Ngày thứ hai, mặt trời lung linh chiếu sáng, bật lên cả vẻ xinh đẹpcủa căn phòng, trên giường lớn màu trắng không còn cái bóng nhỏ lườibiếng rúc mình trong chăn nữa. Mặt trời dần lên cao, ánh sáng loang tớicái gương ngoài cửa phòng thay đồ, phản chiếu cái bóng ngã dài dưới đất, cô gái nhỏ khoát trên người bộ đồng phục trắng tinh, gương mặt hồng hào phấn chấn.
Nó nhìn mình trong gương, hít một hơi thật sâu mỉm cười hài lòng, cuối cùng ngày này cũng tới, nó đã mong tới thế nào a.
Ngó đồng hồ, nó nôn đến cả đêm không ngủ, từ rất sớm đã thức dậy, điđến ban công, vén hai tấm màn lụa lam lên cao, đẩy một cái cửa kính, gió mát lập tức lùa vào. Nó chống tay lên lan can, nhắm mắt hít thở rồi nởnụ cười ngọt ngào:
– Chào buổi sáng.. Khắc Hàn!
– Dậy sớm thế?
Thói quen mỗi sớm ra ban công hít thở của hắn có từ rất lâu rồi, nóbiết hết đấy, nhưng mà nó rất lười nên sẽ không dậy sớm để đứng đây nóichuyện phiếm với hắn đâu.
– Nôn quá không ngủ được.
Nó cười híp mắt, tâm trạng vì chuyến đi mà vô cùng háo hức, trở về như trước đây – không suy nghĩ, vô âu vô lo.
– Đợi tao một chút.
Hắn cười nhẹ rồi quay trở vào phòng, lát sau cửa phòng truyền đến tiếng gõ, nó mở cửa ra đã thấy hắn đồng phục chỉnh tề đứng đó.
– Xuống ăn sáng.
– Ayy.. Đợi một chút.
Nó chạy vào phòng kéo vali ra cửa, hắn nhìn thấy tự động giúp nó xách xuống lầu, nó đeo balô đi theo sau, vừa tới bếp đã nghe tiếng bà Mộclằng nhằn:
– Con bé này, lại bắt Khắc Hàn xách đồ, người ta sắp bị con hành chết đấy.
– Mẹ! – Nó phản kháng. – Khắc Hàn tự động chứ con có ép đâu. Có ai mà không binh con gái mình như mẹ không hả?
– Sau này con cũng thành con người ta thôi. – Bà đặt dĩa cơm lên bàn.
– Vậy Khắc Hàn thì có thể trở thành con mẹ sao? – Nó cãi.
– Con rễ – Bà Mộc không chịu thua.
– Xì. – Nó bĩu môi. – Mẹ chỉ có mình con là con gái thôi, sau này con là con người ta rồi, mẹ tính để Khắc Hàn và anh hai yêu nhau sao?
– Im lặng ăn cơm đi. – Hắn gắp xúc xích bỏ vào cái miệng đang bô bô của nó.
– Nói đúng mà. – Nó vừa nhai vừa nói.
– Im lặng đi.
Hắn bỏ thêm một miếng nữa vào miệng nó, lúc này nó mới chịu im lặngngoan ngoãn ăn sáng. Ông bà Mộc nhìn nhau cười hiểu ý, tốt thế nào nếy gia đình hai bọn họ trở thành thông gia nhỉ?
Lúc tới trường, mọi người đề đã xếp hàng ngay ngắn, có vẻ như nhanhhơn cả thời gian dự tính khởi hành, thì ra đâu phải chỉ mình nó nôn đếnngày này.
– Ey, sớm vậy? – Nó vỗ vai Ly Hân, quay sang nó với cả bọn. – Chào buổi sáng.
– Hôm nay mày bị gì? – Từ Mã bĩu môi.
– Mày..
Nó chưa dứt câu đã nghe thấy tiếng loa phát thanh vang lên, giọng thầy thể dục rõ ràng vang vọng
“Nhằm tạo ra sự đoàn kết không chỉ ở một lớp mà là giữa các lớp vớinhau, nên chúng ta sẽ ghép lớp trên đường ngồi xe đến sân bay, hai lớpkế nhau sẽ chia đôi rồi ghép lại nhé.”
Vừa dứt lời cả sân liền ồn ào, giữa cái lớp với nhau thật ra luôn cósự đấu tranh ngầm, từ thứ hạng cho đến tài năng, giờ ghép lại chẳng phải tụi nó sẽ lật cả xe lên sao?
– Lạc Hi, lớp kế bên có con nhỏ mê Khắc Hàn như điếu đổ luôn đó. – Mẫn Di tặc lưỡi.
– Gì? Có vụ này nữa?
– Thì là vậy đó, con đó cũng xinh lắm, bông hoa của lớp kế đó.
Trịnh Cẩn tụm lại, hắn đứng cạnh vểnh tai nghe ngóng, trong đầu hiện ra kế hoạch, miệng nhẹ nhàng nhếch lên một cái.
– Được rồi, đám mình cùng một xe. – Triết Nhã kéo vali tới.
– Đi thôi. – Mẫn Di phấn chấn đi theo.
Nó nghe chuyện lúc nãy vẫn còn chưa hiểu lắm, con nhỏ lớp bên cóthích hắn thì liên quan gì tới nó? Nó gãi đầu lê chân đi từ từ quên cảxách vali theo.
– Nghĩ cái gì?
Hắn kẹp cổ nó, đưa vali cho nó, nhanh chóng lôi nó tới xe
– Đi thôi. – Lên xe rồi nó lại tươi tỉnh.
Khi tìm chỗ ngồi, nó đi đến gần hắn, giơ tay lên tính gọi hắn, mặt vô cùng hứng khởi, nhưng rồi bàn tay nó dừng lại giữa không trung..
– Khắc Hàn, tớ ngồi đây được chứ?
Một cô gái mặt lạ hoắc vừa hỏi vừa ngồi xuống vừa nói.
– Cũng ngồi rồi còn gì. – Hắn không từ chối, nói chút mỉa mai.
Nó nhìn một màn như vậy, lặng lẽ đi xuống dãy ghế cuối cùng nơi cảbọn đang ngồi, bọn nó nhìn theo hướng của hắn nhăn mày một cái kéo nólại gần chỗ được chừa sẵn.
– Kệ nó đi! Dưới này mới là địa bàn của mình, ngồi trên đó chán chết mẹ.
Nó cười hơi méo mó nhưng cũng nhanh chóng ngồi vào.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, dãy ghế cuối ngồi bốn đứa con gái, chưa gìđã khui đồ ra ngấu nghiến rồi, hai thằng con trai ngồi phía trên bị chora rìa, bực dọc ngồi luôn xuống đất giữa đường đi, đối mặt cùng tranhgiành đồ ăn với tụi nó.
Lạc Hi một thân một mình ôm bịch bánh, mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, tay bốc không ngừng.
– Làm gì đờ ra vậy? – Triết Nhã thò tay vào bịch bánh của nó. – Đừng nghĩ nữa.
– Bỏ ra, của tao. – Nó vỗ vào tay cô.
– Ăn tí làm thấy ghê. – Cô giựt lấy cả bịch.
Nó nhào vôp giành qua giành lại, thế là lại khôi phục tâm trạng bình thường, vui vui vẻ vẻ mà vui chơi.
Hắn không thích ngồi dãy ghế đầu, bình thường địa bàn bọn nó là ởdưới kia cơ, hôm nay sao hắn lại ngồi dãy hai, còn ngồi kế con nhỏ thích hắn nữa? Là hắn không biết hay hắn cố tình đây?
Khắc Hàn lâu lâu quay xuống nhìn, lòng suy nghĩ đáng lẽ mình cũng vui vẻ cười đùa như họ vậy rồi, chứ có phải ngồi đây nhàm chán thế này đâu, toàn tự làm khổ mình.
Cô gái ngồi bên cạnh hắn là Chu Niễu Vy – Bông hoa của lớp bênh cạnh, vừa xinh đẹp vừa học hỏi nên có rất nhiều người theo đuổi a, cô ngồicạnh hắn mang theo nét thẹn thùng của thiếu nữ, khéo léo gián tiếp phơibày những vẻ đẹp của mình.
Hắn một chút cũng không quan tâm, đeo lên tai phone nhắm mắt dựa đầu vào kính, xem cô như không khí hắn chìm vào giấc ngủ.
Hồi sau, xe truyền đến tiếng ồn đánh thức hắn, bọn họ ở cuối xe mởnhạc ầm ầm, vừa hát vừa nhảy, náo loạn cả xe, lớp nó hưởng ứng bắt chước theo bọn nó.
Lớp nó quậy rung cả xe, lúc hát đến cao trào, giọng nói lanh lảnh thốt lên:
– Giữ im lặng một chút đi.
Nó ngước mặt lên liền thấy Chu Niễu Vy đang đứng khoanh tay dựa vào ghế, nó nhếch môi đáp lại:
– Vì sao? Chuyến đi này vốn để vui chơi, lẽ nào chúng tôi không được nghe nhạc?
– Nghe nhỏ một chút cũng có chết ai đâu. – Niễu Vy vẫn giữ thái độ cũ.
– Ồn quá các người không học bài được sao? Xin lỗi nhé, để tôi vặnnhỏ lại. – Nó khinh, lẩm bẩm thêm vào. – Lúc chơi đùa cũng lôi tập sáchra, học thì nhiều vậy đấy rồi cũng có lọt được vào top 10 đâu.
Lớp nghe nó nói, rất khó khăn mà nhịn tiếng cười xuống, Mẫn Di còngặm chặt cái ly để tránh bật cười thành tiếng, Từ Mã cứ vùi đầu nhìnxuống điện thoại để tóc mái che đi bộ dạng đang nhịn cười của anh, hắnngồi trên đó cũng phì một tiếng rồi nhanh chóng bụm miệng lại, không nên phá hư kịch vui.
– Cô nói gì? – Niễu Vy trợn mắt.
– Nói sai gì à? Đường đường là lớp chọn, học ngày học đêm, cật lựcnhư vậy, cuối cùng thì sao? Thua cái lớp mà mấy người thường hay bảongoài tiền và sắc ra thì chẳng có gì ra hồn, cái lớp mà các người chẳngbao giờ để lọt vào mắt ấy. Nhục không? – Nó đứng dậy, cười khinh.
– Hahaa
Ly Hân cuối cùng không nhịn được nữa cười phá lên, mở đầu cho cảtràng cười của hai mươi mấy đứa lớp nó, trong khi lớp cạnh chỉ có thể im lặng nắm chặt cuốn sách đang cầm trong tay, không tìm thấy gì để cãilại. Chu Niễu Vy bặm chặt môi, ấm ức ngồi lại vào chỗ, mặc kệ bọn họmuốn gì cũng được, cô không muốn đi tìm nhục nhã nữa. Thầy cô ngồi trênxe với mong muốn bọn họ đoàn kết hơn mà chẳng biết sẽ ra cái nông nỗinày, chỉ có thể im lặng lắc đầu, cũng may là họ không làm gì quá đáng.
Nửa tiếng sau xe dừng ở sân bay, trải qua khoảng thời gian soát vélâu như cả thế kỉ, cuối cùng cũng ngồi được lên máy bay, lần này hắnkhông đi đâu nữa, tự động lại gần chỗ nó đang ngồi, bảo nó lùi vào trong rồi mình chen vô, nó im lặng không cản, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, xem hắn như không khí sống chết cũng không quan tâm.
Lạc Hi chìm trong suy nghĩ mông lung của mình, tìm cách ngăn chặn sựkhó chịu trong lòng lúc nãy còn chưa vơi đi, làm thế nào để không thấybực mình nữa đây? Thở dài một cái, nó đánh mạnh vào vai hắn đang ngồibên cạnh làm hắn giật bắn người, trợn mắt nhìn nó:
– Con chó điên, mắc gì đánh tao.
– Tại mày hết đó. – Nó đánh thêm vài cái, – Ushiii.. bực mình quá!
Nó đá chân lung tung đạp lên ghế phía trước, Ly Hân quay xuống liếc nó:
– Mày có điên thì cũng đừng làm ảnh hưởng tới người khác chứ.
– Ushiii bực quá nè, tự nhiên cái bực ghê gớm. – Nó vò rối cả đầu. – Muốn đập đồ ghê.
– Sao bực? – Hắn nghía qua.
– Không biết.. Bực quá.
Hắn nhìn nó, ánh mắt ẩn chứa tia cười, môi không tự chủ nhếch lên nhè nhẹ, bị nó bắt được
– Cười cái gì, tao đang muốn đánh người đó. – Nó giơ nắm đấm lên.
– Ăn đi hết bực. – Hắn lấy đồ ăn cùng nước uống từ tay tiếp viên để lên khay.
– Không ăn.
Nó làm mặt giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng thì nói không nhưngtay đã cầm ly nước lên uống rồi, hắn im lặng nhìn nó, hắn không biếthình ảnh nó ngồi nhìn ra cửa sổ thôi cũng thu hút đến như vậy, ánh mắthắn một giây cũng không rời đi, không thể rời đi. Nó ăn xong lại ngủthiết đi, khó khăn tựa đầu bên cửa sổ, hắn gạt tay ghế lên, xích lại gần phía nó, chỉnh lại ánh sáng không quá chói hắn đỡ đầu nó dựa vào vaimình, bản thân một lát sau cũng tựa lên nó thiếp đi.
Ly Hân đi ngang hai người họ, nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn này, nhẹ nhàng mỉm cười, hai đứa bây sớm sẽ hạnh phúc bên nhau thôi.
Trải qua năm tiếng máy bay, năm giờ chiều đã có mặt đầy đủ ở sân bayIncheon, trường đặt biệt đặt phòng ở khách sạn gần sông Hàn, để tiện lợi mọi thứ, bọn chúng chia ra bốn đứua con gái một phòng và ba thằng contrai một phòng.
Lúc mọi người nhận phòng, nó vô tình lướt qua hắn, bắt gặp khoảngkhắc hắn cười với Chu Niễu Vy, cười lộ cả hàm răng thẳng tắp, cảm giáckhó chịu lại quay về chiếm cứ trong lòng. Bực dọc giành lấy thẻ, phóngmột mạch về phòng, quăng vali trong một xó, nó thả mình xuống chiếcgiường êm ái
– Nhịn không được nữa thì tỏ tình đi. – Giọng Ly Hân từ cửa vọng vào.
– Đúng rồi, tỏ tình đi. – Mẫn Di cũng tán thành.
– Lỡ bị từ chối thì sao? – Nó ngồi bật dậy, thở dài.
– Không thử làm sao biết? – Triết Nhã bò lên ngồi cạnh nó.
– Phải thử chứ, dù được hay không thì việc mày thích nó cũng là sựthật rồi, sống thật với tình cảm đi, mày bình thường có biết sợ là gìđâu chứ!? – Ly Hân khuyên.
– Tao không sợ bị từ chối, quyết định của nó tao sẽ tôn trọng, cáitao sợ là lỡ tao nói ra rồi sau này không thể thân thiết được nữa, tìnhbạn mười mấy năm, mày nghĩ ít hả? – Nó rũ mắt xuống.
– Mày cũng biết nói mười mấy năm đó, tình bạn lâu vậy nói không chơi nữa là không chơi nữa được hả? – Mẫn Di trách lại.
– Mà tao thấy bây giờ cũng được mà.
– Được cái gì mà được?! Chẳng lẽ giờ mày thích nó mà mày muốn làm bạn với nó suốt đời? Trừng mắt nhìn nó thuộc về người khác?
– Tao.. – Nó khó xử. – Tao không biết. Tao chỉ không chắc chắn câu trả lời của nó nên tao sợ.
– Mày nhìn nó thân thiết với con khác mày thấy khó chịu đúng không?Nhưng mày đâu có quyền ghen, đâu có quyền cấm nó không được làm vậy đâu, bởi vì mày chỉ là bạn. Nếu mày là người yêu thì khác, mày có quyền đó,nó sẽ là của mày, chỉ cần cho hắn một danh phận thì mấy đứa khác sẽkhông dám bén mảng tới gần!
– Tao sẽ suy nghĩ. – Nó úp mặt vào chăn.
Đêm đến, sau khi trải qua những buổi sinh hoạt vui chơi, tụi nó vềphòng đợi thầy cô điểm danh, đến lúc phải đi ngủ nó lại lăn lóc khôngngủ được, trong đầu dòng suy nghĩ “có nên tỏ tình không?” cứ vòng đivòng lại.
Cầm áo khoát lên, xách theo đôi giày, nó rón rén trốn khỏi khách sạn, đi đến nơi sông Hàn xinh đẹp, đồng hồ đã gần điểm mười hai giờ, nhưngnơi này vẫn là đông người như vậy, hiệu ứng đèn phun nước vẫn còn đanghoạt động, tạo nên hình ảnh sông tuyệt đẹp.
Lạc Hi đứng bên bờ sông, để từng cơn gió mát lạnh phả vào mặt, ra sức muốn cuốn đi muộn phiền trong lòng nó, nhưng trái lại làm cảm xúc nódâng trào, thêm vào hình ảnh của những đôi tình nhân hạnh phúc nắm tayđi bên nhau, bỗng nhiên cảm thấy tủi thân đến thật muốn khóc..
—————————–
Sẽ thế nào nếu tác giả bảo là có ý định drop “Do Duyên Hay Do Phận” nhỉ? Là có ý định thôi nha =)) chỉ là có ý định vậy thôi =))
(Còn tiếp)