Chương 26: Đánh cược thua bị địt, xuất tinh bắn nước tiểu vào trong (H nặng)
***
Hồ Trụ nói chuyện có chút không rõ ràng, hắn nếm được mùi máu tươi trong miệng, miễn cưỡng lau đi sợi tơ bạc chảy ra, so sánh với bộ dáng kia của hắn, động tác này quả thực chẳng thấm vào đâu.
Nếu không phải vừa rồi hắn không thở được, hắn tưởng chừng nghi ngờ Nguyễn Mục sắp ăn mất lưỡi của mình.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, mắt nhìn thoáng qua nơi nào đó đã cứng rắn của đại lão, Hồ Trụ nhỏ giọng đề nghị: "Có muốn...... che lại không?"
Dường như hắn không nhận ra là mình cũng đang cương, đỏ mặt chỉ chỉ vào chiếc áo khoác màu bạc phát sáng lấp lánh mình đang mặc, đang định cởi ra, kết quả bỗng nhiên phát hiện điểm dị thường trên người mình.
Hồ Trụ: "............"
Vãi, con mẹ nó mày dậy từ lúc nào?!
Hắn trừng mắt khó tin nhìn đồ vật phình ra ở háng mình, quả thực muốn đem cái thứ này bóp cho mềm nhũn, thật là muốn cái mạng già của hắn mà, ban ngày ban mặt hắn cùng đại lão chơi trò hôn hít thì cũng thôi đi, thế mà còn hôn ra lửa?!
Hắn từ lúc nào trở nên không kiềm chế như thế? Trong lòng thầm ảo não, Hồ Trụ trấn định tự nhiên mặc lại áo, dang rộng hai chân để che khuất cảnh tượng mất thể diện kia, lúc này mới thoáng nhẹ nhõm.
Ít nhất thì không có ai nhìn thấy, nếu không hắn thật sự không còn mặt mũi gặp ai...
Đôi mắt vô thức nháy nháy, lập tức ngưng lại ở trước cánh cửa đang mở khóa kia, nhìn thấy hơn mười binh sĩ đang ôm súng cùng người thanh niên kia, không biết họ đã đứng ở nơi đó quan sát bao lâu rồi, Hồ Trụ toàn thân hóa đá.
Người thanh niên giống như là vừa lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, có chút lúng túng chỉnh khung kính: "Cái kia...... Tiên sinh những thứ ngài cần đã chuẩn bị xong, mời ngài ký tên."
Người thanh niên trong lòng cực kỳ chấn động, anh ta không ngờ tên mập này thế mà thật sự có quan hệ đó với Nguyễn Mục, vả lại...... trông còn rất "tình nồng ý mật".
Chuyện gì đang xảy ra vậy, vừa tưởng tượng dáng vẻ lúc Nguyễn Mục tiên sinh gọi tên mập này là bảo bối..... eo..... cảm giác con mắt giống như bị trọng thương vậy.
Mà những binh sĩ vận chuyển vật tư kia lại không bình tĩnh được như anh ta, từng người giống như bị sét đánh, hoảng sợ nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt.
Ông trời ơi?! Đang đùa cái gì thế!? Người mạnh nhất căn cứ thế mà ĐCM nó là đồng tính luyến ái?! Mà khẩu vị lại còn...... còn một lời khó nói hết như vậy.
Còn tưởng rằng người này là trời sinh lãnh cảm, không ngờ lại là khẩu vị đặc biệt gây họa, bây giờ thì vui rồi.
Căn cứ có gần bốn mươi phần trăm là nhân viên nữ, hơn một nửa trong số đó thích Nguyễn Mục, không chỉ vì vẻ ngoài điển trai của y, mà chỉ riêng thực lực của y thôi cũng đủ để chinh phục toàn bộ căn cứ. Người muốn bò lên giường y nhiều vô số, nam có nữ có, chẳng qua Nguyễn Mục đối với ai cũng đều thờ ơ, tính tình lạnh lùng, chỉ là khi đánh người y cũng sẽ không động thủ với phụ nữ, cho nên phần lớn mọi người đều ngầm cho rằng y là dị tính luyến.
Nếu để cho đám phụ nữ đó biết người trèo lên được giường Mục ca là đàn ông, lại còn là một tên béo...... Chậc chậc chậc...... Vậy thì quả thực sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.
Hồ Trụ có bị mù mới nhìn không ra được những người kia nghĩ gì trong lòng. Hắn vốn đang cảm thấy xấu hổ cùng khó xử, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt hả hê trên nỗi đau của người khác của đám người này, hắn bèn không nhịn được nói: "Các người đây là biểu tình gì, làm sao, là bị giá trị nhan sắc của 'ông' mê hoặc? Đừng có vọng tưởng nữa, ta á, là người của Mục ca nha."
Hắn từ trên ghế dài đứng dậy, vươn tay ra, định khoác lên vai Nguyễn Mục, thử mấy lần chợt phát hiện chiều cao của mình không đủ, lập tức sắc mặt trở nên tối sầm, ôm lấy một cánh tay Nguyễn Mục, nửa dựa vào người y, toàn thân giống như vô lực nói: "Mục ca...... Mặt trời chói quá, tôi cháy nắng......"
Hắn "như chim non nép vào người" tựa vào ngực Nguyễn Mục, ngữ khí vừa mềm mại vừa đáng yêu, nhưng mắt lại nheo lại nhìn đám người kia, lộ ra một tia khinh thường.
Cặn bã, cảm thấy buồn nôn đúng không, hờ, ông đây cho bây buồn nôn chết luôn.
Nhưng hắn không nghĩ tới Nguyễn Mục lại cầm chiếc mũ quân đội cài trên đai lưng màu đen của mình nhẹ nhàng ngay ngắn đội lên đầu hắn, giọng điệu bình tĩnh nói: "Về nhà?"
Hồ Trụ sửng sốt: "Hả? À...... vâng, vâng."
Dưới vành nón hắn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nho nhỏ nhưng vẫn sáng lấp lánh. Mồ hôi vẫn còn đọng lại trên mặt, Nguyễn Mục dùng lòng bàn tay lau đi những giọt mồ hôi đó.
Cũng không biết có phải đại lão cố ý hùa theo chống lưng cho hắn [1] hay không, tóm lại nhịp tim Hồ Trụ có chút gia tốc, sắc mặt càng đỏ hơn. Cái ngày hè đáng chết này biến mẹ đi, nóng đến mức đầu óc hắn sắp cháy hỏng rồi.
(Mùa hè: ủa ai ghẹo gì bạn? Nghiện mà hay đổ thừa quá đi?)
Nguyễn Mục liếc mắt nhìn những người kia, giọng điệu khôi phục vẻ lạnh lùng như thường ngày: "Đưa đến tầng một khu Tây."
"Dạ, Mục ca đi thong thả, cái đó, ờm...... Chị, chị dâu đi thong thả." Thanh niên xoay người hành lễ, khi nhìn về phía Hồ Trụ, hiếm có mà nói lắp.
Hồ Trụ: "............"
Đại ca, mình không biết cách ăn nói thì mình im luôn đi.
Như thể mở ra một loại công tắc nào đó, các binh sĩ kia cố nín cười, gần như là "trăm miệng một lời" hô lên: "Mục ca, chị dâu, đi thong thả!"
Hồ Trụ khóe miệng co giật, sắp không nhịn nổi miệng muốn "phun lời vàng ngọc".
Hắn cho là mình đã đủ mặt dày, không nghĩ tới so với lũ người bệnh tâm thần này, hắn cũng coi như bình thường chán.
Thẳng cho đến khi ra khỏi khu vực chứa vũ khí, Hồ Trụ mới thở trút một hơi, hắn cẩn thận dè dặt chọc bả vai Nguyễn Mục: "Ca, anh giận hả?"
Nguyễn Mục dùng dư quang yên lặng nhìn chằm chằm nhúm tóc lộ ra sau gáy của hắn, ngón tay hơi cuộn lại: "Không có."
"Vậy là tốt rồi, ca, hiện tại tôi cầm của anh bao nhiêu Linh hạch, về sau làm nhiệm vụ, tôi sẽ giúp anh giết bấy nhiêu zombie, sẽ không ăn trắng mặc trơn [2]." Hồ Trụ đẩy đấy cái mũ quân đội màu đen, kích thước có hơi nhỏ, hắn chỉnh kiểu gì cũng không vừa, còn hơi bị che mắt một chút.
Nguyễn Mục ánh mắt tối sầm lại, thanh âm đột nhiên trầm xuống: "Anh muốn trả lại em?"
Hồ Trụ đoán không ra tâm tư của đại lão, tiếp tục nói: "Cũng không thể dựa dẫm anh cả đời mà, lỡ như một ngày nào đó tôi có thật nhiều chị dâu, chẳng phải phiền toái sao? Cũng không thể trông cậy anh nuôi tôi. Vậy thì không tốt lắm, sau này lúc đi ngủ cũng đâu thể ngủ giữa hai người." Có lẽ là quen được dung túng nên Hồ Trụ nói đùa, vốn cho rằng Nguyễn Mục sẽ lười để ý đến hắn, không ngờ đối phương vậy mà dừng lại.
Hồ Trụ vốn đang đi về phía trước hai bước, thấy y bất động, chậm chạp quay đầu lại hỏi: "Sao vậy ca?"
Đôi mắt người kia giống như bị bao phủ bởi một tầng sương giá. Tiết trời rõ ràng đang rất nóng nhưng ánh mắt y lại lạnh băng như thế.
Hồ Trụ thấy được hàn ý trong mắt y, nụ cười của hắn dần nhạt đi, trở nên có chút bất an: "Ca, tôi vừa nói lung tung, anh đừng nóng giận."
Nhưng đối phương lại làm thinh, trong đôi mắt kia ẩn chứa rất nhiều điều mà Hồ Trụ xem không hiểu, hắn chỉ biết rằng Nguyễn Mục lúc này không giống như khi đội mũ cho hắn vừa nãy, cùng là một đôi mắt, biểu cảm giống y như nhau, nhưng hắn lại có thể cảm giác được người này tức giận, tựa hồ còn có chút khổ sở.
"Sẽ không có." Sau một hồi im lặng, y đột nhiên mở miệng.
Hồ Trụ bị thanh âm của y làm cho sợ hãi, đáy lòng run lên, nghe không hiểu Nguyễn Mục đang nói cái gì, không có cái gì?
Chị dâu sao?
Hắn chần chờ nói: "Tại sao......?"
Hắn không cho là mối quan hệ này giữa hắn cùng Nguyễn Mục có thể kéo dài được bao lâu. Vừa rồi hắn nói những lời đó là vì hắn cảm thấy Nguyễn Mục cũng có cùng suy nghĩ với hắn, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.
Hắn không tin Mục ca sẽ "vừa gặp đã yêu" với một tên mập như hắn, trừ khi mắt y mù.
Có lẽ chỉ là sinh ra sự tò mò đối với cơ thể kỳ quái của hắn, một ngày nào đó y sẽ chán thôi, đến lúc đó bên người Nguyễn Mục rồi sẽ có những người khác thay thế hắn hưởng thụ những đãi ngộ này.
Nghĩ đến đây Hồ Trụ liền có chút cảm giác khó chịu, hắn cũng không rõ mình đang buồn bực cái gì.
"Anh không biết tại sao? Là chính anh yêu cầu." Nguyễn Mục thanh âm lạnh lùng, còn có chút tức giận, lạnh mặt lướt qua Hồ Trụ rời đi.
"Tôi? Tôi yêu cầu anh không cưới người khác lúc nào?" Hồ Trụ cả người choáng váng, vội vàng đuổi theo: "Tôi chưa từng nói lời này mà, Mục ca, Mục ca, anh đừng tức giận, coi như tôi xin anh, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, về sau tôi sẽ không nói đùa nữa, van cầu anh."
Tuy không hiểu Nguyễn Mục có ý gì, nhưng phương diện cầu xin tha thứ Hồ Trụ vẫn là quen cửa quen nẻo. Nguyễn Mục chân dài đi nhanh, hắn phải chạy hai lần mới có thể đuổi kịp, hơi kéo góc áo Nguyễn Mục, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, Hồ Trụ đáng thương nói: "Nguyễn ca, Mục ca, Nguyễn Mục ca ca, xin anh đừng bơ tôi mà, tôi sai thật rồi, con người tôi chính là miệng tiện anh không biết hay sao? Đều là lỗi của tôi, ca, chỉ cần anh nguôi giận, anh muốn làm gì tôi cũng được, cầu xin anh......"
(Miệng tiện: ăn nói linh tinh, không biết suy nghĩ)
Hồ Trụ ép thanh âm của mình mềm xuống mấy độ, giọng điệu đáng thương muốn chết, còn mang theo điểm nghẹn ngào, phát giác Nguyễn Mục đi chậm lại, trong lòng hắn thầm thở phào, đang định tiếp tục tiến công, lại bị đại lão nắm lấy cổ tay, trực tiếp kéo vào trong ngõ nhỏ.
Lối vào ngõ rất hẹp, hai người sóng vai đi có chút chen chúc, Nguyễn Mục cũng không quay đầu lại kéo hắn đi vào, Hồ Trụ bị dọa đến trái tim nhảy loạn, sợ đại lão không tỉnh táo bèn khử mình ngay ở chỗ này, hắn khó khăn nuốt nước miếng: "Ca...... Đi đâu vậy......"
Thẳng đến khi đi vào sâu trong con ngõ nhỏ sau bảy ngoặt tám rẽ, Hồ Trụ sắp bị choáng váng, chỉ còn thấy những bức tường trắng loá lắc lư trước mắt.
Diện tích của căn cứ có hạn, hầu hết các tòa kiến trúc đều tương đối tiết kiệm, như loại thiết kế ngõ hẻm này không có gì đáng kinh ngạc, chỉ là Hồ Trụ rất ít khi đi vào, hắn không ngờ đại lão lại đưa hắn vào đây. Đang thắc mắc thì Nguyễn Mục đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Anh nói, làm gì anh cũng được?"
Hồ Trụ thấp thỏm trong lòng: "Chỉ cần là đừng chơi chết tôi là được."
Hắn sắp sợ phát khóc rồi, ánh mắt này của đại lão cảm giác thế nào lại thật giống như muốn chơi chết hắn, mẹ nó sớm biết thế đã không miệng tiện.
......
Con ngõ không biết kéo dài đến đâu, chỉ có hai người bọn họ ở đây, chung quanh rất yên tĩnh, cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Nơi này vẫn khá rộng, độ rộng có thể đủ cho một người nằm xuống, nhưng Nguyễn Mục cứ nhất quyết muốn ép hắn lên trên mặt tường, Hồ Trụ chỉ cần hít thở một cái cũng có thể ngửi thấy hương trúc thoang thoảng lạnh lẽo trên người y.
Mà hắn giờ phút này không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ gắt gao mím chặt môi của mình, tiếng hít thở gấp rút lại bất lực, đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn kỹ, có thể thấy một chân của hắn bị người đàn ông nâng lên, treo bên trên cánh tay y. Phía sau tấm lưng thon dài rắn rỏi còn đeo một cây súng, phát ra tiếng vang theo cơ thể di chuyển tới lui của y.
Thanh âm của Hồ Trụ đột nhiên tràn ra từ khe hở giữa những ngón tay, giọng rất nhỏ, hắn đã ngay lập tức nén trở về, nhưng vẫn bị nghe được. Hình như người đàn ông bắt lấy tay hắn, tay còn lại nhéo cằm hắn, ép hắn thè lưỡi ra. Những tiếng rên rỉ đứt quãng bị đâm đến vỡ vụn kia triệt để tràn ra ngoài, Nguyễn Mục thanh âm trầm thấp nói: "Anh thua rồi, cho nên?"
Trong lúc nói chuyện y vẫn không ngừng thúc dập vào trong lại, gần như chen quá nửa vào cơ thể Hồ Trụ [3], môi lồn sưng đỏ co giật bao lấy cặc mình, nhưng lại bị y không chút lưu tình va đập đến mềm nhũn nóng rẫy, Hồ Trụ thần trí sắp không còn thanh tỉnh nữa, khẩn cầu nói: "Ba ván...... Ba ván thắng hai có được không...... Không muốn bị đái vào...... Cầu xin anh......"
Nguyễn Mục luồn hai ngón tay vào trong khoang miệng của hắn, ngữ khí chậm rãi: "Đây chính là thái độ cầu xin của anh sao?"
Hồ Trụ sắp bị y địt đến cao trào, trợn trắng mắt, thè lưỡi kêu a a, vật kia ở trong cơ thể hắn đâm càng lúc càng nhanh. Hắn sắp chết đến nơi, hoảng hốt ngậm lấy ngón tay vừa liếm vừa rên hừ hừ, miệng lồn trào ra một chút nước sốt, phun lên trên dương vật người đàn ông, vừa ướt vừa nóng.
Mượn sức của cái này, Nguyễn Mục bỗng nhiên hẩy lên, Hồ Trụ đang sướng đến dục tiên dục tử, đột nhiên bị y dập một cú như thế, lập tức trừng lớn hai mắt.
"Đừng mà a a a a ---!!!"
Hắn đau đến kêu rên liên hồi, cổ tử cung bị phá mở thành một đường nhỏ, Hồ Trụ đẩy mạnh bả vai Nguyễn Mục, muốn y rút ra, nhưng vẫn là bị cường ngạnh cắm vào bên trong khoang tử cung.
Hắn đau đớn gần như ngất đi. Hồ Trụ yếu ớt tựa vào tường, trán đầy mồ hôi lạnh, hắn ngay cả thở cũng không dám dùng sức, cái mũi chun chun sắp khóc, vật kia nhồi đầy vào trong cửa tử cung của hắn, rõ ràng dung tích nhỏ như vậy, lại bị đồ vật đã dựng đứng thành hình dạng chiếc ô xoè của người đàn ông "kín như bưng" chèn vào bên trong, theo động tác y lao về phía trước mang đến chính là từng trận nước xuân phun ra.
Không thể khống chế được số lần lên đỉnh, căn nguyên [4] của hắn đều bị xâm chiếm, Hồ Trụ đau sướng đan xen, hắn cơ hồ cũng không biết mình đang làm gì, đang khóc hay là đang la hét, thanh âm hoàn toàn được giải phóng.
"Ba ván thắng hai...... Thì anh cũng thua rồi, cục cưng." Nguyễn Mục chịu đựng ham muốn xuất tinh, tiếp tục mài cọ cổ tử cung của hắn, hưởng thụ sự căng chặt và bú mút chết người ở nơi đó, nghe thấy tiếng khóc của Hồ Trụ sẽ chỉ làm y càng thêm kích động, động tác trừu sáp cũng càng ngày càng mãnh liệt.
"Muốn chết -- A a -- Tôi -- muốn chết -- Ôi --" Hồ Trụ hô hoán lung tung, rõ ràng sướng đến không ngừng cao trào, nước cũng sắp cạn, cổ họng cũng khàn đặc, khóe mắt gương mặt tất cả đều đỏ, nước mắt lấm lem, trên đùi là vết bầm do người kia mất khống chế, đỏ tím đan xen. Môi lồn ngăn chặn hai hòn dái không cho chúng tiến vào bị đập cho căng cứng sung huyết, bụng hắn phồng lên. Bị người kia giơ một chân lên địt gần một giờ đồng hồ, cả người hắn tê dại, cổ tử cung không ngừng co thắt.
Nguyễn Mục cắn môi, mồ hôi cô đọng rơi xuống, nhỏ ở trên bụng hắn, thuận theo hình dạng phình lên kia trượt xuống, y xuất tinh.
"Ui ui...... Bỏng......... Nóng quá......" Hồ Trụ hồ ngôn loạn ngữ, chất lỏng sền sệt toàn bộ bắn vào trong khoang tử cung, lấp đầy ắp, chờ cặc mềm xuống từ cửa tử cung trượt ra, nơi đó hơi đóng lại, nhưng cũng không thể khép thành một cái rãnh nữa, chỗ kia bị nong ra một cái cửa hang nhỏ, tinh dịch thuận theo cửa hang trượt đến vách trong, cảm giác dinh dính rất khó chịu. Hồ Trụ cảm thấy rất chướng, bắp đùi hắn đau nhức, đã đứng không vững, kết quả Nguyễn Mục lại gác cả hai chân hắn lên trên khuỷu tay.
Thân thể của hắn lung lay trượt xuống, cặc người đàn ông còn cắm bên trong lỗ lồn, hắn khó chịu hừ hừ vài tiếng, uốn éo mấy lần, phun vật kia ra.
Nguyễn Mục quỳ trên mặt đất, ôm hắn trên người, hơi điều chỉnh tư thế để lưng hắn dựa vào vách tường, hai cánh tay chắc khoẻ đang giữ chặt hắn, tách đùi hắn ra, bày ra dáng vẻ cánh cửa rộng mở.
Hồ Trụ còn đang ở trong dư vị cao trào, hắn không biết Nguyễn Mục đang muốn làm gì, hoang mang nhìn y đưa con cặc đã nửa cương cứng tiếp tục cắm vào trong lồn mình, có chút cứng đờ nói: "Anh làm cái gì......?"
Người đàn ông hơi nghiêng người về phía trước, thuận tiện đẩy dương vật của mình vào chỗ sâu nhất, y dán vào bên tai Hồ Trụ thì thầm: "Thực hiện trừng phạt."
Cái gì...... Trừng phạt......?
Hồ Trụ suýt váng cả đầu, cho đến khi một luồng nhiệt nhảy vọt lại mãnh liệt ào vào trong cơ thể của hắn, hắn bị bỏng đến hét lên một tiếng, đồng tử đột nhiên mở to ra, bỗng nhớ tới cái gì, lần này thật bị đoạ đến choáng váng, chống cự la hét: "Tôi không muốn!! Không cho tè vào trong! A a a --"
Hắn trơ mắt nhìn bụng mình càng ngày càng phình to, dòng nước nóng hung hăng dập nện vào vách trong của hắn, mang lại cho hắn một con cực khoái mới, Hồ Trụ hô hấp yếu ớt, khóc đến rối tinh rối mù.
Nguyễn Mục tiến vào càng sâu hơn, cơ hồ hướng về phía tử cung của Hồ Trụ mà tè, y sảng khoái thở hổn hển, con mắt sớm đã đỏ quạch: "Thật tuyệt...... Cho anh hết...... Ưm...... Chỉ cần anh......"
Y tựa hồ đã sớm quên mất bệnh sạch sẽ của mình, sau khi phóng thích xong cặc lại cứng ngắc, thân thể không tự chủ được lại bắt đầu động, chất lỏng nhạt màu từ chỗ môi lồn chảy ra, mang theo mùi tanh khai, có chất lỏng Hồ Trụ chảy ra, cũng có thứ y bắn vào.
Hồ Trụ chứa không nổi nhiều thứ như vậy, chất lỏng bị Nguyễn Mục địt văng tung toé khắp nơi, nửa thân dưới của hai người quả thực chật vật không chịu nổi.
Hồ Trụ ôm bụng, hai mắt mơ hồ đẫm lệ: "Chướng quá...... Thật là khó chịu...... Mau ra ngoài đi......"
Nhưng Nguyễn Mục đã địt đến đỏ mắt, không nghe thấy tiếng khẩn cầu của hắn, lại lần nữa hùng hổ lao mình vào nơi chật hẹp kia.
Y thậm chí mang theo cả nước tiểu của mình địt vào.
"Tên điên........."
Chịu không được kích thích như vậy, Hồ Trụ nghẹn ngào nức nở rồi hôn mê bất tỉnh.
【 Lời muốn nói của tác giả: 】
Chú ý! Không tiếp thu được thì chạy mau! (Mong các thân yêu vote nhiều hơn nhó)
___________
[1] Gốc: 给撑场子 [Cấp sanh tràng tử]: hỡ trợ hiện trường (trong trường hợp thiếu nhân lực).
Ví dụ: nếu có một sự kiện và lượng khán giả quá ít để xem, người lãnh đạo/giáo viên sẽ huy động cấp dưới/học sinh tìm thêm người để đến xem. Ngay cả khi họ chỉ bịa ra số lượng, khung cảnh sẽ đẹp hơn.
Hoặc, nếu xảy ra sự đối đầu hoặc đàm phán giữa hai bên, bên nào có nhiều người hơn sẽ tỏ ra mạnh mẽ hơn và có thể trấn áp bên kia, đồng thời cũng sẽ có sự hỗ trợ cho mục đích này. Ví dụ như đi đánh ghen, nhưng mình nhát quá, sợ ko doạ đc tiểu tam, thì nhờ bạn bè hỗ trợ đi cùng cho khí thế.
Nói chung, ở đây có thể hiểu là Mục ca biết thừa Hồ Trụ đang diễn cho đám kia xem, nên cố ý hùa theo để Hồ Trụ có khí thế hơn.
[2] Gốc là đoá hoa trắng: hình như là chỉ người con gái yếu đuối, cần được bảo vệ.Ăn trắng mặc trơn: (thành ngữ VN) chỉ người được sống sung sướng mà không cần bỏ ra nhiều công sức lao động.
[3] Câu gốc: 他说话的同时还在往里抽动,将近挤入大半在阮穆的身体里. Dịch bậy thôi chứ không hiểu khúc này lắm.
[4] Căn nguyên: là gốc rễ, chắc ý là nơi sâu nhất, nguyên thủy nhất.