Tan ca làm việc của ngày hôm nay, Từ Thiên Phương cũng phải về nhà, cô không thể tránh được việc phải đối phó với mẹ mình. Cô chắc chắn rằng bà Chu Hạnh đã chuẩn bị vô vàn những câu hỏi để tra hỏi cô, chỉ cần qua ngày mai thôi, mọi thứ sẽ kết thúc. Quang minh chính đại bên cạnh người mình yêu, chỉ nghĩ đến thôi, Từ Thiên Phương đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Từ Thiên Phương chọn ăn tối ở ngoài chứ không về nhà, ban đầu cô cũng định về nhà nhưng nghĩ đến mẹ mình thì cô lại thôi. Có khi chưa ăn xong bữa cơm thì đã ức chế không muốn ăn nữa rồi. Nhiều khi cô thấy mẹ mình thật giống với mẹ của Vương Kiên nhưng không phải, mẹ của Vương Kiên vì mối hận sâu đến tận đáy bể với chồng mình nên mới hành động như vậy. Kì thực nhiều lúc cô cũng thương mẹ của bạn mình, mẹ cô thích áp đặt cô theo ý bà thôi chứ không hề có nguyên nhân sâu xa nào.
Biệt thự Từ Gia
Vừa thấy chiếc xe đi vào, Chu Hạnh biết là con gái đã về. Bà rất muốn biết buổi xem mắt hôm nay thế nào, không biết có tốt đẹp hay không?
- “ Đúng là..... biết trước hai đứa nó không đến được với nhau thì hi vọng làm gì. Tốn công, phí sức. ” Từ Minh Hạo nói
- “ Ông đừng có nói những lời xui xẻo như thế, đợi con về là biết ngay. ”
- “ Cho dù chúng nó có đăng ký kết hôn thật nhưng đừng mong Cố Tử Thiên thành rể của Từ Gia, nằm mơ ít ra còn có. ”
- “ Ông đừng có độc mồm độc miệng, không được nói xui xẻo như thế. ”
- “ Chờ xem, tôi đúng hay bà đúng. ”
Từ Minh Hạo tự tin khẳng định chính kiến của bản thân, chỉ tội vợ ông cứ thích hi vọng nhiều. Từ Thiên Phương đi vào, cô ngồi xuống, nhìn vào ánh mắt của mẹ, cô thừa biết bà mong chờ cỡ nào rồi.
- “ Ba mẹ, con về rồi. ”
- “ Hôm nay thế nào rồi, có ổn không? Con thấy Minh Thiên thế nào? ”
Chu Hạnh mau chóng hỏi, bà không quan tâm gì đến Từ Thiên Phương mà chỉ quan tâm đến buổi xem mắt hôm nay của cô thế nào.
- “ Ổn, cũng bình thường. Chẳng có gì thú vị hết, anh ta cũng đâu có yêu con, kết hôn để làm gì, mẹ cũng đừng hi vọng nhiều, thất vọng đấy. ”
Nghe con gái nói xong, Chu Hạnh cũng không quá bất ngờ bởi vì hai đứa trẻ xa nhau từ nhỏ, nhớ nhau là một chuyện khó...
- “ Không sao, sau khi kết hôn thì yêu nhau cũng không muộn. ”
- “ Con đã nói rồi đấy, Từ Thiên Phương với Cố Tử Thiên mẹ yêu mến không trở thành vợ chồng nổi đâu. Mẹ hi vọng quá nhiều, lúc nó không giống như mẹ mong muốn, đừng quá buồn bã. "
- “ Con nói vậy là có ý gì? Con đang tính làm chuyện gì mờ ám hay sao? ”
- “ Chuyện gì đến thì nó sẽ đến thôi, con cấm làm sao được. Thôi con đi ngủ đây, sáng mai mẹ đưa sổ hộ khẩu cho con đấy, con mượn tí. ”
Từ Thiên Phương nói xong, cầm túi xách đi lên phòng ngủ. Ngày hôm nay thực sự rất mệt mỏi rồi, nốt ngày mai nữa thôi. Mấy hôm nay vừa nhiều việc lại vừa mệt với mấy chuyện kia, cô đã quên mất không để ý đến Trịnh Hoàng mất rồi.
Từ Minh Hạo nghĩ trong lòng nếu con gái ông và Trịnh Hoàng kết hôn luôn thì còn gì bằng, nghĩ đến thôi, ông cũng thấy vui. Ông không biết hôm nay con gái với Cố Tử Thiên nói những gì nhưng chắc hẳn những chuyện ông suy tính từ trước sẽ xảy ra, không yêu nhau thì làm sao đến với nhau được.
Chu Hạnh không nghĩ sâu xa như Từ Minh Hạo, bà chỉ nghĩ đơn thuần là con gái muốn trêu đùa bà. Khẳng định Cố Tử Thiên sẽ là chồng của con gái, mối nhân duyên này được định ra là từ mối quan hệ tốt đẹp của Từ Phu Nhân và Cố Phu Nhân mà thôi.
Trịnh Viên
Trịnh Hoàng nằm trên giường, anh không ngủ nổi, anh không biết mấy ngày hôm nay cô như thế nào. Anh cũng định ngày mai sẽ đến Vương Thị gặp cô, khỏi nói anh cũng biết cô đi làm cả ngày. Từ lúc yêu đương, hình như Trịnh Hoàng cười nhiều hơn thì phải, đúng là yêu rồi có khác. Trịnh Gia cũng không hối thúc nữa, chắc cũng biết anh yêu Từ Thiên Phương rồi.