Dương Khánh nâng cằm người con gái chung giường xé toạc chiếc khẩu trang đang đeo của nhỏ.
"Á"
"Sao trong phòng mà đeo khẩu trang?" - Dương Khánh nghi ngờ tiến sát ngửi mùi hương từ miệng của nhỏ.
"Sao cái mùi này nó là lạ?"
Nhỏ gái ngồi trong lòng của Dương Khánh vội né tránh biện hộ.
"Em chỉ là vội vã đến cạnh anh nên chưa có đánh răng"
"Thật không?" - Dương Khánh vén mái tóc nhỏ ra sau vuốt ve như thú cưng.
"Em còn có thể nói dối anh sao?" - Sương Oanh tay hơi run rẩy cố lấy tay che đi miệng mình.
"Con khốn chó ch*t mày dám lừa tình tạo? Tưởng thằng này ngu xuẩn dễ lừa gạt? Mày tư tưởng đến thằng nào, trèo lên giường thằng nào tao không biết sao?" - Dương Khánh túm chặt tóc dài của Sương Oanh giật mạnh.
"Á... á đau... đau... á... em xin anh mà... em... biết lỗi rồi... xin anh dừng tay... lại... á...aaaaaa"
Sương Oanh ôm đầu khóc lóc cầu xin thảm thiết hai má phúng phính đỏ dại.
Dương Khánh ném nhỏ xuống đất hất phăng ra xa, gã leo xuống đất lại tiếp tục giật tóc nhỏ dậy xé rách áo quần.
"Con khốn phản bội để tao xem mày về kiểu gì?"
Sương Oanh nhặt tấm vải rách nát như chắp vá vào thân xác bị hôn hít đỏ chót lại lần nữa làm chói mắt gã.
Dương Khánh ôm đầu hét toáng, chân đi khập khiễng: "Aaaaaa.... chúng mày ch*t đi"
Sương Oanh thừa cơ chạy ra giường túm chăn choàng vào người thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Bước đi trên đường quấn mình trong chiếc chăn mỏng trắng tinh khiến người đi đường hiếu kỳ nhìn nhỏ với vẻ mặt kì lạ.
Sương Oanh trách chú cháu nhà bọn họ lúc cần người ta thì nói ngon ngọt, yêu chiều hết mực khi hết hứng thú thì hắt hủi như ma.
"Lục Tấn Ngạo, Dương Khánh hai kẻ điên"
Sương Oanh cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mới phải làm công việc này chứ không thì còn lâu á.
Nhỏ quệt nước mắt ngắn dài tuôn ra má ghét nhất hai kẻ kia lúc nào cũng khinh thường phụ nữ, coi phụ nữ như đồ chơi xơi cho đã thì vứt bỏ.
Mặc cho mấy người đi đường xì xào bàn tán nhỏ vì đói bụng ghé vào quán mì vỉa hè đớp tạm một bát cho đỡ đói.
Ngồi trên xe khách đi đến nơi mới bắt đầu cuộc sống mới Bạch Lan Hương tựa đầu vào cửa kính nhìn cảnh vật bên ngoài xa lạ trong lòng chợt buồn não nê.
Đây là lần thứ hai cô dám đi xa nhà đến vậy!
Mà chợt nhớ tới hai năm trước Bạch Lan Hương còn là cô bé vừa tốt nghiệp phổ thông một mình đặt chân lên thành phố H học tập và sau đó xảy ra chuyện nghiệt duyên ấy khiến bản thân gặp gỡ Lục Tấn Ngạo.
Chỉ cần nghĩ tới đó cô lại nổi hết da gà rồi.
Không biết điều gì đang chờ mong cô ở phía trước đây?
Cái làng đó đúng lá độc mồm độc miệng bàn ra tán vào chuyện của cô mà khiến gia đình mất mặt mũi, chuyến đi lần này không biết bao lâu mới trở về nhà nữa...
Bâng khuâng xen nỗi lòng nhớ nhà và cả tia hận thù đối với Lục Tấn Ngạo cô nắm chặt chiếc quần vải đến nhàu.
Bạch Lan Hương lấy trong balo hộp bánh quy sữa mấy hôm trước mua ở tiệm tạp hóa anh Hưng vẫn còn.
Chiếc bụng nhỏ kêu lên vì đói Bạch Lan Hương cắn một miếng nhỏ vị bánh xưa vẫn vậy chỉ là nơi cô lớn lên không còn ở đó nữa...
Lục Tấn Ngạo sao anh lại đối với tôi như thế? Cuộc đời tôi xui xẻo bao nhiêu mới gặp phải anh đấy.
Bầu trời đêm tĩnh mịch, ánh trăng sáng soi sáng khuôn mặt xinh xắn đến bị thương biết bao.
Tình khiến ta vui cũng khiến ta đau, khờ dại, chịu nhiều tổn thương.