất giống cô ấy. ”
Trịnh Hoàng và Huỳnh Tấn đến gần, đúng là Từ Thiên Phương thật nhưng sao khuya rồi mà còn đã quán bar, đã vậy còn uống rượu đến giờ này. Nếu không phải Từ Gia lớn mạnh thì cô đã bị bọn người dơ bẩn kia đụng đến rồi, thật là không biết bảo vệ mình.
- “ Phương, uống vậy đủ rồi, về nhà thôi. ”
Trong cơn mơ hồ, Từ Thiên Phương không biết người trước mặt là ai, cô mặc kệ Trịnh Hoàng, tiếp tục uống.
- “ Kệ tôi, liên quan gì đến anh. ”
- “ Phương, không được uống nữa, em say rồi. Ngoan, anh đưa em về nhà, đừng quậy. ”
Trịnh Hoàng bế Từ Thiên Phương về Trịnh Viên, cầm luôn túi xách của cô. Huỳnh Tấn lái xe đưa hai người về biệt thự của Trịnh Hoàng.
Từ Thiên Phương trong cơn say, không biết người bên cạnh mình là ai, cứ vậy mà theo anh về nhà nhưng giọng nói này quá đỗi quen thuộc, thật giống với người đàn ông cô yêu.