Vì ước muốn thu nhận một nữ đồ đệ về nâng khăn sửa túi, cơm nước giặt giũ cho mình, Hiểu My quyết tâm ở lại Nguyệt Thành vài bữa.
Hôm sau, Khúc Văn đã mua được một căn nhà, đối diện với đại viện sang trọng của Hồ Gia. Tuy căn nhà này không lớn lắm, nhưng mà cũng đủ phòng cho bọn người Hiểu My chia nhau.
Lữ Tuấn ở chung với A Thủy. Thiên Vũ thì chịu chen chúc cùng Tử Quân. Khúc Văn được ưu tiên một căn phòng nhỏ. Còn căn phòng đẹp nhất, rộng rãi nhất, tất nhiên thuộc về Trần Hiểu My.
Cả bọn dọn vào trong, cũng chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn gọi là mừng tân gia. Nơi đây không có người ngoài, lại thêm Lữ Tuấn đã bày kết giới xung quanh, Tử Quân sảng khoái lấy pháp bảo của mình ra, để cho Hiểu My tha hồ lựa chọn. Thịt cá, rau quả… không thiếu thứ nào.
Sau khi cơm no rượu say, Hiểu My nghiêng ngả đứng lên, nhìn năm vị mỹ nam tuyệt sắc xung quanh, mà lòng phơi phới mùa xuân, mỉm cười đắc ý:
- Mọi người có biết, tâm nguyện của ta lúc mới tới đây là gì không? Ha ha. Ta thật ra chẳng muốn làm cái gì mà nữ thần cao cao tại thượng gì đó đâu, áp lực muốn chết. Chỉ cần kiếp này có thể làm một sâu gạo đúng nghĩa, ngày ngày đều được ăn ngon, ngắm mỹ nam rồi chờ chết. Nhân sinh như thế mới thật tuyệt vời.
- Bây giờ nàng không phải ngày nào nàng cũng được ăn ngon, ngắm mỹ nam hay sao? Ước nguyện này đơn giản quá rồi.
Khúc Văn nhìn cô đôi má đỏ hồng, lòng thoáng rung động. Hắn không ngờ nữ nhân này lại có một ước mơ “bình dị” như thế. Lữ Tuấn thì ở bên cạnh Hiểu My gần chục năm. Hắn dĩ nhiên hiểu được nguyện vọng nho nhỏ của cô. Nhưng mà Thiên Vũ là người chứng kiến cô nàng từ lúc mới vừa đặt chân đến đại lục Huyền Thiên, lúc đó cô nàng tưng tửng thế nào, rồ dại ra sao? Hắn mới là người có diễm phúc một mình chiêm ngưỡng.
Tiếc là, con người luôn thay đổi. Thời gian lặng lẽ trôi qua, mơ ước đơn giản của cô nàng, muốn thực hiện được phải đạp lên con đường trải đầy máu xương của kẻ thù và những người đối địch. Thế giới này là vậy, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền đeo đuổi ước mơ. Còn những người nhỏ yếu, ngay cả làm sao bảo vệ mạng sống của bản thân còn không ít khó khăn.
Hiểu My thật sự là một người may mắn. Rất may mắn. Bởi lẽ bên cạnh cô, luôn có nhiều người quan tâm, yêu thương, sẵn sàng đồng hành, cùng cô chia sẽ mọi buồn vui, gánh nặng.
Năm người này đều rất tinh ý, không ai tạo áp lực tình cảm đối với Hiểu My, tương lai thế nào, lựa chọn ra sao hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân cô. Không phải họ cao thượng. Đây chỉ là sự lắng đọng về cảm xúc, sự mài giũa về tâm tính qua mấy vạn năm. Huống chi, giây phút Hoan Hỉ thần dùng chính sinh mạng mình để bảo vệ cho thập nhị phu thần cùng Huyền Thiên Đại lục, cô đã không nợ bọn họ bất cứ chuyện gì.
…………………………………………………………………..
Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
……………………………………………………………………..
Hôm sau, Hiểu My cùng A Thủy trong vai hộ vệ, mang theo quà biếu, gõ cánh cửa đại môn phía đối diện.
Khi cánh cửa đại môn mở ra, một gã sai vặt nhanh chóng xuất hiện, nhìn hai người đầy cảnh giác. Dạo này, mấy bà mai quả thật đã làm cho cả Hồ phủ náo loạn. Chỉ e lại thêm một người tới quấy rầy cuộc sống yên tĩnh chưa được mấy hôm.
Nhưng mà, lúc đối diện với một cô nương vô cùng xinh đẹp, gã sai vặt có chút xấu hổ. Hắn cẩn trọng mở lời:
- Xin hỏi, cô nương muốn tìm ai?
- Chúng tôi vừa chuyển đến ngôi nhà phía đối diện, muốn thăm viếng hàng xóm của mình. Nhờ tiểu ca này báo giúp vài lời cho gia chủ.
Hiểu My nói ra ý định của mình. Gã sai vặt nghe vậy, vội vã gật đầu, dặn dò hai người đợi chờ rồi nhanh tay khép cửa, chạy vào trong bẩm báo.
Hiểu My thấy thế bật cười. Phong thủy luân hồi. Cù gia này đúng là đã lên đời. Có chút vui thay cho họ.
Gã sai vặt vào trong một hồi, lúc hắn quay ra không những chỉ có một mình. Hai ông cháu Cù Hiểu Bình cũng đồng thời xuất hiện.
Nhìn thấy lão nhân bộ dáng quắc thước, da dẻ hồng hào, Hiểu My hài lòng, giọng nói tao nhã, thánh thót như chim oanh chầm chậm cất tiếng:
- Cù lão, còn nhớ tiểu nữ không?
- Trần cô nương, quả thật là cô rồi.
Cù lão kinh hỉ nhìn vị giai nhân tuyệt sắc trước mặt. Không ngờ, hàng xóm đối diện lại là cô nương này. Đây là ân nhân của của Cù Gia chứ không riêng mình lão.
- Phải. Chúng tôi vừa dọn đến, nghe nói Cù lão sống nơi này, dù sao cũng là người quen cũ, cho nên mạo muội đến viếng thăm.
- Vinh hạnh, thật vinh hạnh cho tệ xá. Mời Trần cô nương cùng công tử vào trong.
Cù lão nói xong thì quay sang nhìn cháu gái. Cù Hiểu Bình rất tinh ý, vội vã tiến tới, đón tiếp Hiểu My. Cù lão thì đi cùng với A Thủy. Bọn họ hướng đại sảnh lớn đi đến.
…………………………………………………………………..
Đại sảnh của Hồ phủ.
Hiểu My khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó, đặt chung trà bằng sứ tinh mỹ lên bàn, nhìn Cù Hiểu Bình, ngọt ngào lên tiếng:
- Không ngờ mới hơn một tháng không gặp, Cù lão đã là phú hộ một vùng, còn có cả một cô cháu gái như hoa như ngọc thế này. Đúng là ở hiền gặp lành, người tốt sẽ được báo đáp a.
- Trần cô nương quá lời. Cô nương là đại ân nhân của chúng tôi. Không chỉ vì sự giúp đỡ thầm lặng của cô trong lúc gia cảnh khó khăn, còn có cả ba nhi tử của lão đây, cũng là nhờ cô giúp đỡ mới có ngày từ Nguyệt Sa trở lại.
- Trần cô nương. Những gì cô nương đã làm cho chúng tôi, chúng tôi cảm kích tận đáy lòng. Tại nơi này, tiểu nữ xin dập đầu trước cô. Đa tạ cô và công tử đã giàu lòng từ bi, nghĩa hiệp.
Cú Hiểu Bình nghe được gia gia, phụ thân và hai vị thúc thúc trao đổi. Ơn đức của Trần Hiểu My đối với đại gia đình, cô đã ghi khắc từ lâu. Chỉ là đến nay mới có dịp gặp gỡ. Không ngờ, người thật còn trẻ trung, xinh đẹp và khí thế hơn trong lời kể rất nhiều.
Hiểu My yên lặng nhìn tiểu nữ nhân trước mặt dập đầu. Dù sao người ta cũng đã nhận định vị ân nhân là mình, nếu cứ khăng khăng chối từ, lại chẳng phải là khách sáo, giả vờ, kiêu ngạo.
Đợi Cù Hiểu Bình dập đầu xong, Hiểu My mới nhận lấy giỏ quà biếu trên tay A Thủy, cười hóm hỉnh, giao vào tay Hiểu Bình.
- Dập đầu cũng xong rồi. Đây là ít quà nhỏ, mong mọi người nhận lấy, chúng ta bây giờ đã là hàng xóm láng giềng, đừng khách sáo với chúng tôi.
Cù Lão nhìn thấy trong giỏ ngoài trừ một ít trái cây và thảo dược khác nhau, cũng không quá quý hiếm nên không hề áp lực mà cho cháu gái mình thu lại.
Ha ha. Cũng may, ngay từ đầu Hiểu My đã lưu ý đến vấn đề này. Cho nên mới chọn ra vài thứ trong pháp bảo không gian của Tử Quân. Còn hiệu quả sử dụng thế nào? Cứ để mấy người trong Cù gia tự mình trải nghiệm.
………………………………………………………………………….
Hiểu My và A Thủy cùng ông cháu Cù lão trao đổi chuyện không lâu. Dù sao đây cũng xem như lần đầu tiên họ chính thức chào hỏi nhau. Đại khái một chút rồi ly khai. Còn hẹn buổi trời mát, nhờ Cù Hiểu Bình làm hướng dẫn viên cho Hiểu My mua thêm ít vật dụng về trang hoàng nhà cửa. Một lý do chính đáng vô cùng.
Khi hai người về tới nhà của mình thì nhóm người Thiên Vũ, Tử Quân đến Nguyệt Sơn dã ngoại còn chưa trở lại. Chỉ có Khúc Văn và Lữ Tuấn ngồi đối ẩm dưới giàn hoa lê trắng. Xem ra trò chuyện vô cùng hợp ý. Phi Long nhìn thấy họ, cũng không thèm tiếp tục ngụy trang, lại trở về bộ dạng thần tiên không nhiễm bụi trần.
Lữ Tuấn nhìn thấy cô thì mỉm cười, ôn nhu nói:
- Thế nào? Cô nương đó có đủ điều kiện làm học trò của muội hay không?
- Ha ha. Còn phải xem xét a. Dù sao thì biết người biết mặt không biết lòng. Cần phải tiếp xúc lâu dài mới có thể kết luận được.
Hiểu My cười cười, ngồi xuống chiếc ghế đã được Lữ Tuấn kéo ra. Cô nhìn Khúc Văn tao nhã cạnh bên, tò mò lên tiếng.
- Khúc Văn huynh. Huynh điều tra được những tin tức bát quái gì rồi? Nhìn mặt huynh rạng rỡ thế này, chắc chắn là thu hoạch không tệ đâu nha.
- Ha ha. Muội đừng có đào hố, ta không dễ mắc lừa như Lữ Huynh đây. Muốn biết chuyện ba huynh đệ Cù gia chứ gì. Ta nói cho muội là được.
Xì. Hiểu My bĩu môi. Dù sao thì thói nhiều chuyện, thích hóng hớt cũng bị người khác vạch trần, cô chả thèm vòng vo làm gì. Mắt chớp chớp, nghi ngờ hỏi:
- Huynh thấy bản chất mấy người bọn họ thế nào? Có phải tốt như lời tên tiểu nhị đã kể.
- À, lời tên tiểu nhị cũng tương đối chính xác. Quả thật, bốn huynh đệ Cù Gia đều có bản lĩnh. Dù là Đông Dương binh đoàn của lão đại và lão tam, Sơn bảo cư của lão nhị hay Nhân Khê - tửu lầu của lão tứ, đều được xem là có danh khí, uy tín lan xa.
- Không không, muội không muốn quan tâm chuyện này, muội chỉ muốn biết bọn họ có thật lòng thật dạ với nương tử của mình hay là cũng thuộc hạng người lòng muông dạ thú, thích tầm hoa vấn liễu, luyến lưu nơi ong bướm ấy.
- Ặc, Hiểu My, nàng mong muốn thấy hạnh phúc gia đình người khác đổ vỡ đến vậy à?
Lữ Tuấn và Phi Long Thái Tử bật cười nhìn cô. Nhị sư huynh tuy là chất vấn, nhưng giọng nói lại đầy ý cưng chìu.
Mỗ nữ thấy ba nam nhân ở đây không biết cố ý hay vô tình hiểu sai ý mình, cho nên, rất kiên nhẫn chăm trà, giải thích.
- Lúc còn ở trong pháp bảo không gian của Tử Quân dưới đáy Nguyệt Sa, ba huynh đệ Cù gia trước mặt muội còn thề thốt, kiếp này họ sẽ không bao giờ phản bội nương tử. Trong mắt họ, muội lúc đó cứ như kẻ ác ấy. Muội cảm thấy rất buồn cười.
Nhị sư huynh, huynh chưa thấy đó thôi. Cù Hiếu Nhân, Cù Hiếu Lễ, Cù Hiếu Nghĩa khi được thả ra khỏi pháp bảo, bộ dáng vẫn như thanh niên hai mươi mấy tuổi xuân. Còn nương tử của bọn họ thì tóc đã hoa râm, sắc hương tiều tụy.
Muội không tin bọn họ đối diện với nương tử trông giống như mẹ mình mà còn có thể bình tĩnh nói chuyện yêu đương.