Lạc Hi vui vẻ xách cặp đến trường, vừa vào trường, tâm trạng hớn hở chỉ trong một giây liền trở nên vô cùng tồi tệ.
Nó đặt chân vào cổng, lập tức mọi ánh nhìn của mọi người đều dồn vàonó, mày đẹp nhăn lại khó hiểu. Nó đến lớp đã thấy cả bọn chờ sẵn, mặt ai cũng căng như dây đàn, nó tò mò bước tới, vừa muốn mở miệng hỏi đã reng chuông, nó đành phải im lặng chờ đến hết tiết.
Ra chơi, nó vội vàng hỏi tụi nó:
– Ê. Sao nay căng vậy?
– Mày đó! – Ly Hân cốc đầu nó rồi phẫn nộ khoanh tay lại.
– Uii.. Hả?! Cái gì cơ? – Nó xoa đầu tỏ vẻ không hiểu.
– Nãy vào trường thấy gì lạ không? – Mẫn Di hỏi, giọng lạnh nhạt khác hẳn mọi ngày.
– Thấy, tao bị nhìn như thú lạ.
– Biết tại sao không? – Từ Mã nhàn nhạt lên tiếng.
– Tao đang muốn hỏi nè. – Nó ngồi xuống bàn.
– Mày tự mình làm cái gì không biết sao? – Trịnh Cần nói giọng đầy trách móc, có một chút xỉa xói.
– Trịnh Cẩn. – Hắn nhấn mạnh. – Đừng dùng giọng điệu đó.
– Mày lúc này còn binh nó? – Từ Mã hắng giọng.
– Lỗi đâu phải ở nó, tụi mày đổ hết lên đầu nó là sao? Nó cũng là người bị hại mà. – Hắn cãi.
– Ừ nó là người bị hại vậy mày thì sao? – Trịnh Cẩn bắt đầu lớn giọng.
– Đủ rồi. – Triết Nhã đập bàn. – Còn cãi? Bây giờ cãi nhau quan trọng sao? Làm rõ việc này đi.
– Tụi mày đang nói cái gì? Tao không hiểu! – Nó nghi ngờ nhìn họ một lượt.
– Lên web trường coi đi. – Ly Hân đưa điện thoại cho nó.
Hình ảnh trên web đập vào mắt khiến nó hoảng hồn một trận, những hình này từ đâu mà ra? Còn nữa việc này mới hôm qua, hôm nay đã thấy trênweb, là ai?
– Giải thích đi. – Triết Nhã khoanh tay nhìn nó từ trên cao.
Nó nhìn bào màn hình một hồi..
“Hoa khôi bắt cá hai tay với hai chàng hotboy”
Tiêu đề kiểu gì đây? Bắt cá? Khái niệm gì vậy? Nó nhìn hình, là hômqua lúc nó bị nhốt trong phòng học, hình chụp lúc hắn đang ôm nó, lúc đó trời tối căn bản là chỉ thấy được hình ảnh mờ ảo của hai người, cưnhiên vì thế lại tăng thêm phần mờ ám.
Kéo xuống một chút lại thấy hình ảnh nó gác cằm trên vai hắn, tay rõ ràng vòng sau người hắn, hồi nãy là hắn ôm nó, bây giờ thì ngược lại, hình ảnh dễ gây hiểu lầm như thế bảo sao tụi nó không chịu ngồi yên.
Còn một tấm khác là lúc hắn cõng nó trên con đường vắng, những ánhđèn vàng rọi trên người họ tạo nên cảnh đẹp mê người, hắn đang bị nónhéo tai mặt nhăn nhó như khỉ, nó thì khoái chí cười muốn ngoác hàm,hình ảnh ngọt ngào như những đôi yêu nhau vậy.
“Mộc Lạc Hi vui vẻ, thân mật cùng Triều Khắc Hàn trong khi đang là bạn gái của Đặng Dĩ Hằng.”
“Đặng Dĩ Hằng không hề biết bạn gái mình lại phản bội sau lưng mình, ngày ngày vẫn quan tâm cô.”
“Lạc Hi có được Đặng Dĩ Hằng cũng không buông tha cho Khắc Hàn.”
Còn xuất hiện thêm những tấm hình Đặng Dĩ Hằng đang ân cần chăm sócnó trong giờ ăn ở căn tin, có tấm hình hai người đi trong sân trường,trên môi anh là nụ cười tươi hớn hở, mà nó thì nhìn thế nào cũng như rất miễn cưỡng.
Rõ ràng bài viết này là nhằm vào nó, nói như thể Đặng Dĩ Hằng làngười bị hại vậy, còn có hắn nữa. Nhìn xuống một chút là một đống bìnhluận, xỉa xói có, tội nghiệp cho Dĩ Hằng có, cũng có người mong chờ kếtquả mối tình tay ba này nữa.
“Lạc Hi sướng rồi, một lần hai chàng hoàng tử, không biết người ở lại cuối cùng là ai nhỉ?”
“Đồ cáo già.”
“Đặng Dĩ Hằng còn chưa đủ, đồ tham lam.”
Càng đọc bình luận, lông mày nó chau lại càng chặt, một cảm giác khó chịu dấy lên trong lòng, hơn hết là oan ức.
“Nhảm nhí, thật là nhảm nhí mà, hết sức nhảm nhí.”
Trong lòng nó kêu gào.
Nó đặt điện thoại xuống, ngước lên nhìn tụi nó một chút, không nói gì cả cũng không giải thích.
– Sao? – Mẫn Di hỏi.
– Tụi mày đang nghi ngờ tao cái gì? – Nó không đáp mà hỏi lại.
– Tụi tao muốn biết bài viết này có thật không. – Ly Hân nói.
– Đây là gì? – Nó giơ điện thoại lên, chỉ vào trang web. – Là chỗphát sinh của những tin đồn vô căn trong trường. Lúc trước thấy mấy tintrong này tụi mày quan tâm sao? Đâu có! Tụi mày cũng đâu có tin. Vậy sao bây giờ lại hỏi tao? Tụi bây cứ như trước không hỏi, không quan tâm làđược rồi.
Lời nói của nó thật sự chỉ là đơn giản không muốn tụi nó suy nghĩ vềchuyện này nữa bởi vì nó thật sự chỉ là tin đồn. Ấy vậy mà chui qua taitụi nó lại biến thành câu nói biện minh, nó bị nói trúng rồi nên khôngmuốn tụi nó biết.
– Mày.. – Mẫn Di trợn mắt không tin được. – Quả nhiên là thật.
– Lạc Hi. Từ khi nào mày trở thành vậy rồi? Bắt cá hai tay? Lúc trước chính miệng mày nói đó là việc làm hèn hẹ nhất mà cho dù đánh chết màycũng không làm mà. – Ly Hân hơi thất vọng.
– Mày thật quá quắc, với ai khác không nói đằng này là Dĩ Hằng vớiKhắc Hàn. Mày có biết bọn họ nói gì sau lưng Hàn không? Rõ ràng là mộtngười lạnh lùng, không ai dám đụng vào lại bị nói thành như một kẻ yếuđuối, gì mà không cưỡng nỗi sự cám dỗ của mày bất chấp làm kẻ thứ ba. –Từ Mã phóng đại
– Đừng có mà phóng đại lên. – Hắn liếc Mã. – Chuyện không phải vậy.
Hắn muốn lên tiếng giải thích lại bị bọn kia giành lấy lần nữa.
– Rành rành mọi thứ còn nói không phải vậy. Lạc Hi mày làm tao thất vọng. – Trịnh Cẩn nhẹ giọng.
Nó đứng ngơ ngẩn nghe tụi nó nói một hồi, lúc đầu còn không hiểu, giờ thì biết rồi đơn giản một câu là tụi nó không tin nó. Đáy mắt thoángqua một ánh buồn, lòng người đúng là khó đoán, tin đồn nho nhỏ vậy thôi đã có thể làm lung lay rồi.
Thì ra nó cũng có lúc ngây thơ tưởng rằng dù ở bất cứ tình huống nàohọ cũng sẽ tin tưởng lẫn nhau, giờ thì hiểu rồi, trong lòng tự giễu mộtcái, nhếch môi lên:
– Hừ. Thất vọng? – Nó bước một bước đối diện với tụi nó. – Có khinhững gì tận mắt thấy được, vẫn chưa chắc là sự thật, huống chi, chỉ lànhững tấm hình và vài lời nói? So với sự thất vọng của mày dành cho tao, tụi mày còn còn làm tao thất vọng hơn nhiều. Tao nghĩ bốn năm đã là con số nhiều, hóa ra đối với việc để tụi mày hiểu được tao, bốn năm là quángắn. Tao thất vọng!
Nó cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, nói xong liền cụp mi mắt xuống bước khỏi lớp.
Nó đi tìm Cổ Hoài My, việc nó bị nhốt ở đó là do cô ta làm, cũng chỉcó cô ta biết chuyện hôm đó. Nói một cách thuyết phục, cô ta là ngườitung những tấm hình và tin đồn này lên. Vừa muốn phá hoại quan hệ giữanó và Dĩ Hằng, vừa muốn Khắc Hàn tuyệt giao cùng nó.
Cô gái này.. là ngây thơ hay ngu ngốc? Cô ta không biết tình cảm giữa Khắc Hàn và nó là khó tách rời thế nào sao? Việc này là sự thật cònchưa chắc hắn sẽ cùng nó trở mặt, huống chi đây chỉ là tin đồn vô cớ màhắn lại biết rõ mọi việc?
– Có việc gì? – Hoài My hỏi trước.
– Tin đồn trên web là cô lan ra? – Nó dò hỏi.
– Cô có chứng cứ? – Hoài My rất tự tin.
– Tôi chắc chắn người nhốt tôi ở phòng học hôm qua là cô, ngoài cô có thể, không còn ai khác. – Nó khẳng định.
– Được, là tôi tung lên, nhưng mà nếu như cô không làm ra thì tôi làm sao có được những hình ảnh đó mà tung lên?
– Cô chắc chắn những gì mình thấy là thật? – Nó nhếch môi.
– Tận mắt thấy không thể là giả.
– Ngây thơ! – Nó phì cười. – Tận mắt nhìn thấy mà cô nói chỉ là vạhình ảnh như vậy, sau đó tự mình suy diễn ra những viễn cảnh không cóthật, rồi đồn bậy đồn bạ, cô bảo là cô tận mắt thấy? Nực cười! Trước khi làm việc gì, suy nghĩ kĩ một chút và nhìn xem hậu quả là gì. Tôi khôngphải là người dễ đụng vào.
Nó dứt lời liền quay người đi, không cho cô có nửa câu cãi lại, ánh mắt còn lạnh lùng quay đi đã thay bằng vẻ ảm đạm chán nản.
Lạc Hi ra khỏi cổng trường, những tiết học sau cũng không có lên lớp, đây là lần đầu trong đời nó “cúp học”.
Hai tiết học nữa trôi qua, Triều Khắc Hàn ngồi trong lớp gan sôi sùng sục, nó đi đâu rồi lại không nói một tiếng? Bọn kia cũng lúc nãy vộivàng kết luận lại chả chịu nghe hắn giải thích, hấp tấp và hồ đồ nhưthế, giờ cũng biết sai rồi.
Bọn họ đếm từng giây mong mỏi tiết học sớm kết thúc để đi tìm nó, nói một tiếng “tụi tao sai rồi” nhưng có người không đợi được, tiết họccuối vừa bắt đầu đã không thấy bóng dáng đâu.
Khắc Hàn gọi điện cho nó, một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc.. không bắtmáy. Đến tận rất nhiều cuộc gọi sau, giọng nói dịu dàng vang lên nhưnglại lạnh như dao phi về phía hắn..
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..”
Hắn nghe thấy liền tức giận ngắt điện thoại, lòng như nước đun sôi, nó có thể đi đâu được, hay là về nhà?
Hắn chạy về nhà nó, bấm chuông, đợi một hồi cũng không có người mởcửa, giờ này chú Khải ở công ty, nhưng sao dì Huyên lại không có nhà?
Hắn đi hết những nơi có thể tìm được nó, đến lúc tưởng như sắp gặp được nó thì hy vọng đột nhiên vụt tắt.
Một hồi chuông điện thoại..
– Tìm được chưa? – Đầu dây bên kia Từ Mã hỏi.
– Đang. – Hắn trả lời một chữ, hơi thở gấp gáp.
– Tụi tao cũng đang tìm mấy chỗ gần trường, mày gọi nó chưa?
– Gọi không được, ngắt kết nối rồi. – Hắn chán nản.
– Giận thật rồi, thôi tìm đi.
– Ừ. – Hắn đáp lại một tiếng rồi cúp máy.
Khắc Hàn đi hết những chỗ nó có thể tới, cũng không tìm thấy nó, hắn dựa vào cột đèn bên đường, thở hổn hển.
Rốt cuộc là đi đâu rồi, nó có thể đi được nơi nào chứ, rà soát trínhớ một hồi trong đầu hắn bỗng lóe lên. Hắn bắt taxi một mạch đi tới nơi đó, hiện giờ chỉ còn nơi đó, nếu ở đó vẫn không thấy nó thì coi như hết hy vọng.
Khắc Hàn xuống xe, ngước nhìn bảng hiệu to lớn một chút.
“Công viên giải trí Fun”
Đột nhiên trong một khắc rất nhiều kí ức thi nhau ùa về, nơi đã từng gắn với hai đứa nó cả mùa tuổi thơ, nhưng đáng tiếc, công viên này, bị bỏ hoang ba năm rồi, từ lúc đó họ cũng không có cơ hội đến đây nữa.
Bảng hiệu đã sớm phủ đầy bụi, có vài chữ cái cũng bong tróc sắp rơixuống. Hắn đi vào bên trong, cả công viên bảo phủ một màn đen, những trò chơi đều ngừng hoạt động, bám đầy mạng nhện mà hình hài cũng sứt mẻ trở nên xấu xí vô cùng.
Giữa công viên có một cái hồ rất lớn, mà hắn còn nhớ lúc trước ở đórất đẹp, ánh sáng lung linh, có rất nhiều người ngồi lại ven hồ nhất lànhững đôi tình nhân.
Hắn đến gần hồ, từ xa nhìn thấy một cái bóng nhỏ, bóng lưng quen thuộc với mái tóc dài, hắn biết hắn tìm thấy nó rồi.
Đi đến sau nó, hắn cởi áo khoát ra, chụp lên người nó, nó hoảng hốt quay đầu lại, ngơ ngắc nhìn hắn.
– Sao mày ở đây?
Nó không biết hắn tới gần, nó đang suy nghĩ rất nhiều việc, từ quanhệ của nó với anh cho đến hắn và việc có phải nó nên sớm chấm dứt nhữngthứ phiền phức này mà quay lại cuộc sống nhàn nhã lúc trước?
– Đi tìm mày. Sao không bắt máy? – Hắn vịn vào thành hồ.
– Máy? – Nó lấy điện thoại ra, nhìn một chút. – Hết pin.
– Biết tao lo không? – Hắn nhìn nó.
– Tao không phải con nít. – Nó nhìn mặt hồ phẳng lặng.
– Tại sao lại tới đây? – Hắn thắc mắc.
– Ở đây rất yên tĩnh.
Nó chỉ thuận miệng đáp một câu, mà cũng không biết rằng trong lòngmình có một đáp án khác, một đáp án ngay cả bản thân nó cũng không ngờtới.
– Về thôi. – Hắn quay người lại.
– Mày không muốn hỏi gì sao? – Nó vẫn bất động.
– Tao tin mày.
Hắn chỉ đáp ba chữ, ba chữ thể hiện hết tất cả những gì hắn đối vớinó, nó im lặng một lúc mới ngẩn đầu lên nhìn hắn. Ánh mắt đã dịu đikhông còn vẻ ảm đạm, chán nản lúc nãy, mà trên môi cũng vô thức treo một nụ cười nhẹ.
– Cám ơn.
– Giữa tao với mày còn cần nói thứ này? – Hắn xoa đầu nó. – Về thôi.
Nó ngoan ngoãn gật đầu đi theo hắn.
Có lẽ đúng là như vậy, giữa hai người họ từ lâu những câu “cảm ơn”hay “xin lỗi” đã trở nên vô cùng xa sỉ. Lâu lắm rồi hai người đã khôngcùng nói chuyện mà nghiêm túc như vậy, có lẽ đôi lúc những khoảng khắcgiống vậy cũng rất cần thiết để hiểu và trân trọng nhau hơn.
Họ thân thiết và bên cạnh nhau, tình cảm họ dành cho nhau đương nhiên không như với một người bạn bình thường. Những người xung quanh nói thế nào cũng được, hiểu lầm về bọn họ cũng được, nói xấu bọn họ cũng khôngsao. Chỉ cần họ luôn có nhau, luôn chân thành với nhau, vậy là đủ.
(Còn tiếp)