“ Này, Vy à! Dậy đi học nào! Dậy đi! Được rồi, con không dậy thì đừng trách mẹ đây đối xử không tốt với con. “
“ Thôi, thôi mẹ à! Mẹ đừng có khủng bố con nữa. “ - Nếu tôi mà không ngồi dậy, chắc chắn, mẹ tôi sẽ la hét ầm ầm như sấm nổ.
“ Ngoan đấy, khôn đấy! Giờ thì rời giường, đi rửa mặt thay đồ nhanh cho tôi. “ - Mẹ ra lệnh rồi đi ra ngoài, tôi thì còng lưng đi vào nhà vệ sinh.
Thay đồng phục xong, tôi vác cái cặp xuống nhà, sao than lầu nhà tôi dài lê thê thế này? Đi mà muốn thê thảm luôn! Lệt bệt xuống đến nhà, tôi chào mẹ đi học, đến trường ăn sáng cho tiện, đi bộ mất thời gian rồi còn thêm ăn sáng ở nhà nữa là trễ học như chơi.
Ra khỏi nhà, tôi lại thấy hai cái tên âm binh đầu đinh hôm qua. Nói thế thôi chứ, hai người này đầu đinh thì ai thèm nhìn nữa. Sáng sớm làm khó chịu, bực bội rồi. Còn nhìn tôi cười hì hì, chắc vui.
“ Sao hai cậu vẫn không chừa vậy hả? Hôm qua bị mắng đến thế rồi còn không nghe à? Tôi nói rồi, nếu còn làm như vậy một lần nào nữa thì tôi sẽ không chơi với các cậu nữa. Vậy là tôi nó thế, các cậu nghe không hiểu? “ - Tôi thở dài nhìn họ. Tôi bây giờ giống như mẹ của Thiên Minh và Tuấn Nhân vậy, thật buồn cười. Mặt Thiên Minh đầy hối lỗi nhìn tôi, nói:
“ Vy à, cho tôi xin lỗi. Chuyện này, nhất định sẽ không có lần sau nữa đâu, thật đấy! Tha lỗi cho tôi lần này thôi, nha... “ - Tuấn Nhân cũng chắp tay trước ngực, nói:
“ Đúng rồi đó Tin, tha lỗi cho tớ đi. Lần sau sẽ không tái phạm nữa. “
“ Còn có lần sau hả? Các cậu dám có lần sau thử xem tôi xử các người thế nào? “ - Tôi vừa tức giận vừa buồn cười.
“ Không, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Cậu tha cho tôi đi mà. “ - Thiên Minh van xin nài nỉ. Mặt hai người cậu ta, bây giờ rất đáng thương.
“ Được rồi, nhớ là không có lần sau đâu đó, hứa đi! “ - Tôi nghiêm mặt đề nghị
“ Tôi / tớ hứa. “ - Lại nói cùng, khùng thật, tôi muốn khùng với hai người đó rồi.
“ Được rồi, biết vậy lúc nãy ghi âm lại là được rồi. Đi học đây. “ - Nói xong thì tôi phủi áo khoác đi trước.
“ Nè, tôi chở cậu đi. “ - Thiên Minh tò tò theo sau tôi.
“ Thôi, tôi đi bộ. “ - Tôi vẫn cất bước, trả lời Minh.
“ Hay là để tớ chở Tin. “ - Thiên Minh vừa xong lại đến Tuấn Nhân.
“ Tớ nói rồi, tớ muốn đi bộ mà. Hai người... đi cùng tôi thì được. “ Tôi liếc mắt đến Thiên Minh xong lại nhìn qua Bin mập. Hai người đó lại đưa mắt nhìn nhau, rồi nói cùng một lúc: “ ĐƯỢC. “
Tôi tiếp tục thở dài hướng ngôi trường thân thương mà đi đến, còn hai người kia như thế nào thì... cứ như oan gia ấy. Mỗi lần đụng mặt nhau là y như rằng, ở đấy sẽ bừng bừng lửa, đến nỗi tôi còn không dám lại gần.
Tôi vừa tới trường là ngay lập tức, phi thẳng lên lớp, vứt cặp lên bàn, chạy cái vèo xuống căn tin. Mua 1 cái hamberger trứng, tôi rất cuồng trứng, nghiện trứng. Mua xong thức ăn, tôi lại mua thêm 1 lon pepsi rồi lại tiếp tục 'vèo vèo' một lần nữa, tôi đã hiện diện trong lớp và trong lớp đã có sự góp mặt của tôi. Ngồi xuống bàn, tôi bắt đầu nhăm nhi thức ăn, vừa nhai vừa nghĩ nhưng cái suy nghĩ ngớ ngẩn nhất của tôi. Tại sao tôi lại được vào câu lớp 9A1 này nhỡ? Chắc là vì tôi cố gắng học giỏi ấy mà! Tại sao tôi lại được bầu làm tổ trưởng của cái tổ 3 nhiều chuyện nhất lớp nhỉ? Không lẽ tôi ít nói chuyện nhất cái tổ nói chuyện nhiều nhất? Có lẽ vậy! Tại sao Thiên Minh và Tuấn Nhân, hai tên ngốc đó có mù không mà lại đi thích con nhỏ bệnh hoạn, xấu xí như tôi chứ hả? Chắc mù thật rồi! Ôi trời ơi, điên mất thôi. Tôi đạp mạnh thứ đồ ăn yêu thích kia xuống bàn, bực quá đi mà! 'Bịch'
Tùng-Tùng-Tùng
Trống đánh vào lớp, tôi đã nhăm nhi xong cái hamberger trứng ngon tuyệt cú mèo của cô Tâm và uống hết lon pepsi. Nói đùa thế thôi, chứ tôi làm rớt hết xuống bàn của mình rồi và hậu quả mà tôi phải nhận lấy là... trực vệ sinh 1 tuần!!! Trời ơi, sao số nhọ thế này. Tuần trước mới trực xong thì tôi này lại trực tiếp 1 tuần nữa!!! Còn 1 điều nữa chưa nói, tôi làm đổ lon pepsi đấy lên người của Thiên Minh rồi. Cậu ta ướt nhem như con chuột lột vậy đấy!
Thiên Minh từ phòng vệ sinh trở về, mặc 1 chiếc áo mới. Chiếc áo lúc nãy cậu ấy mặc, không phải là do tôi làm ướt sao?!
“ Thiên Minh này, chuyện lúc nãy tôi làm ướt áo của cậu, tôi không có cố ý đâu. Cho tôi xin lỗi! Đừng giận tôi nha. “ - Tôi cắn cắn môi dưới, áy náy không dám nhìn thẳng mặt cậu ta, nhìn mãi xuống đất.
“ Tôi sao có thể giận một người đáng yêu như cậu chứ?! Sao cứ nhìn mãi xuống đó làm gì, ngẩn đầu lên đi. “ - Nghe cậu ấy nói thế, tôi mừng đến nổi suýt nữa là khóc thành 1 dòng sông. Tôi ngẩn đầu lên, vui mừng nhìn cậu ta, nhẹ mỉm cười và cậu ta cũng cười với tôi. Cậu ta ấy, không biết nụ cười này khiến biết bao cô nàng đổ gục à? Tôi cũng sắp đổ luôn rồi đây này, sao lại cười đẹp đến thế chứ?! Tôi nhìn cậu đến ngẩn người, đột nhiên có một luồng hơi thở, phả vào chớp mũi tôi. Sửng người. Hoàn hồn lại, mới biết mặt Thiên Minh đã rất gần với mặt tôi và...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ô hô, hé lô mấy bợn,
Hay m.n đoán đi, sẽ có quà. Quà đó là tặng
Câu hỏi đó là: Vy sẽ làm gì khi Minh muốn hôn cô ấy?
A. Theo phản xạ, đẩy Minh ra xa.
B. Cứ để cho Minh hôn.
Chọn đê nhá!!! Trả lời bằng cách cmt nhá!!!
Nhớ bình chọn cho truyện của ta nhá!!! Thw mấy bợn nhiều lắm í