“Rầm”
Tổng giám đốc Hoắc ném người nào đó xuống giường.
“Ưm…” Bị ném bất ngờ, thiếu nữ cau mày lại.
Người đàn ông cúi đầu nhìn toàn thân mình ướt sũng, nhưng cô gái trên giường vẫn mềm nhũn nằm trên giường, không động đậy chút nào. Bộ dáng này khiến anh thực sự nổi giận.
“Đứng lên!” Đột nhiên, Hoắc Minh Vũ tiến lên phía trước kéo tay cô, dựng Tống Kỳ dậy.
“Cô nháo đủ chưa?”
Cô mê man nhìn anh với đôi mắt mơ màng nói: “Anh, anh là ai?”
“Cô còn hỏi tôi là ai à?” Lực tay của người đàn ông rất lớn, anh nắm chặt lấy tay thiếu nữ một cách không hề thương tiếc.
“Anh là… ông?” Cô ngoẹo đầu, thân thể hơi lung lay.
“Cái gì?”
“Ha ha ha, anh… anh là ông của tôi!” Cô nhếch miệng cười như một con ngốc.
“Ai là ông cô?”
Thiếu nữ nghe thấy vậy thì bĩu môi nói: “Thế… Thế thì tôi là ông của anh có được không?”
“Tống Kỳ!” Tay của anh bóp chặt hơn, Hoắc Minh Vũ gào lên.
“Đau…” Thiếu nữ nhíu mày lại, đôi môi mềm mại run lên.
“Đau quá…”
“Vẫn biết đau à?”
“Đúng là hung dữ.” Cặp mắt của cô lập tức đỏ lên.
“Vì sao… Vì sao lại hung dữ với tôi… hu hu hu…”
Hoắc Minh Vũ hơi sững người ra.
“Tôi ngoan… ngoan ngoãn là được chứ gì???…” Đôi mắt Tống Kỳ vừa sưng vừa đỏ, toàn bộ khuôn mặt đều đỏ lên, sau đó cô dựa vào lồng ngực lành lạnh của anh.
“Tôi ngoan mà… Đừng hung dữ với tôi…”
Thân thể của Hoắc Minh Vũ cứng đờ. Giọng nói khàn khàn hàm chứa ý cười lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu thiếu nữ: “Cô say thật hay là giả vờ say?”
Hoắc Minh Vũ vừa dứt lời, lập tức ôm lấy eo cô, thuận thế xoay người đè lên thân thể của Tống Kỳ. Thiếu nữ ngã xuống giường, mái tóc đen nhánh xõa tung trên chiếc giường đơn trắng nõn…
Vì ướt đẫm nên chiếc váy màu vàng nhạt trên người cô dính vào người, đường viền của nội y bên trong như ẩn như hiện lộ ra…
Điều khiến người ta giật mình hơn là trong đôi mắt to của Tống Kỳ lộ ra vẻ ngây thơ và mê mang. Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên trở nên nham hiểm. Anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên, giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Không phải cô say sao? Thế thì cũng nên làm chuyện mà khi uống say nên làm.”
Nói xong, môi của Hoắc Minh Vũ chạm vào môi của cô mà không hề có điềm báo trước. Nhưng anh không hề nhúc nhích. Hoắc Minh Vũ ngừng thở, chờ đợi sự phản kháng của cô. Nhưng hơi thở phả vào môi lại càng lúc càng ổn định. Anh đứng dậy, không ngờ thiếu nữ nằm ở bên dưới đã ngủ từ lúc nào.
Trong con ngươi màu mực sâu thẳm của Hoắc Minh Vũ dần dần đọng lại hình ảnh của cô. Da thịt của thiếu nữ trắng noãn. Dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt vô cùng bình thản, giống như một đứa trẻ đang ngủ say.
Hoắc Minh Vũ không nói gì, cứ thế im lặng ngắm nhìn cô, không biết anh đang suy nghĩ gì. Điều làm người ta cảm thấy bất ngờ là Hoắc Minh Vũ lại cởi đồ của Tống Kỳ ra. Bộ đồ đã ướt nhẹp dính vào người nên cũng không dễ cởi.
Tuy nhiên, Hoắc Minh Vũ luôn có cách, ngón tay thon dài từ từ di chuyển trên làn da trắng nõn của cô. Khóa kéo được kéo xuống từng chút một, chiếc áo lót mà Tống Kỳ mặc bên trong cũng lộ ra. Đây là nơi vốn không nên dừng lại, nhưng anh lại cứ dừng lại, thậm chí còn cố ý kéo chậm lại.
Khi ngón tay của Hoắc Minh Vũ chạm tới khóa của đồ lót, anh lập tức cúi người xuống, lạnh lùng cười nhạo: “Lần sau muốn giả vờ, thân thể cũng không phải phản ứng như vậy đâu.”
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Tống Kỳ bỗng nhiên nhíu lại, sau đó cô cắn chặt môi, âm thầm chửi rủa: “Ngu vừa thôi.”
Quả nhiên, người đàn ông cách xa cô ra một chút, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta nhìn cô chằm chằm, tận cùng trong đó chính sự căm ghét và lạnh lẽo tận xương.
Chắc là lúc này, trong lòng anh, cô đã bị nhận định là người tìm mọi cách quyến rũ anh, không chừa bất cứ thủ đoạn nào.
“Anh rể, thật là trùng hợp nha!” Cô gái trẻ cong môi, nụ cười sáng chói loá mắt: “Chúng ta lại gặp nhau trên giường rồi!”
Ngón tay thon dài của người đàn ông nâng cằm cô lên, khoảng cách giữa hai người quá gần, gần như xuất hiện ảo giác hai hơi thở quấn quít với nhau: “Cô thật là hèn hạ!”
Cô nhìn vẻ chán ghét trong mắt người đàn ông rồi nhẹ nhàng mỉm cười, ý cười trong đôi mắt lan ra như sóng biển, trong trẻo lấp lánh, vô ý che đi sự giận dữ ẩn giữa hàng lông mày: “Anh rể, anh nói câu này oan uổng cho tôi lắm luôn đó, anh nhìn đi, tôi không ép anh ôm tôi về, cũng không ép anh cởi quần áo cho tôi, đúng không? ” Nói xong, cô cắn môi nói:” Nhìn nè, bây giờ tôi cũng có ép anh đè lên người tôi đâu?”
Thấy thế, biểu cảm của người đàn ông trở nên tăm tối, anh nghiêng người về phía trước, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai cô: “Cô quên những gì tôi nói rồi đúng không?”
Cổ tay cô vẫn luôn bị anh ra sức kềm chặt, Tống Kỳ có cảm giác như anh có thể bẻ gãy cổ tay cô bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Nhưng cho dù đau đến ná thở, cô vẫn miễn cưỡng mỉm cười: “Anh rể nói nhiều như vậy, làm sao tôi biết được anh có. . .”
Chưa kịp nói xong, người đàn ông đột nhiên chuyển từ không chế cổ tay sang bóp chặt cổ cô.
“Anh rể định giết tôi sao?” Cô không hề cử động, trong mắt không xuất hiện một tia hoảng sợ nào.
Thật ra, đối với cô, cái chết không có gì ghê gớm.
Đáng sợ nhất, là chỉ có mình cô đơn độc sống sót.
“Tống Kỳ, mấy cái mưu hèn kế bẩn của cô không nên áp dụng lên một vài người!” Người đàn ông không khỏi tăng lực đạo của bàn tay, ánh mắt lạnh lẹo khiến người khác cảm thấy thêm rùng rợn.
Tống Kỳ đột nhiên cảm thấy khó thở, nhưng cô lại bật cười, hai tay bình tĩnh đặt bên cạnh, đôi mắt lại càng toả ra ảnh sáng lấp lánh.
Cô biết rõ, nếu Hoắc Minh Vũ thật sự giết chết cô, anh ta sẽ không phải ngồi tù, chứ chưa nói đến bất kỳ quả báo gì từ luật pháp.
Còn cô, cô cũng cảm thấy cái chết có thể là một sự giải thoát cho bản thân.
Nhưng cô nhớ mẹ…
Chậm rãi nhắm mắt lại.
Cuối cùng thì cô cũng không phải mệt mỏi như vậy sao?
Nhưng không ngờ, khi cô đang cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn thì bỗng nhiên, sức ép đó dần được nới lỏng.
“Tống Kỳ, sáng mai cút về thành phố Nam Dương cho tôi!” Nói xong, người đàn ông định bước xuống giường.
Cô gái trẻ nắm lấy cổ tay người đàn ông, rồi từ từ mở mắt ra, đôi gò má nhợt nhạt, đôi mắt tối đen như mực vô cùng tĩnh lặng, cô nhìn anh chằm chằm, nhẹ nhàng nói: “Anh không giết tôi sao?”
Hoắc Minh Vũ nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
Đôi mắt đen láy của cô gái nhìn thẳng vào anh, lát sau, cô đột nhiên mỉm cười: “Anh cũng đã biết, nếu đêm nay anh tha cho tôi thì đó sẽ là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh!”
Hoắc Minh Vũ nhíu mày, nhìn cô đầy kinh ngạc.
Đúng lúc này, đột nhiên có ai đó gõ cửa.
‘Cộc, cộc cộc’
“Tống Kỳ, em ngủ chưa?” Đây là giọng của Tống Lam.
“Tống Kỳ, anh mang thuốc giải rượu đây cho em đây.” Là giọng của Mai Thanh Lâm.
Nghe vậy, Hoắc Minh Vũ muốn xuống giường, mở cửa.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là Tống Kỳ chợt kéo cổ tay anh, rồi bất ngờ xoay người, đè anh xuống dưới thân.
Hoắc Minh Vũ:…
“Bây giờ anh đi ra ngoài mở cửa là muốn khiến bọn họ hiểu lầm phải không?” Cô ngồi trên người anh, nhíu mày hỏi.
“Cút ngay!” Người đàn ông nhìn cô đang ngồi ở trên người mình, có vẻ rất khó chịu.
“Anh không sợ Tống Lam nổi máu ghen, cũng không sợ em trai anh đố kị hay sao? Anh đang ở cùng một phòng với bạn gái của em trai mình đấy!” Tống Kỳ nhướng mày, tỏ ra khiêu khích.
Người đàn ông cong môi nhìn cô, cười lạnh lùng: “Bọn họ sẽ tin sao, tôi với cô, có thể có chuyện gì được chứ?”
“Không tin sao…” Tống Kỳ cắn môi, lập tức cởi quần áo trên người mình ra, rồi cởi cúc áo lót sau đó ném sang một bên: “Anh nói xem, bọn họ có còn cảm thấy như thế được nữa không?”
Thấy vậy, người đàn ông đưa tay ra sau gáy cô rồi kéo lại gần, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt nham hiểm: “Vừa rồi vẫn chưa học được cách cư xử sao cho đúng nhỉ?”
Tống Kỳ cười khẩy, không có chút rụt rè: “Tôi đã nói rồi, vừa rồi anh không giết tôi chính là lựa chọn sai lầm nhất của cuộc đời anh đấy!”
“Uy hiếp tôi đấy à?”
Tống Kỳ nhún vai bày tỏ ý rằng nếu anh đã cho là như vậy thì cô cũng không có gì để nói.
“Tôi có thể bóp chết cô ngay bây giờ đấy!” Tay của người đàn ông đột nhiên chạm vào cổ của cô.
Nhưng lần này, cô nhanh tay, nắm lấy cổ tay anh: “Anh rể à, một chiêu dùng hai lần sẽ không có tác dụng đâu.” Cô nhướng mày “Hay là anh nghĩ rằng tôi không dám hét lên?”
Vừa dứt lời, cô đột nhiên hét lên: “Ai đang ở ngoài cửa vậy?”
“Tống Kỳ vẫn chưa ngủ sao, là anh, Tống Kỳ là anh đây, Mai Thanh Lâm.”
“Tống Kỳ à, là chị đây, em mở cửa ra đi!”
“Được, đến ngay đây, chờ một chút.” Cô tiếp tục hét lớn lên.
Quả nhiên, khuôn mặt của người đàn ông nằm dưới đã trở lên u ám.
“Cô muốn gì?”
Cuối cùng, tổng giám đốc Hoắc vẫn phải buông tay.
“Ha ha…” Đột nhiên cô cười lớn, âm thanh mang theo một tia lạnh lùng và hài lòng: “Anh rể thực sự rất yêu chị gái tôi nhỉ, cực kỳ sợ chị ấy ghen đấy chứ!”
Sau đó, cô xoay người đi xuống.
“Bao nhiêu tiền?” Người đàn ông nói một cách lạnh lùng: “Mười lăm tỷ đồng đã đủ chưa?”
Cô bước đến tủ quần áo, mở tủ lấy ra một chiếc váy, quay đầu nhìn anh: “Anh rể, tôi giống người yêu tiền lắm sao? Anh đừng lo, lần này tôi không cần tiền của anh đâu, thứ tôi muốn chính là anh!”
Người đàn ông từng bước đi đến gần cô, đẩy cô vào tủ quần áo, giọng nói khinh thường: “Cô xứng sao?”
Tống Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, mím môi: “Tôi không định sẽ cưới anh, cũng không mơ mộng được làm bà Hoắc đâu, anh rể nói chuyện như vậy… làm người khác đau lòng lắm đó!”
“Đừng có mà giở trò với tôi!” Người đàn ông bóp cằm cô, vẻ mặt rất không vui.
Tống Kỳ khẽ cau mày, không vui nói: “Sao anh cứ thích bóp cằm tôi vậy, đau quá?”
“Tống Kỳ mở cửa đi!”
“Tống Kỳ, nghe thấy không?”
Tiếng thúc giục ngoài cửa lại vang lên.
“Anh rể, tôi muốn anh làm người yêu của tôi trong vòng một tuần, chỉ là tạm thời qua lại nhưng tuyệt đối không lên giường!” Cô nhìn anh chằm chằm, cười nhạt nói.
Sắc mặt của người đàn ông trở lên u ám, cứng ngắc nói: “Cô, cô nói cái gì cơ?”
“Ba ngày thôi cũng được. Trong ba ngày đó, anh không được lạnh nhạt với tôi, không được châm chọc tôi, phải phối hợp với từng câu nói của tôi!”
Người đàn ông không nói gì, sự khinh thường trong mắt anh càng thêm sâu sắc hơn, cảm giác chán ghét khiến anh như sắp bùng nổ ngay lập tức.
Tống Kỳ coi như không thấy nói: “Đây, tới ngay đây…”
Nói xong cô cúi người thoát khỏi anh, mặc váy vào: “Anh không định tìm chỗ tránh đi sao?”
Nói xong cô bước về phía cửa.
Hoắc Minh Vũ cũng không biết tại sao chuyện lại thành ra như vậy, đành phải đi tìm chỗ trốn trước.
Tống Kỳ quay lại nhìn, thấy người đàn ông trốn sau tấm rèm cửa, không khỏi mỉm cười vui vẻ…
Ha ha!
Vở kịch hay, đã được bắt đầu rồi!