Trịnh Hoàng phẫn nộ, anh túm tóc Cố Tử Thiên ra khỏi tòa án, Từ Thiên Phương cũng chạy theo. Cô chẳng hiểu chuyện gì cả, sao hai người này lại trở thành như thế này.
- “ Đau anh, em buông ra đi, có gì chúng ta từ từ nói, anh thật sự không biết cô ấy là người yêu của em. Bao nhiêu năm không gặp nhau, sao anh biết được chứ. ”
Trịnh Hoàng càng nghe càng bực mình, trên đời này có nhiều những cái tên giống nhau, anh ngộ nhận điều đó, cứ tưởng người đó không phải Cố Tử Thiên anh quen biết nhưng đâu ngờ được người đó cũng là Cố Tử Thiên anh quen biết nhiều năm.
- “ Không phải ngụy biện, ngày còn học cấp 3, rõ ràng tôi có nói chuyện với anh về chuyện yêu đương. Anh biết nhưng anh vẫn cố tình, còn giả vờ cho ai xem. Người yêu của em mình anh còn cướp cho được, anh làm vậy không thấy xấu hổ à. ”
- “ Anh thật sự không biết, anh chỉ nghĩ đơn giản là tên giống nhau. Anh đâu biết sự thật phũ phàng nó như thế này, anh cũng biết trước là anh và cô ấy sẽ không thể trở thành vợ chồng được rồi, cô ấy không hề yêu anh, anh cũng thế. Là do người lớn ép buộc mà thôi, em không tin có thể hỏi người yêu của em mà. ”
Cố Tử Thiên khóc tiếng mán, bị túm tóc rồi lôi đi thế này, ai vui cho nổi, làm sao mà không đau. Anh nói chỉ có sự thật, anh cũng định sau hôm nay sẽ quay lại Pháp luôn.
- “ Tôi không cần biết, anh khỏi ngụy biện cho hành vi của mình. Ngày hôm nay tôi mà không đến kịp lúc thì sao? Có phải anh trở thành chồng của cô ấy rồi không? Ngày hôm nay tôi nhất định sẽ đập chết anh, ném xác anh về Cố Gia. ”
Trịnh Hoàng tức giận, anh không thể kìm chế cảm xúc, Từ Thiên Phương chẳng biết phải làm gì. Cô phải can ngăn mới được, không ai làm gì sai, là do người lớn sắp đặt hết cả.
Cố Tử Thiên nghĩ mình sắp toang đời rồi, anh nghĩ mình sẽ không có cơ hội báo hiếu cha mẹ và Cố Gia nữa, sắp chết đến nơi rồi. Từ Thiên Phương lập tức ngăn Trịnh Hoàng lại, №# lắc đầu.
- “ Đừng đánh, không ai sai cả. Là do mẹ em với mẹ anh ấy, không ai là người muốn nó xảy ra cả. Dù sao cũng chưa phải vợ chồng mà, người có tên giống nhau là chuyện hết sức bình thường. Không ai yêu ai, sau này cũng sẽ không đụng chạm. Em cũng chỉ bên cạnh anh, đừng vì chuyện này mà phá vỡ tình cảm anh em. Không nên đâu, em nói thật đấy. ”
- “ Đúng rồi đó, sự thật là như vậy mà em. Anh đâu dám nói dối gì em đâu, anh chỉ nói sự thật. ”
Trịnh Hoàng suy nghĩ vài giây, anh không tin lời Cố Tử Thiên mà chỉ tin lời Từ Thiên Phương, thả Cố Tử Thiên xuống, cũng may Cố Tử Thiên dùng hai tay chống đỡ nếu không thì anh cũng ăn trọn mặt đất.
Nhìn Cố Tử Thiên tàn tạ như thế, Từ Thiên Phương cũng thấy rất xót, không yêu nhưng mà nhìn người khác thế này, làm sao không tội cho được. Đến tận bây giờ, cô đã cảm nhận được rằng, không chỉ Vương Kiên và Hàn Dương Phong ác mà ngay cả Trịnh Hoàng cũng thế, ba người còn lại chắc cũng không khác gì. Đúng là chơi cùng nhau, tính cách giống nhau, chỉ có Từ Thiên Phương khác biệt vì cô là con gái. Nhiều lúc cô cảm thấy mình thật giỏi vì chơi được với hội bạn thân này đây.
Cố Tử Thiên đứng dậy, phủi hết bụi bẩn còn dính ở tay, chỉnh lại tóc và quần áo, ngày hôm nay quá đỗi bất ngờ cũng quá đỗi ngạc nhiên. Người anh yêu thầm là em dâu họ, thật nực cười. Sự thật này, anh phải chấp nhận thôi, hai người yêu nhau, anh âm thầm chúc phúc, dù sao anh cũng đã buông bỏ cô rồi.
- “ Kết thúc rồi ha, đừng đánh nữa. Cái chuyện này là tại mẹ anh hết, anh cũng sẽ đi, em sẽ không phải nhìn thấy mặt anh nữa đâu. ” Cố Tử Thiên nói
- “ Đi luôn khỏi tiễn, cút luôn cũng được, đừng về nữa, đỡ chướng mắt. ”
Trịnh Hoàng bực dọc nói, càng nghĩ anh càng thấy điên tiết không thể chịu được, Từ Thiên Phương cũng chẳng biết phải nói câu gì bây giờ.
- “ Xong việc thì sẽ về Cố Gia thôi, em không muốn nhìn cũng không có sao hết. Hai người nhất định phải hạnh phúc, đây trả em. ”
Cố Tử Thiên trả sổ hộ khẩu cho Từ Thiên Phương, sau đó anh cũng rời đi, không nên ở lại, sắp xếp hành lý trở lại Pháp. Có vẻ hơi gấp nhưng mà phải đi, cũng để cho em họ bớt nóng giận, sự việc hôm nay anh thật sự không ngờ đến.