Dương phát hiện ra, con bé Nguyễn Minh Thanh kia luôn tỏ ra bàng quan với mọi thứ xung quanh, chỉ trừ khi động vào Thư thì nó mới sồn sồn lên. Con ngu ấy, Thư xinh đẹp thế kia, hắn nào dám động hại đến nàng? Nàng chỉ là bàn đạp để hắn bắt nạt Minh Thanh cho bõ ghét!
Con gái con lứa kiểu gì mà suốt ngày đeo cái khẩu trang cùng quả kính to lù lù trên mặt, đi đứng lúc nào cũng tỏ ra sang chảnh. Nhìn đằng sau trông ngon nghẻ thật đấy, vừa mới lộn ra trước thì úi xời ơi, cả một bầu trời lập dị đập vào mặt. Nó bảo mặt nó xấu, haha, hẳn là phải có vết bớt, sẹo hay cái gì đó trên mặt đây mà. Nghe nó nói thôi mà hắn đã tưởng tượng ra khuôn mặt với nốt ruồi trên mép, mụn mọc khắp nơi, răng vẩu, môi dày như mỏ vịt,... Haizzz trên cái thế giới này làm người xấu thật đáng thương....
Chưa kể đến điểm số nó lúc lờ nào cũng cao nhất lớp. Đmm, xấu thì éo có quyền học giỏi nghe chưa, không có mày có phải Thư đã đứng nhất lớp rồi không? Cái thể loại đầu to mắt cận ở đâu lòi vài cái lớp này, làm ô nhiễm hết cả không khí!
-Đưa đây xem nào!
Lớp vừa trả bài kiểm tra Văn một tiết Dương đã chồm sang giật lấy bài của Đơn. Hắn cười khẩy, nhìn con 8 rưỡi trên bài kiểm tra của Đơn rồi vò nát không thương tiếc, ném vèo ra ngoài cửa sổ. Đơn hờ hững nhìn bài của mình bị ném đi, không quan tâm lôi quyển sách giáo khoa toán ra làm. Dương thấy biểu hiện của Đơn liền trở nên tức giận, hắn cầm lấy hộp bút của Đơn, dang tay dốc ngược cho bút thước rơi tung toé xuống đất, sau đó trả lại hộp bút kèm theo một nụ cười:
-Thiên tài nhặt vui vẻ!
Đơn nhăn mày nhìn đồ của mình vương vãi khắp nơi, bắt buộc quỳ xuống nhặt lên từng cái. Dương đứng cạnh phá lên cười ha hả, Nhung ngồi gần đó đang soi gương cũng quay qua nhìn đầy giễu cợt:
-Lấy chân đạp cho nó một cái!
Tức thì Dương giơ chân lên đạp vào lưng Đơn khiến cô khom người ngã dúi dụi. Đơn lồm cồm bò dậy, đứng lên xoay người đối mặt với Dương, không nói hai lời trực tiếp đá vào hạ bộ cậu ta một nhát. Dương bị đau tức tối gào lên, gọi mấy đứa ra giữ Đơn lại. Đơn cũng không vừa, nhanh chóng nhặt cái dao rọc giấy lên, dí vào mặt Dương, lạnh lùng đe doạ:
-Cứ thử bảo chúng nó động vào người tôi xem, tôi rạch mặt cậu!
Dương tái đi, cả lớp cũng sợ hãi im lặng, không dám ho he gì. Nhung luống cuống lôi vội cái máy điện thoại ra, mở một đoạn video cho Đơn xem, lớn tiếng uy hiếp:
-Mày mà không bỏ cái dao xuống là tao đăng video con Thư nude trong phòng thay đồ lên group trường, lúc đấy đừng có hối hận.
Đơn sững sờ nhìn video lộ liễu trong màn hình, bất động vài giây đành nín nhịn siết chặt tay, cúi xuống lầm lũi nhặt đồ tiếp. Trước cảnh tượng này bọn trong lớp thở phào, không những không ra giúp mà còn lấy máy quay lại, đăng lên group kín trường như một trò tiêu khiển. Group này thành lập riêng cho các học sinh trong trường, không có sự tham gia của thầy cô nên bọn nó ứ sợ, cứ tự nhiên như không. Rất nhanh đã có mấy tên vào bình luận, đại loại như: "Ái chà, các em khối 10 năm nay thú tính nhỉ?"...
Đơn cũng kệ cho bọn nó quay, đằng nào thì mặt cô cũng đã che kín, bọn nó chỉ biết cô là Minh Thanh đeo khẩu trang, ít nhất không thể nhận ra cô khi đi ngoài đường. Lát sau Thư ôm một chồng bài kiểm tra bước vào lớp vừa vặn nhìn thấy cảnh này, cô tức giận xông tới giật lấy cái máy điện thoại trên tay Nhung:
-Làm cái gì?!?
-Quay trực tiếp, chẳng lẽ mang ra để ngắm?
Nhung không vừa, đứng dậy giật lại điện thoại trên tay Thư. Bầu không khí giữa hai người phát ra tia lửa điện, Dương cười cười bước lại gần Thư:
-Thôi nào, không phải việc của lớp trưởng, lớp trưởng về chỗ đi.
Thư muốn đấm cho khuôn mặt đểu giả kia một nhát lắm rồi. Cô vứt bộp tập bài cho Dương, bản thân lại cúi xuống nhặt mấy cái bút cùng Đơn. Hộp bút của Đơn có rất nhiều bút, từ thước kẻ bút chì đến bút màu đều được nhét trong cái hộp to to vuông vuông này. Toàn bộ đều là đồ Minh tặng, Đơn phải cẩn thận nhặt rất lâu. Thư vừa cúi xuống thì Dương ở đằng sau đã dùng chân gẩy váy của cô khiễn nó tốc lên. Thư hét to, đứng bật dậy, Đơn cũng nhặt xong, nhanh chóng tiến tới đứng chắn trước mặt Thư.
-Muốn gì thì làm với tôi, không cần trút sang cả Thư!
Đơn lạnh nhạt nói, vứt hộp bút cái bụp lên bàn, Thư ở đằng sau định lên tiếng mắng Đơn liền bị cản lại. Đơn quay qua nhìn Thư, ánh mắt đầy cảnh cáo, giọng điệu từ tốn:
-Cậu làm ơn đừng tỏ vẻ anh hùng nữa, đừng để tôi phải chuốc thêm gánh nặng vào người vì cậu!
Thư nghe xong nhất thời ngây ngốc không biết nên làm gì cho phải. Lát sau vẻ sửng sốt trên khuôn mặt Thư chậm rãi biến mất, cô mím môi, bất đắc dĩ bỏ về chỗ ngồi. Dương đắc chí mỉm cười, nháy mắt với vài đứa trong lớp:
-Được, xả thân vì bạn bè, rất tốt! Cứu người nên cứu cho chót, tan học ngày hôm nay chỉ cần mày chịu vác mặt đến nhà thể chất một mình thì tao sẽ không bao giờ động đến Thư nữa, sẽ xoá cả video ban nãy luôn.
Đơn hoài nghi nhìn khuôn mặt đểu giả phía đối diện, tay siết chặt rồi lại buông lỏng. Cô lưỡng lự một hồi, cuối cùng hít một hơi, liếc sang khuôn mặt hoang mang của Thư liền gật đầu đồng ý:
-Được!
Hạ chốt một lần này thôi, nếu cô không đi, e là Thư sẽ bị sàm sỡ suốt quãng đời cấp III mất. Mà cô... không muốn thêm một ai tổn thương vì mình nữa.
-Ha, nhớ giữ lời đó, không thì tao không đảm bảo ngày mai group trường đăng cái gì về lớp trưởng đâu nha!
Thư nghiến răng trèo trẹo, muốn vả cho vênh mặt cái con vừa chửi cô ban nãy. Con khùng, cô giúp nó mà nó còn mắng cô. Đồ thánh nữ, đã thế cô không thèm giúp nữa! Thư hậm hực lui ra cho Đơn vào trong ngồi, cả giờ học hôm đó đều tỏ ra lạnh nhạt không nói năng một câu nào với Đơn. Đơn nhìn Thư, mệt mỏi chống tay vào trán. Nếu là ngày xưa, có phải cô sẽ luôn được bảo vệ bởi Thanh Minh Thành? Từ khi nào mà cô đã trở thành người đi bảo vệ người khác vậy?
***
-Minh Thanh ơi, chờ anh!
Anh A đợt đi tham quan - hay còn gọi là anh Luân - hội trưởng hội học sinh - kiêm bạn của Linh - kiêm học sinh được tuyển thẳng gọi với Đơn lại. Cả trường này ngoài anh với Thư ra e rằng không còn ai biết cô là Nguyễn Giản Đơn nữa. Đơn đứng lại, chờ Luân tới rồi mới đi tiếp. Luân năm nay học lớp 11 rồi, đợt đầu năm anh vô tình gặp Linh, bị cậu ta quấn lấy nhờ vả đủ thứ chuyện. Nể tình bạn bè anh cũng đồng ý thôi, chỉ là trông chừng Nguyễn Giản Đơn ư, quá dễ dàng! Có điều đến giờ anh vẫn không hiểu, tại sao không gọi Đơn mà lại là Minh Thanh?
"Mày mà mở mồm gọi nó là Đơn thì chết với tao!"
Nhớ tới lời cảnh cáo kia làm Luân lại thở dài đầy bất lực. Mà thôi, trông cũng được, đằng nào thì Đơn cũng giúp anh rất nhiều việc. Cô bé này lên cấp III tính cách trở nên rất kì quái, hầu như chẳng tiếp xúc với ai ngoài anh, giáo viên và Thư lớp trưởng 10A1 cả. Anh luôn thắc mắc tại sao nó phải trùm cái khẩu trang bịt kín mặt nhưng lại ngại, không dám hỏi nhiều.
-Đưa đây anh cầm đỡ cho!
Luân đỡ lấy hai phần ba chồng vở trên tay Đơn, mỉm cười giúp đỡ. Đơn chỉ liếc anh một cái rồi lại quay đi, Luân bắt chuyện:
-Cái này là của hội học sinh hả?
-Của anh đấy, anh còn không biết sao?
Đơn lạnh nhạt trả lời, Luân gãi đầu gãi tai ngượng ngùng. Bản chất của anh là thế, tuy rất giỏi nhưng lại ham chơi. Anh vinh dự được bầu làm hội trưởng hội học sinh, đương nhiên do thói lười nên vẫn hay đùn cho người khác làm, nhất là Đơn.
-Ha ha, may là còn có em, cô gái gương mẫu!
Luân cười ngại, bẽn lẽn nói với Đơn. Đơn bĩu môi, Luân mặt vốn rất dày, ngại cái gì mà ngại, tất cả chỉ là làm màu tìm sự đồng cảm thôi!
-Linh lại bảo anh theo dõi em à?
-Hả? Ờ... Linh á...? À không, không đâu, làm gì có chuyện!
Luân ấp úng, Đơn hừ nhẹ rồi đi thẳng, làm Luân ở sau chạy theo gọi với:
-Này, chờ anh đã! Cái con này đi nhanh thế nhờ?!
Đơn với Luân không hề hay biết, Nhung đứng ở ghế đá gần đó đã chứng kiến toàn bộ. Môi cô ta mím lại, tay cuộn chặt, người run lên bần bật. Nhung cứ nhìn mãi theo Luân, ánh mắt mang nặng 3 chữ không cam lòng.
***
Tan học, Đơn thu dọn sách vở, bước ra khỏi cửa lớp. Thư có vẻ giận, đã xách cặp bỏ về trước từ đời tám hoánh nào. Đơn một mình khoác balo lên vai, chạy ra căn-tin mua chai nước rồi mới từ từ tới nhà thể chất. Tên Dương hẹn giờ khá muộn, có vẻ như hắn không muốn bị người khác bắt gặp.
Đơn thở dài, bỗng nhiên bật cười. Thật là kì lạ, rõ ràng cô biết điều gì sẽ xảy đến khi cô tới đó, vậy mà tại sao cô vẫn cứ đi thẳng vậy? Đơn ngẩng mặt lên nhìn trời, bần thần hồi lâu rồi ném chai vào sọt rác. Ừ, chuyện gì cần đến cứ đến đi!
-Tao còn tưởng mày không đến!
Nhung dũa dũa móng tay, thổi phù một cái. Dương đứng sau vẫn giữ nụ cười nửa miệng, bên cạnh là mấy tên con trai khác mà Đơn không quen mặt.
-Quỳ xuống!
Nhung hất tóc, ra lệnh cho Đơn. Đơn đứng im không động đậy. Nhung phải hét lên lần nữa mới chịu bỏ balo qua một bên mà quỳ xuống:
-Tao bảo mày quỳ xuống!!! Mày có muốn tao đăng cái kia lên không?!
Hai tên con trai dần tiền lại gần, chúng bắt Đơn giơ hai tay lên trời, dán một miếng băng dính đen vào miệng Đơn.
-Để tôi tự dán!
Đơn xoay mặt đi tránh đôi tay đang định tháo khẩu trang của mình xuống. Cô giật lấy mảnh băng dính đen trên tay tên con trai, khéo léo luồn qua khẩu trang rồi dán vào. Dương phụt cười, Nhung thì bật cười thành tiếng. Không ngờ được, con gái quả là loài sinh vật kì lạ mà! Sợ người khác nhìn thấy bản thân xấu đến mức ngoan ngoãn tự tra tấn mình. Hai tay Đơn sau đó cũng bị dùng băng dính dán vào, muốn cử động một chút cũng không được.
-Bắt đầu đi!
Một chậu nước được mang đến, tên phía sau nhấn vào lưng Đơn, đè úp mặt cô xuống dười làn nước lạnh. Đơn bị ngạt thở dãy dụa, Nhung thản nhiên nghịch tóc, Dương vô tư chơi game.
-Mày biết là từ lâu lắm rồi, tao luôn muốn nghiền nát cái dáng vẻ chảnh chó của mày không hả Minh Thanh?
Khi thuyết trình rất tự tin, không bao giờ sợ hãi trước bất cứ việc gì, lấy được tình cảm của các thầy cô, được thiên vị đến lạ thường. Nhung nghiến răng nghiến lợi, cô luôn có cảm giác nó đang cười vào mặt cô mỗi khi bốn mắt vô tình chạm nhau vậy. Nhất là lại được ông trời ban cho khả năng thiên phú học thuộc lòng, hại anh hội trưởng hội học sinh cứ quấn quýt bên nó.
Nhung hận, hận, hận!
Đơn bị dìm chán rồi lại được nhấc lên khỏi mặt nước, cứ vài lần như thế khiến cô ho sặc sụa, mắt mũi cay xè.
-Khụ khụ khụ...
-Nước lau bảng ngon không em?
Dương hỏi, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, Nhung lại tiếp lời:
-Ngày xưa mẹ tao hay đùa muốn học thuộc thì xé bài ra đốt rồi hoà vào nước uống. Nó học nhanh vậy, tao nghĩ chắc là dùng phương pháp này rồi!
-Thế còn chần chờ gì nữa, cho nó thử luôn, để còn biết cách nhớ nhanh mà còn ra tán anh hội trưởng chứ!
Dương trợn mắt trêu Nhung, lôi từ trong cặp ra tập sách giáo khoa quăng vào mặt Đơn. Hai tên con trai đứng bên cạnh Đơn rất phối hợp, chúng xé giấy vo viên lại rồi dùng bật lửa đốt. Nhung ra lệnh:
-Mồm nó bị bịt rồi, đốt giấy rồi dí vào chân nó.
Nhanh thoăn thoắt hai đôi giầy của Đơn đã bị tháo ra, một thứ gì đó nóng bỏng dùi mạnh vào chân cô. Đơn vừa đau vừa rát, giãy dụa đạp mạnh nhưng bị bốn cánh tay to khoẻ ghìm lại. Khoé mắt Đơn nhanh chóng ẩm ướt vì đau, miệng ú ớ mà không nói được, đến khi cả bàn chân đã phỏng rột Đơn mới được thả ra. Cô ngã vật ra đất, cố gắng hít từng hơi đều đặn. Bỗng nhiên ai đó sờ vào tay Đơn, giật mạnh khiến băng dính tung ra. Đơn kêu lên, da tay cô bị tróc một mảng theo băng dính, rớm máu.
-Ê Dương, nhìn nó nằm có vẻ gợi tình nhỉ?
-Hả? Ờ!
Đơn đau đến mụ mị nhưng vẫn ý thức được chuyện gì xảy ra. Giật thót, cả người Đơn chấn động, lồng ngực co rút, hoảng loạn ngồi dậy né xa hai tên con trai đang cười đầy mờ ám. Dương hứm một cái, phất phất tay:
-Che mặt nó đi là được đấy!
-Ưm...
Đơn bò lết, đang định chạy đi thì chân bị nắm giật ngược lại. Cả người Đơn ngã ngửa ra sàn đau điếng, cơn bỏng rát từ dưới bàn chân truyền thẳng ra tứ chi, choáng váng cả người. Một trong hai tên giơ tay nắm lấy váy cô, muốn kéo xuống.
-Ưm.... ưn..... ưm..ưm..ưm...!!
Đơn nấc lên, dùng tay túm chặt lấy váy, người nằm nghiêng sang một bên. Trong cơn sợ hãi, Đơn nghe thấy tiếng chúng kêu:
-Mẹ nó, người con này thơm thật đấy!
Một tên cưỡi lên người, tên còn lại giữ chặt chân cô. Đầu lưỡi kinh tởm liếm một vòng qua vành tai Đơn, mắt cô mở to, sợ hãi lắc mạnh đầu. Cô lắc bên nào đầu lưỡi lại chạy theo bên đó, tên con trai dùng tay ép chặt lấy cằm cô, không cho cô cử động.
Không, không, không, làm ơn, tuyệt đối không được!
-Ưm... ưm.... ưm.... Hức......
-Ngoan nào, mày phải cảm thấy vinh hạnh chứ? Lập dị như mày chỉ e là mai sau không có cơ hội hưởng thụ cảm giác này đâu!
Đơn bị sàm sỡ khắp người, cổ họng nấc lên liên tục mà vẫn nhất quyết ghìm lại nước mắt. Hai tay cô vẫn đang phải chống chọi với sức lực muốn tụt váy mình ra kia. Nào ngờ bàn tay bất ngờ chuyển hướng lên trên, chộp vào ngực Đơn bóp mạnh.
Cả người Đơn chấn động, đau điếng, tim gan cũng từ từ mà chết lặng.
Làm ơn, dừng lại đi mà... Cô sợ, cô biết sợ rồi....
Đơn thề, cả cuộc đời này, chưa bao giờ cô tuyệt vọng đến thế.
Khuy áo Đơn bung ra, cô nhắm chặt mắt, tay buông xuôi. Con người khi lâm vào đường cùng hay có những suy nghĩ đáng sợ. Đơn nhấc miệng, muốn cắn lưỡi tự sát nhưng bàn tay kia đã kẹp chặt má cô từ chút đầu. Mông Đơn có cảm giác bị sờ soạng, cả người cô co lại như một con tôm. Bàn tay Đơn siết chặt, móng tay bấm vào da thịt tạo nên những giọt máu đỏ tụ lại, bầm tím cả một khoảng tay. Cúc áo cô cứ thế bị giật ra dần dần.
1 cúc...
2 cúc...
3 cúc...
4 cúc...
-Thằng kia, lên đây giữ tay nó cho tao. Giữ chặt vào, tao chuẩn bị lột áo lót nó ra đây!
-Khỏi phải nhắc! Mẹ con này lì vãi, nãy giờ không tụt được cái váy nó ra gì cả!
-Này, làm gì thì làm nhá, đừng có để nó chết vì sốc đấy!
Dương nhắc nhở, cười vui vẻ. Nhung cũng nhếch miệng, hai tay khoanh lại xem kịch vui.
Dáng vẻ của hai con người đang khoanh tay đứng nhìn kia, cả đời mày Đơn không thể nào quên được. Hình ảnh ấy khắc sâu vào xương tuỷ, thành công ghi vào trong lòng cô gái bé nhỏ một mối hận thù sâu sắc.
-Ưm...
Mắt Đơn nhắm nghiền, bất lực. Cô biết, giờ phút này cô có làm gì cũng đều chỉ là vô ích. Nước mắt trên khuôn mặt người con gái bắt đầu tí tách nhỏ, từng giọt từng giọt tạo nên những bông hoa trong suốt loang lổ dưới nền đất lạnh lẽo. Đơn tuyệt vọng, cô thật sự rất muốn quay lại ngày xưa.
Cái thời mà cô vẫn còn tất cả, còn Minh, còn Thanh, còn cả Thành.
Dạ Từ Minh, tao sợ lắm, làm ơn, đến cứu tao....