Chu Minh đi theo Chu Vi lên tầng 26. Thấy hai người đối chọi gay gắt như vậy, Hoàng Vân Chi vẫn mặc kệ, tùy ý Chu Minh với Chu Vi phân cao thấp. Nàng không nói gì cả mà theo hai người đi lên tầng trên. Khi đi vào thang máy thì còn thân mật kéo cánh tay Chu Minh, giống như muốn trêu tức Chu Vi vậy. Chu Vi nhìn thấy hai người thân mật như thế, con mắt hắn sắp bốc hỏa, nhưng vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Mà Chu Minh thì lại hơi kinh ngạc, không hiểu Hoàng Vân Chi sao lại chán ghét Chu Vi như vậy. Hoàng Vân Chi nói nhỏ bên tai Chu Minh rằng: "Anh đã nói sẽ làm hộ hoa sứ giả của em, đây chính là thử thách của anh đó."
Chu Minh nghe giọng nói truyền tới bên tai, hắn giống như hít phải thuốc lắc vậy, vô cùng phấn khởi, tràn ngập tự tin. Cũng dùng ánh mắt hướng Chu Vi khiêu khích.
Chu Vi tuy rằng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng bàn tay nắm chặt của hắn đã bán đứng hắn. Đôi mắt như sắp phun lửa, nhìn chằm chằm vào Hoàng Vân Chi đang kéo cánh tay của Chu Minh, còn thì thầm bên tai hắn nữa chứ.
"Tao còn chưa từng được Vân Chi thân mật như vậy, không biết thằng ranh này từ nơi nào nhô ra, thật sự là điếc không sợ súng. Để xem sau khi tao rời khỏi đây thì sẽ giáo huấn mày như thế nào. Mày không thử soi gương xem bản thân mình là ai, có tư cách ở đây mua đồ sao? Hừ!" Chu Vi trong lòng tức giận.
Vào lúc này, cửa thang máy mở ra, Chu Minh cùng Hoàng Vân Chi song song đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài thì Hoàng Vân Chi bỏ tay Chu Minh ra, cũng nói với hắn: "Cố lên!" Âm thanh rất nhỏ, nếu như không phải Chu Minh tai thính thì căn bản không nghe thấy.
Chu Vi đi vào một cửa hàng, quay sang nói nhỏ với nhân viên bán hàng vài câu. Nhưng âm thanh quá nhỏ nên Chu Minh không có nghe thấy, cũng không biết trong hồ lô của Chu Vi có bán thuốc gì.
Chu Minh nhìn một vòng xung quanh cửa hàng, phát hiện cửa hàng này trang phục có đầy đủ hết, nào là quần áo thể thao, lễ phục, áo sơ mi, cà vạt, giầy da, không thiếu gì cả. Lúc này, Chu Minh phát hiện Chu Vi đang nói chuyện với một người nước ngoài chừng hơn 40 tuổi mà nhân viên bán hàng vừa dẫn tới.
"Mr. Brown, ngài khỏe chứ ạ." Chu Vi hỏi thăm người đàn ông ngoại quốc.
"À, Mr. Chu, chào cậu. Cậu đến mua quần áo à?" Brown đáp lại. Brown nói tiếng Việt khá thành thạo, gần giống như một người Việt rồi.
"Không phải, tôi đang giúp anh Chu Minh đây mua quần áo. Bởi vì tôi thấy anh Chu Minh đây quần áo thật sự không ra sao, vì lẽ đó mà dẫn anh ấy tới đây xem một chút. Xem có thể nhờ ngài Brown thiết kế cho anh ta một bộ hay không." Chu Vi vừa nói vừa chỉ về phía Chu Minh.
Lúc này Brown mới nhìn lại, nhìn Chu Minh vài lần rồi đảo mắt sang Hoàng Vân Chi, vừa nhìn thấy Hoàng Vân Chi thì lập tức đi tới, vừa đi vừa nói: "Ms. Hoàng, chào cô, chào cô. Cô hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?"
"Chào ngài Brown. Tôi đi cùng hai người bọn họ tới." Hoàng Vân Chi nói với Brown.
"À, vậy đây nhất định là Chu Minh rồi, chào cậu. Xin hỏi cậu muốn quần áo kiểu gì, tôi sẽ thiết kế giúp cậu." Brown nói.
Chu Minh không biết Brown này là ai, Hoàng Vân Chi thấy hắn không biết Brown liền nói nhỏ bên tai hắn thân phận của Brown.
"Ngài Brown là nhà thiết kế thời trang danh tiếng của nước Pháp, ở trên trường quốc tế rất là nổi tiếng, ông ta thiết kế quần áo bình thường có tiền cũng không mua được." Hoàng Vân Chi nhỏ giọng nói.
Chu Minh giờ mới hiểu được, cũng nói với Brown: "Tôi cần một bộ quần áo bình thường thôi."
"Được rồi, cậu muốn tôi chuyển tới đâu?" Brown nói.
"Không cần, ngài làm xong thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới lấy." Chu Minh nói.
"Được, vậy để tôi đo cho cậu đã". Nói rồi Brown lấy ra một cái thước, bắt đầu đo đạc kích cỡ dáng người Chu Minh.
Chu Minh bắt đầu phối hợp với động tác của Brown, chờ Brown đo xong liền gọi Chu Minh đi giao tiền đặt cọc. Chu Minh vừa muốn đi theo thì Chu Vi liền nói: "Hay là để tôi trả tiền đặt cọc giúp anh đi, anh Chu Minh e rằng không đóng nổi tiền đặt cọc. Dù sao tiền đặt cọc cũng là 100 triệu, anh Chu Minh không có nhiều tiền như vậy đúng không."
"Không cần, tôi còn không để ý tới 100 triệu đó, để tôi nộp tiền cọc được rồi." Chu Minh trong lòng chảy máu, một bộ quần áo mà phải đặt cọc 100 triệu, điều này làm Chu Minh cảm thấy đau lòng đồng thời cảm khái. Một bộ quần áo của người có tiền, người bình thường có khi cả đời không kiếm nổi. Xa xỉ, thực sự quá xa xỉ. Bất quá, Chu minh trên mặt không thể hiện ra điều gì khác, còn cười ha ha.
Sau khi đóng tiền cọc, Chu Vi đi tới ở bên tai Chu Minh cảnh cáo: "Thằng nhóc, mày thức thời thì cút khỏi bên người Hoàng Vân Chi. Cũng không tự xem lại bản thân mày xem, mày có điểm nào mạnh hơn tao. Hơn nữa ba tao với ba của Vân Chi là thế giao, ba tao chuẩn bị đặt vấn đề cưới xin với ba của Vân Chi. Mày tốt nhất là cút ngay cho tao, đừng để tao sử dụng thủ đoạn, suy nghĩ vì người nhà và bạn bè của mày đi..." Câu nói cuối cùng của Chu Vi có chút ý tứ sâu xa.
Chu Minh nghe xong sắc mặt có chút tái nhợt, cũng nói với Chu Vi: "Mày nếu dám làm như thế, tao sẽ đánh cược cái mạng này, tao sẽ không để mày dễ chịu đâu. Nhưng mà, tao sẽ rời đi khỏi nàng." Nói xong thì hồn phách hắn dường như bay mất vài phần.
Đi theo sau Hoàng Vân Chi, cùng nàng tiếp tục đi dạo. Hoàng Vân Chi lúc này không còn hứng thú gì nữa, qua loa kết thúc chuyến dạo phố lần này. Hoàng Vân Chi nhìn Chu Minh mặt hơi tái nhợt, nhìn hắn ủ rũ cúi đầu đi rồi, nàng biết là Chu Vi nhất định đã nói với Chu Minh điều gì đó, nếu không thì Chu minh sẽ không như vậy.
"Anh đã nói với Chu Minh điều gì, có phải anh uy hiếp anh ấy." Hoàng Vân Chi có chút tức giận nói. Hoàng Vân Chi có thể khẳng định Chu Vi nhất định đã uy hiếp Chu Minh, với lại Chu Vi đúng là có thực lực để làm điều này.
"Không có, anh sao lại uy hiếp hắn. Có lẽ hắn cảm thấy mình không có xứng cùng đi với chúng ta. Dù sao một bộ quần áo đã để hắn mất 100 triệu, có thể đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn." Chu Vi có chút đắc ý nói. Dù sao cuối cùng hắn cũng đã đánh đuổi được tên đáng ghét kia. "Dám cùng tao tranh, tao muốn mày nhớ lấy bài học này." Chu Minh thầm nói.
Hoàng Vân Chi không nghe Chu Vi ngụy biện mà xoay người rời đi. Chu Vi đi theo sau nói thế nào cũng vô dụng.
...
Chu Minh chậm chạp về tới cái ổ nhỏ của chính mình, tâm trạng vốn rất tốt, từ sau khi thấy Chu Vi thì không có chuyện gì tốt lành rồi, còn uy hiếp người nhà mình nữa, điều này làm cho Chu Minh vô cùng khó chịu. Vốn tính cách Chu Minh là người không phạm ta thì ta sẽ không phạm người, thế nhưng, vấn đề là mình hiện tại không có năng lực để tự bảo vệ mình và bảo vệ những người thân xung quanh, nếu không sẽ không phải chịu nhục như vậy.
Chu Minh biết hắn và Chu Vi không thể so được, luận gia thế, Chu minh không giàu có bằng Chu Vi; luận tướng mạo, Chu Minh tuy cũng hơi có chút đẹp trai nhưng vẫn còn chênh lệch so với Chu Vi; luận năng lực, tuy nói Chu Vi dựa vào gia đình mới ngồi ở ghế tổng giám đốc, nhưng nếu không có năng lực gì thì ai lại để cho một tên công tử bột ngồi ở vị trí đó, điều này nói rõ hắn có năng lực, vì thế ván này Chu Minh vẫn thua; luận phong độ, Chu Minh tuần trước còn là một người làm công, tự nhiên không thể nói là phong độ. Nhưng Chu Vi lại khác, sinh trong một gia đình giàu có, khí chất sẽ không giống đứa trẻ nông thôn được; điều duy nhất Chu Minh thấy có thể so được đó là phẩm đức, bởi vì Chu Vi là con nhà giàu như thế, có thể nói là cái gì cũng không sợ, pháp luật cũng không quản được hắn. Tại sao ư, bởi vì nhà hắn có tiền, có quan hệ chứ sao. Mà Chu Minh chỉ có thể được coi là cái phó thường dân ba tốt mà thôi. Tất nhiên phẩm đức so với Chu Vi tốt hơn một chút.
"Haiz... Không nghĩ nữa, mình vẫn nên bắt đầu sự nghiệp 'Thăng cấp' thôi." Nói xong hắn mở máy vi tính ra, bắt đầu một hành trình tự ngược mới.
"A... Ư ... Ư ... A..." Theo tiếng rên rỉ truyền tới, nếu không biết còn tưởng đang có phát sinh chuyện không thích hợp với nhi đồng nữa chứ. Kỳ thực là Chu Minh đang quyết tâm, cố gắng đưa tay vào trong màn hình máy tính để chịu điện giật, đau đớn làm Chu Minh không nhịn được mà rên rỉ.