Những lời này của cô khiến sắc mặt Hoắc Minh Vũ đột ngột tối sầm.
“Một tỷ?”
Tống Kỳ nhìn anh đen mặt, nhún vai, ung dung đi ngang qua bên cạnh anh, sau đó nâng mái tóc lên, chia ra một lọn tóc tùy tiện tết lại.
“Anh rể, anh là người làm ăn, phải biết cái gì gọi là phí bịt miệng chứ!” Cô khom lưng, nhặt áo khoác trên đất lên, mặc thêm.
Động tác của cô đều rất lười biếng tùy ý, nhưng động tác đơn giản như vậy lại khiến cho cô thật quyến rũ.
Thấy vậy, Hoắc Minh Vũ nhếch môi, bước từng bước đến gần cô, vẻ mặt châm biếm đến tột cùng.
Lúc này đây, Tống Kỳ không lùi bước, cứ đứng ở đó như vậy, to gan nghênh đón ánh mắt giễu cợt của anh.
Hoắc Minh Vũ đi tới trước mặt cô, đột nhiên đưa ngón tay ra, từ từ vén mái tóc dài của cô lên, ngón tay kia miết lên eo cô, động ác dịu dàng khiến người ta sinh ra ảo giác.
Nhưng một giây sau đó thôi, giọng nói khàn khàn của người đàn ông kề sát bên tai cô, nói ra lời vô cùng tàn nhẫn: “Bình thường cô kiếm tiền như thế này sao?”
Thân thể Tống Kỳ cứng đờ, nụ cười nơi khóe miệng sững lại một giây.
Nhưng ngay lập tức lại cong môi, túm áo sơ mi đắt tiền của người đàn ông, ngửa đầu lộ ra nụ cười quyến rũ: “Mặc kệ tôi kiếm tiền thế nào, chẳng phải anh rể dùng rất tốt đấy sao?”
Nói xong, cô đặt chân lên trên giường, áo sơ mi trượt xuống, lộ ra dấu vết trên đùi cực kỳ chói mắt.
Ánh mắt của người đàn ông lúc này lạnh như lưỡi dao, từng dao từng dao cứa vào da thịt cô, sự chán ghét của anh không hề che giấu.
Tống Kỳ vẫn giữ nụ cười nhạt như cũ: “Yên tâm, tiền đúng chỗ, miệng của tôi rất chặt!”
Nghe vậy, người đàn ông đưa ngón tay lên mặt cô, đột nhiên dùng sức bóp lấy: “Một tỷ? Tống Kỳ, cô đúng là rẻ mạt!”
Đầu lưỡi Tống Kỳ khuấy đảo trong miệng, rất đau. Dùng lực mạnh như vậy là muốn bóp nát mặt cô sao?
“Ba tỷ, câm miệng vĩnh viễn!” Người đàn ông nói xong, lấy trong túi ra một tờ chi phiếu, bắt đầu điền số.
Sau đó ném vào mặt cô, vẻ mặt đó ngoài chán ghét thì chỉ còn lại chán ghét mà thôi.
Tống Kỳ nhặt chi phiếu lên, khuôn mặt tươi cười trong trẻo: “Vẫn là anh rể hào phóng!”
“Cút ra ngoài cho tôi!”
Tống Kỳ nhún vai, cất kỹ chi phiếu: “Ok, bây giờ tôi cút.”
Dứt lời, cô khoác áo khoác của mình, đi thẳng ra ngoài.
Thế nhưng không ngờ rằng, cô vừa ra ngoài cô đã đụng phải một cô gái, Hoắc Nhã Anh.
Tống Kỳ vội nhìn xung quanh, biệt thự, tráng lệ, xa xỉ, bóc lột, tiền bạc.
Trong phút chốc, trong đầu cô nổi lên những từ ngữ này.
Ở đây không phải khách sạn, mà là nhà họ Hoắc.
Đúng là cấp độ giàu có trên trời, khắp nhà toàn là mùi tiền.
Xem ra sau khi đính hôn, Hoắc Minh Vũ vẫn rất quan tâm đến Tống Lam.
“Chị Tống Lam.” Hoắc Nhã Anh có chút giật mình, thấy cô đi từ phòng Hoắc Minh Vũ ra, nhướn mày: “Được như ý nguyện rồi sao?”
Tống Kỳ nhìn cô gái này, cô xem qua bài phỏng vấn trên tạp chí của cô ta, tuổi còn trẻ mà giọng điệu lại tương đối cao ngạo.
Cô cũng không để ý tới cô ta, mà vẫn đi xuống dưới.
Hoắc Nhã Anh cho rằng cô xấu hổ, cho nên không để ý, vừa đi theo cô, vừa hóng chuyện, hỏi: “Nghe nói em gái chị đã quay về nhà họ Tống rồi, chị chỉnh đốn chị ta chưa?”
Tống Kỳ dừng bước chân, không quay người, giọng nói xa xăm: “Con bé chọc giận em à?”
Hoắc Nhã Anh tiến lên, cong môi cười nhạt: “Nhân phẩm của chị ta, ở thành phố Nam Dương này ai mà không biết, em nói cho chị biết, đối với loại đàn bà không biết xấu hổ này, chị phải chơi chết chị ta, đừng để cho chị ta làm mất mặt nhà họ Hoắc chúng ta. Thực sự không hiểu nổi mẹ em nghĩ thế nào, còn bảo bố chị đón chị ta về đào tạo, đức hạnh của chị ta như vậy có thể đào tạo thành công sao?”
“Ồ.” Tống Kỳ khẽ cười một tiếng.
“Hả?” Hoắc Nhã Anh ngạc nhiên nhìn cô: “Chị cười cái gì?”
“Chị vẫn cho rằng con gái nhà giàu có thì đoan trang, cao quý, trầm ổn mới phải lẽ, nhưng không ngờ rằng… thế lực, bà tám, nói xấu mới là những từ để hình dung về em, Hoắc Nhã Anh, em thật sự khiến cho chị có nhận thức mới về mấy chữ “con gái này giàu” này đấy!”
“Cái gì?” Sắc mặt Hoắc Nhã Anh tối sầm, chạy ra trước mặt cô, lạnh giọng quát lớn: “Chị có ý gì?”
Tống Kỳ không để ý đến cô ta, tiếp tục đi xuống tầng dưới.
“Tống Lam!” Hoắc Nhã Anh chặn đường cô, vẻ mặt khó chịu: “Đừng tưởng rằng chị đính hôn với anh trai tôi thì tôi không có cách trị chị!”
“Ồ? em muốn làm gì nào?”
“Chị muốn tôi làm gì?” Trong nháy mắt, trong mắt Hoắc Nhã Anh thoáng qua vẻ mỉa mai, cô ta giơ tay, một cái tát độc địa sắp rơi xuống mặt cô.
Nhưng, bàn tay bị chặn lại giữa không trung.
Lại một cái nữa.
Cô cầm lấy cổ tay cô ta, cười chế giễu.
Tại sao bọn họ luôn thích đánh người như vậy?
“Tống Lam!” Không đánh được cô, điều này làm cho Hoắc Nhã Anh tương đối khó chịu.
Đôi mắt lạnh lùng trong trẻo lấp lánh của Tống Kỳ nhìn chằm chằm cô gái bị làm hư này, nhếch môi cười nhạt: “Xem ra, được tôn sùng là thần thoại của nhà họ Hoắc cũng chỉ thế mà thôi, tự cao tự đại, có thời gian rảnh để ý người khác có làm mất mặt nhà họ Tống hay không, chi bằng cô nên nhìn lại mình có làm mất mặt nhà họ Hoắc hay không đi!”
Dứt lời, cô đi thẳng xuống dưới.