Tôi cố tình không thèm trả lời câu nói kia, dù gì thì tôi có trả lời hay không trả lời cũng có làm sao. Tôi đang rất cố gắng để Thiên Minh, cậu ta có thể quên được hình bóng của tôi, quên được tình cảm kia cậu dành cho tôi, quên được những gì tôi và cậu ta đã cùng làm hay nói ngắn gọn hơn là cậu ta hãy quên đi con người của tôi thì tốt hơn nếu cậu ta không thể quên thì tôi sẽ thành tội phạm phá nát trái tim của người con trai ấy, người con trai mà tôi vừa nhận ra rằng, mình đã yêu cậu ta, Ngô Thiên Minh!
Tôi đã phát hiện mình đã yêu cậu ta, không thể sống thiếu cậu một giây phút nào, dù cho người đó chỉ vừa rời tôi vài phút. Và tôi cũng không muốn, người con trai mà tôi thương yêu phải tổn thương vì tôi, đau khổ vì tôi... thà rằng cậu yêu một người khác, tốt hơn tôi, giỏi giang hơn tôi, nữ tính hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi và còn không thâm hiểm như tôi. Không còn lựa chọn nào khác ngoài cách này, tôi đã rất tàn nhẫn.
Kết thúc tiết học mệt mỏi kia, thay vào đó là giờ giải lao ít ỏi. Trâm và Nghiêm lôi lôi kéo kéo tôi đi căn tin ăn uống, nhưng giờ này còn có tâm trạng để ăn với chả uống gì nữa chứ?! Tôi xua xua tay, không muốn đi. Chắc Yến Trâm hiểu ý nên nắm tay Nghiêm lôi xuống căn tin trường. Tôi nhìn tụi nó tay nắm tay xa dần, xa dần rồi khuất hẳn. Tôi nhìn chăm chú vào vở hóa học, tôi không đọc bài, tâm trí tôi đã lên chín tầng mây rồi. Hửm...? Ai vừa hét vào tai tôi vậy? Tôi từ chín tầng mây rơi xuống trở về hiện thực, di chuyển tầm mắt sang tiếng hét lúc nãy. Là Tuấn Nhân gọi tôi.
“ Cậu gọi tớ sao? “ - Mặt Nhân đỏ bừng, tôi tỉnh bơ hỏi làm gương mặt đẹp trai kia càng đỏ hơn.
“ GỌI CẬU MUỐN TẮT TIẾNG LUÔN MÀ KHÔNG NGHE HẢ? TAI CẬU ĐỂ Ở ĐÂU VẬY? “ - Tôi bịt chặt tai lại, tên Tuấn Nhân hét càng to thì mặt mày càng đỏ, hét to đến nổi tôi muốn nổ tai luôn. Sức trâu, sức bò à? Hét xong thì thở như cún, tôi cũng muốn bái cậu ta vài lại.
“ Gọi làm gì? Có chuyện gì à? “ - Tôi vô cùng, vô cùng, vô cùng khó chịu nói. Tôi vẫn còn rất thù hận Tuấn Nhân vì chuyện của Thiên Minh và cậu ta. Tên này cũng không phải dạng vừa đâu. Tâm địa độc ác thế cơ mà.
“ Có chuyện mới gọi cậu chứ. Tớ cũng không có rảnh ruồi mà gọi cậu làm gì. “ - Giọng tên Nhân này rất bực mình, chắc vì chuyện lúc vừa nãy chứ gì. Xí, tên mỏ nhọn... tên nhỏ mọn đúng hơn! Có chuyện... có chuyện... A! Đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Có thể nhờ Tuấn Nhân giúp đỡ trong việc này, dù cậu ta đã làm gì trước kia đi nữa, tôi vẫn thử xem sao.
“ Tớ cũng có chuyện này muốn nhờ cậu. Hay chúng ta đến sau thư viện nói chuyện một chút, ở đây có vẻ không tiện cho việc này. “ - Tôi đảo mắt quanh lớp rồi dừng lại trên người Nhân. Tên này chỉ gật đầu rồi đi trước, tôi rảo bước theo sau.
Đến chỗ đã nói, tôi và tên dối trá kia đứng đối mặt nhau nên không khỏi bắt gặp được ánh nhìn của cậu này chìa thẳng vào người tôi.
“ Cậu có chuyện gì nói trước đi, tôi nói sau. “ - Tôi mở lời trước cái không khí ngượng ngùng này, không phải chỉ có ngượng ngùng mà là tôi rất sợ đụng chạm ánh mắt dò xét của người khác chiếu vào tôi. “ Ừm... Là chuyện này, sao tớ thấy cậu dạo này không đếm xỉa gì đến tớ, không nói chuyện với nhau gì cả, tớ buồn chết được ấy. Còn vụ việc kia nữa, sao cậu còn chưa trả lời câu hỏi kia của tớ? “ - Tuấn Nhân nói nguyện một tràng, nước bọt thiếu điều muốn văng tung tóe vào mặt tôi, gương mặt đối diện có tỏ vẻ trách hờn. Trong lòng thầm nghĩ, cậu đối xử như thế nào với chúng tôi thì chúng tôi đối xử với cậu như thế đấy. Gậy ông đập lưng ông! Ai bảo ác làm gì!
“ Tớ quên mất, tớ vẫn chưa suy nghĩ kĩ càng về vấn đề kia của cậu nói, cho tớ thêm chút thời gian suy nghĩ sau. “ - Tôi trưng ra gương mặt giả vờ tội lỗi của mình.
“ Mà này... cậu có đồng ý câu trả lời của Thiên Minh chưa thế? “ - Sao Nhân lại biết? Trời ạ, tên Thiên Minh điên khùng! Đến điều này cũng nói, cái tên ác độc này đã oán giận cậu như thế rồi mà vẫn nói, hết chịu nổi! Ngu ngốc!
“ Chưa, vẫn chưa trả lời. Tớ muốn nhờ cậu giúp việc này. Rất quan trọng. “ - Tôi bắt đầu vào thẳng trọng tâm của việc nờ vả này. Không thích vòng vo, rất phiền phức!
“ Cậu cứ nói, tớ sẵn sàng để giúp cậu mà. “ - Tuấn Nhân cười tươi đáp lời. Nhìn bộ dạng hiện giờ của cậu ta mà tôi cảm thấy nổi hết da gà lên. Con người này diễn quá hay, quá xuất sắc! Đến người ngoài nhìn vào còn không thể tưởng hình tượng này là thật. Cậu ta có thể làm diễn viên được rồi.
“ Từ khi Thiên Minh kia chuyển vào trường này, học cùng lớp với tớ, ngồi cạnh tớ là tớ ghét cay, ghét đắng cậu ta rồi. Thế mà cậu ta vẫn thản nhiên đi tỏ tình với tớ còn cạnh tranh với cậu. Tớ muốn nhờ cậu việc này, tớ muốn cậu ta phải thật đau lòng vì tớ. Nên... cậu có thể làm bạn trai tớ khi có mặt của Thiên Minh không? Chỉ trong vài tuầm thôi, không lâu đâu. “ - Cậu ta nghe xong, trầm tư suy nghĩ một lúc rất lâu rồi nhìn tôi rất nghiêm túc, nói:
“ Được thôi, tớ đã nói sẽ sẵn sàng giúp đỡ cậu mà. Với lại, tớ cũng có cơ hội làm bạn trai của cậu. “ - Diễn càng ngày càng giỏi, cứ tưởng là diễn viên chuyên nghiệp không ấy chứ! Quá tài rồi!
~~~~~~~~~~~~~~~~
Còm bách, còm bách, còm bách!!!
Cũng sắp hết truyện này rồi, mấy bợn muốn ta viết ngoại truyện không? Hay không viết? Ta thì lười lắm! Nếu mấy bợn muốn viết thì nói 1 tiếng cho ta biết, sắp lịch! Á há há.
Vào học rồi, được ngồi 1 mình rồi, buồn rười rượi luôn rồi. U hụ hụ!!! Nhưng vẫn sướng hơn ngồi bàn 2 người!!! Ta lên cơn rồi nên đừng trách.
Thôi mỏi tay quá, nghỉ viết đây. Ta phải tiếp tục tịnh dưỡng vài ngày rồi đăng chương mới, chờ đi.
Nhớ bình chọn cho truyện của ta, nhớ đó, nhớ đó, nhớ đó!!! Điều quan trọng phải nhắc đến ba lần!!!