Sân bay Tân Sơn Nhất_
"Mẹ ơi !" cậu hí hửng chọt chọt vào má cô , cô ngủ quên ở trên máy bay cậu buồn gọi cô dậy nên cô cứ thế lúc mới lên máy bay thì ngủ một mạch cho đến khi máy bay đáp tới Việt Nam.
Cô nheo mắt, nhìn Hàn cười mỉm, hiền dịu đưa tay lên má cậu xoa: " tới rồi à ?" . Hàn vui vẻ gật đầu.
Cô tháo dây đai ra rồi lau nước bỏ trong miệng chảy vãi ra, dụi mắt rồi đứng lên dũi thẳng người , cô ấn vào cái nút ở trên đỉnh đầu liền có người chạy tới cúi người, cô nhìn thoáng qua người đứng trước mặt mình xong yêu cầu chuẩn bị cho cô một bộ đồ khác để thay, người đó dạ một tiếng rồi đi ra ngoài .
Sau khi thay đồ xong, cô dắt cậu cùng bước chân xuống máy bay, trước lúc xuống cô còn hít thở sâu mấy lần, Hàn thấy cô làm vậy thì cảm thấy kì lạ và khó hiểu ' đây đâu phải lần đầu tiên đi máy bay , mẹ có cần phải quái như thế không ?' . Cậu bĩu môi đảo mắt lấy cái điện thoại nhắn cho bạn mình :
Tin nhắn :
Hàn : - Tớ tới rồi .
Hào :- Vậy sao , tốt quá !
Hàn :- Ừ !
Cô thấy cậu đang chăm chú nhắn tin, cô hỏi:" con đang nhắn với ai vậy ?", cậu vội tắt điện thoại giấu vào túi quần giả vờ trấn định trả lời :" bạn con ạ " .
Bạn ? Cô cứ nghĩ con mình không có một người bạn nào chứ , bình thường nó đã nhìn thôi là đủ làm cho mấy đứa con nít đồng lứa tuổi khóc òa lên, vậy cũng tốt Hàn cuối cùng cũng đã có bạn, cô cũng nhẹ đi vài phần lo lắng cho cậu.
Cô cúi thấp người, xoa đầu Hàn mỉm cười hỏi: " bạn con là ai ? ", cậu nhìn cô đôi mắt hiện rõ ý vui, nhếch môi: " rồi mẹ sẽ biết " rồi để hai tay vào túi quần xoay lưng đi ra khỏi cửa máy bay.
Cô bất động vài phút, cười chua, cậu hệt anh như hai giọt nước cả tính tình khó hiểu không khác gì cả.
Cô hẹn một chiếc taxi để đến khách sạn, trên đường đi thì gặp người của công ty NNJ mời đến khách sạn đã được đặt sẵn, cô cảm thấy cũng không có gì là bất tiện nên đồng ý .
Hàn lạnh lùng quan sát trong mắt của người công ty NNJ thèm thuồng nhìn cô mặc dù hằn ta giấu kĩ dưới đáy mắt mình, cậu khẽ giật tay cô làm nũng: " mẹ con đói ", cô dịu dàng xoa đầu cậu: " mẹ biết, mình đi ăn thôi ".
Trong lúc cô dẫn tay cậu đi qua hắn ta, đôi mắt lạnh lẽo đối vào mắt hắn, cười lạnh lẽo mang theo khinh thường, hắn ta không kiềm nổi run rẩy gục chân xuống, mặt mũi do nhiều mồ hôi, hắn ta thở dốc thấy đôi mắt ấy giống y hệt tổng tài của mình, đều mang khí chất lạnh lẽo băng hàn lẫn áp lực, khiến người khác kính cẩn, sợ hãi.
~ Tại biệt thự nhà anh ~
Xoảng ...xoảng
Một đống thức ăn từ trên bàn bị Như Yến gạt xuống sàn, cô ta tức giận chỉ tay vào mặt người thư ký của anh quát:
" Anh ấy rõ ràng hứa hôm nay về ăn cơm nhưng anh ấy tại sao lại không về chứ "
"Dạ! Thưa phu nhân tổng tài còn có việc bận ạ" anh thư ký vẻ mặt nghiêm túc đối diện nói với cô ta, lòng không ngừng cầu nguyện mô phật, cứ thế này thì thư ký anh sống sao đây...? Người phụ nữ này tự mình biên diễn mà làm hề có chuyện tổng tài hứa hẹn về ăn cơm tối chứ ?
Nói xong anh thư ký cầm theo hộp quần áo của anh bước khỏi cửa chính của biệt thự, trong lòng mới bắt đầu nhẹ nhõm lại, nếu có một người vợ đáng sợ như vậy thì anh ta thà cô đơn đến cuối đời.
Một người giúp việc định tới dọn thức ăn, những cái đĩa thủy tinh đã bị hất bể, cô ta lại tức giận trừng mắt quát với cô giúp việc: " Cút !"
Cô người giúp việc hoảng sợ lùi ra cúi thấp đầu , nuốt một ngụm nước bọt sợ bản thân làm cái gì sai thì bị đuổi việc.
Nghe nói biệt thự này một tháng đã đuổi biết bao nhiêu người giúp gì vì vị phu nhân tổng tài không vừa ý, hoặc là một lý do trời ơi đất hỡi nào đó, tại lương ở đây cao nếu không cô giúp việc này nào đứng đây chịu mắng.
Đáng sợ thật, mồ hôi của ai cũng chảy đầy trán bởi sự nổi trận lôi đình của cô ta .
" Ồ? " Tiếng nói trong trẻo xuất hiện bất ngờ từ cầu thang.
Một cậu nhóc đáng yêu, tóc đen huyền, da trắng sáng và có một đôi mắt màu tím thẳm sâu sắc từ trên lầu đi xuống, nhìn cô ta một cách khinh bỉ.
Cô ta tức giận khi thấy cậu nhóc dám nhìn mình to gan như thế, cô ta trừng cậu, một ánh mắt độc ác muốn ăn tươi nuốt sống cậu, cô ta chanh chua nghiến răng: " mày nhìn mẹ mày như thế đấy hả, sao mày không giỏi giữ chân ba mày lại cho tao đi, tao là mẹ mày mà? "
Cậu nhóc cười lạnh: " mẹ sao ?" Xong xoay người định lên lầu thì bị cô ta đi nhanh tới siết chặt cổ tay cậu, trên tay cô ta còn cầm một cái bình ngọc xanh.
Cô ta cười hiền lành nhưng đôi mắt lại độc đến bội phần, cô ta đập cái bình xuống đất khiến nó vỡ tan tành, ai nấy cũng hết cả hồn, có người muốn xông giúp cậu nhưng vì bà quản gia thân cận bên cô ta đưa mắt cảnh cáo bọn họ nên bây giờ chỉ có thể cầu nguyện cho cậu chủ nhỏ thôi.
Một mảnh vỡ bay trúng xẹt qua mặt cậu cứa nhẹ ở bên má phải, máu ở má chảy ra từng giọt nhỏ, may chỉ là một đường cứa yếu hên không ảnh hưởng đến cho gương mặt mỹ ái đó.
Cậu nhóc cứ tưởng khóc lóc như bao đứa trẻ khác, sẽ sợ hãi, sự thật không phải, cậu dùng một đôi mắt tím vô hồn khoảng sâu không một tí cảm xúc ngước xem cô ta, làm cô ta tức điên lên.
Biểu cảm trong mắt cậu nhóc làm cô ta nhớ tới một người mà cô ta cực kỳ hận, cô ta mạnh bạo xách người cậu ra phía cửa, cô ta kéo tay của cậu đi ra đến cổng chính rồi mạnh mẽ vứt cậu trước cổng, cấm tất cả mọi người không được cho cậu vào, ai làm trái sẽ chịu hậu quả nặng.
Cậu nhóc vẫn dùng đôi mắt không tí cảm xúc nào, cả người cậu hiện giờ toát ra muôn vàng tội nghiệp, cô đơn.
Từ lâu cậu đã không muốn sống trong cái biệt thự thiếu thốn tình cảm này, mẹ không phải mẹ mình, ba ruột nhưng tưởng gần mà cũng thật xa cách, ba nào bao giờ quan tâm đến đứa con là cậu? Nghĩ đến đây mắt cậu không nhịn được phiếm hồng.