Sau khi quyết định sẽ đầu nhập Vô Cực kiếm phái, Hiểu My lập tức cùng mọi người thay đổi xưng hô. Tiểu la lị nhất định buộc cô phải gọi là sư tỷ. Ha, lúc đầu hơi ngượng, nhưng tập gọi vài lần thấy cũng quen, vui vui nữa là khác.
- Đại sư huynh, nhị sư huynh, tiểu sư tỷ.
- A, tại sao lại là tiểu sư tỷ, không chịu, không chịu… tiểu mỹ nhân giãy nãy, nũng nịu phản đối.
Kháng nghị vô hiệu. Mọi ha ha cười.
Bất chợt, bầu không khí hài hoà đột nhiên bị phá vỡ bởi nhao nhác âm thanh. Quác… quác….
- Tại sao ở đây lại có tiếng gà kêu? Phương Tình hơi kinh ngạc.
Hiểu My vỗ trán: Ấy chết, ấy chết, muội quên mất. - Cô vội chạy đến phía sau bụi rậm to kề đó, vác gánh gà lên vai, bước ra nhìn mọi người, đắc ý nói:
- Để ăn mừng cho buổi tao ngộ hôm nay, muội xin mời mọi người một bữa cơm ra mắt.
- Không phải chứ! - Lữ Tuấn hét lên. – muội muội, ở đâu mà muội tìm được nhiều Kim Vỹ kê thế này? Trời ạ, muội cho huynh biết là huynh đang mơ đi.
Biểu tượng nhị sư huynh hết sức khoa trương. Hiểu My vô tội hỏi:
- Nhị sư huynh, huynh gọi đây là kim vỹ kê à? Muội thấy chỉ đẹp hơn gà bình thường chút thôi à?
Đỗ Minh ép xuống kích động trong lòng, nhìn đám gà bị treo ngược trước mắt, chầm chậm nói:
- Trần sư muội, đây này gọi là Kim Vỹ kê – một loại gà vô cùng hiếm quý. Thịt của nó tăng cường sinh lực cho người tu luyện. Trước đây, cũng chỉ xuất hiện ở Tây Phương Thành, nhưng số lượng cực ít. Ở đâu muội có nhiều thế này?
- Vô tình bắt được, vô tình bắt được. Hiểu My đâu dám nói cái món này đầy rẫy trong sơn cốc, cô ăn đến ngán ngược ngán xuôi.
- Trời ạ, muội đúng thật biến thái mà. Vô tình cũng nhặt được bảo tàng. Nãy giờ chúng ta ngồi gần kho báu cũng chẳng hay.
Tiểu mao cầu khinh thường. Nếu không phải đám gà vô dụng này choáng váng vì cả hành trình xuyên qua vân vụ, cộng thêm nó đe doạ lúc đầu, bọn chúng sớm đã bị phát hiện ra.
- Sư muội, muội định dùng chúng để đãi tỷ và các sư huynh sao? Phương Tình kích động hỏi.
- Uhm – Hiểu My gật đầu một cách hiển nhiên.
- Hay là thế này, Đỗ Minh tiến lên nói, muội bán lại cho môn phái. Chúng ta sẽ không để cho muội thiệt thòi.
- Đúng vậy, sư muội. Lần này các huynh gặp nạn cũng liên quan đến đám Kim Vỹ kê này. Nghe nói có người phát hiện tung tích của chúng. Bọn huynh mới hạ sơn điều tra. Tưởng việc nhẹ nhàng, ngờ đâu giữa đường bị ám sát.
- À, vậy các sư huynh có đoán ra được đám hắc y lúc nãy là ai không?
Đặt đòn gánh trên vai xuống. Hiểu My dò hỏi.
- Không đoán ra được. Môn phái chúng ta hành hiệp trượng nghĩa, diệt ác trừ gian ở khắp nơi nên cũng trêu chọc không ít kẻ thù.
- Muội muốn ăn Kim Vỹ kê - Lolita nãy giờ nhìn chăm chăm đám gà sặc sỡ, lúc này mới xuất ra ý kiến cá nhân.
- À, vậy thì ăn thôi. Giải quyết cái bụng trước mắt. Số còn lại thì các huynh cứ mang về. Nói mua bán làm gì. - Hiểu My vô cùng rộng rãi.
- Đâu được, chuyện nào ra chuyện đó, hiện tại muội còn chưa chính thức trở thành đệ tử Vô cực kiếm phái, chúng ta không thể chiếm tiện nghi của muội được.
Dưới sự nài nỉ của Phương Tình cùng sự kiên quyết của Hiểu My, hai nam tử đành chào thua. Thật lòng, họ cũng muốn nếm thử thịt Kim vỹ kê. Trước đây, chúng chỉ xuất hiện trên bàn, trong các cuộc gặp gỡ cấp lãnh đạo do Tây Phương thành chiêu đãi. Giờ xem ra có lộc ăn rồi. Thật muốn cảm ơn bọn thích khách khi nãy vài tiếng a…
Nhờ nhị sư huynh gom củi nhóm lửa, Hiểu My thuần thục vặn cổ hai con Kim Vỹ kê rồi làm món gà ăn mày.
Sau một thời gian chờ đợi, cả bọn khoanh gối ngồi trên vệ cỏ, tập trung đánh chén. Cầm đùi gà vàng rực trên tay, nhìn hơi khói lượn lờ trước mặt. Hiểu My cảm thấy một sự ấm áp dâng lên nhè nhẹ trong lòng. Tiếng nói, tiếng cười rộn rã.
Mặt trời trốn xuống chân mây, lãng đãng hoàng hôn một màu đỏ ửng. Dùng tay đè xuống mái tóc rối bay bay trong chiều gió lộng, Lữ Tuấn đề nghị mọi người chuẩn bị khởi hành.
- Đại sư huynh, theo đệ, có đám Kim Vỹ kê của Trần muội muội, xem như chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải tiếp tục tiến lên. Chi bằng ta nhanh chóng trở lại Hải Băng thành, tìm khách điếm nghỉ ngơi, dù sao, các vết thương trên người cũng cần chữa trị cẩn thận.
- Muội đồng ý với nhị sư huynh. Ta quay lại thôi.
- Được. – Đỗ Minh dứt khoát – Nhưng ngựa đã không còn, Trần muội muội là không biết võ công. Chúng ta đành đi bộ vậy.
Bốn người, một thú dập tắt lửa, thu dọn mọi thứ gọn gẽ lên đường. Lữ Tuấn tình nguyện gánh đám gà băng băng đi trước. Phương Tình nửa dìu, nửa dựa vào đại sư huynh. Hiểu My sau đeo ba lô, trước đeo túi da, tay ôm tiểu mao cầu nối bước.
- Các sư huynh, sư tỷ có muốn nghe kể chuyện không? Hiểu My tìm đề tài giết thời gian.
- Muội có chuyện gì thú vị à? Lữ Tuấn ngoái đầu lại hỏi.
- Tất nhiên. Hiểu My khẳng định rồi bắt đầu kể chuyện bằng một giọng điệu hết sức biểu cảm…
Tại một vương quốc xa xôi kia, có một hoà thượng vâng lệnh đế quân, lên đường sang Tây trúc thỉnh kinh, mang về truyền bá cho chúng dân, phật tử. Trên đường, Hoà thượng thu nhận một bạch long hoá thân thành bạch mã, cùng ba đồ đệ hết sức phi phàm. Đại đồ đệ gọi Tôn Ngộ Không....
Mọi người đều háo hức lắng nghe câu chuyện của Hiểu My. Lúc vui thì cười hắc hắc, lúc buồn thì xụ mặt thở than…. Cuối cùng, đại sư huynh quay sang Hiểu My, nhìn người không ngừng thao thao bất tuyệt, nghi ngờ hỏi:
- Sư muội, Sa Ngộ tịnh gánh hành lý đi trước mở đường khác nào nhị sư đệ? Trư bát giới ham ăn, biếng lười, ưa nịnh bợ chắc là tiểu Tình rồi. Muội từng một tay xách thân cây thì như Tề thiên đại thánh cầm gậy như ý. Chẳng phải huynh đây thành Đường tam tạng – trung tâm rắc rối của mọi tai kiếp đó sao?
Hiểu My chân chó, mỉm cười đầy gian xảo: Đại sư huynh anh minh, tiểu muội xin bội phục, bội phục a…
- Cái gì, muội ví huynh như Sa ngộ tĩnh luôn ăn phải thiệt thòi trong ba đồ đệ à. Mệt muội như vậy cũng có thể nghĩ ra. Vậy đừng trách huynh đi trước, bỏ mặc mọi người nhá. Ha ha ha…
Lữ Tuấn giả vờ tức giận. Sau khi nói cười thì vận công đề khí, đạp gió lướt đi. Mọi người nhanh chóng đuổi theo. Sau lưng, bụi mờ ở lại.