Ma Tôn ngăn bước chân Tề Ninh, cậu nghi hoặc nhìn Ma Tôn có chút thắc mắc rồi tự hỏi Ma Tôn định làm gì?
Không gian trở nên yên tĩnh khác thường, càng sóng yên biển lặng thì càng nguy hiểm. Chỉ thấy Ma Tôn cầm lấy Ma Kiếm, đột nhiên từ phía sau bóng cây, một phiến đá lao tới, Ma Tôn cùng một đám người lao vào đánh nhau. Tề Ninh ước chừng có khoảng trăm người.
Đột nhiên có một đám người đánh về phía Tề Ninh, cậu nâng kiếm lên đối diện với chúng.
“Không ngờ đường đường là Tiên Tôn mà thực lực chỉ có thế thôi.” – Tề Ninh trong lúc chiến đấu mơ hồ nghe thấy có người gào hét lên. Nội tâm Tề Ninh như phun trào, chẳng lẽ thực lực của Tiên Tôn cậu nay thấp đến vậy sao? Aisss!!!
Trong lúc chiến đấu, Tề Ninh cảm giác không ổn, những người này thực lực đều từ Kim Đan trở lên, sự thật này khiến cậu không rét mà run. Tề Ninh vừa đánh vừa lùi về phía Ma Tôn, dù sao Ma Tôn cũng mạnh hơn cậu nhiều.
“Tề Duyệt, cẩn thận!” – Tề Ninh nghe thấy tiếng gọi, xoay người chặn được một đao nhưng nội tâm cậu lại dậy sóng. Tề Duyệt là tên ở kiếp trước của cậu, Ma Tôn làm sao lại biết được chứ?
“Bản tôn cũng không biết đã lỡ nói lời nào chọc giận đại gia, mà ngươi lại muốn ám sát ta.” – Những người này thật đáng chết, chúng căn bản không phải tới tìm Ma Tôn mà là tới tìm cậu.
“Vọng Vũ phái ở trên đỉnh Tu chân giới đã đủ lâu rồi, nên đi xuống đi.” – Nói xong, những người này xông lên càng hăng hơn.
Người giỏi cũng bị ganh ghét là đây à? May mà nền tảng thể lực của Tề Ninh đủ tốt, chiêu thức của những người này cũng không quá sắc bén, bằng không bị mấy chục người đã đạt đến Kim Đan vây đánh, là người khác thì đã sớm về chầu ông bà rồi.
Tề Ninh lùi đến chỗ Ma Tôn, chỉ thấy Ma Tôn cầm Ma Kiếm quét ngang một cái đã đổ cả tảng đá lớn, thật sự khiến không ai dám đem ra hắn ra so sánh.
Ma Tôn ra mấy chiêu đã làm không gian xung quanh hắn rộng ra một chút rồi kéo tay Tề Ninh chạy trốn. Hai người chạy như bay vài ngày, rốt cuộc cũng dừng chân trốn trong một hang động.
Ma Tôn ho vài cái, ho ra rất nhiều máu, Tề Ninh nhanh chân chạy đến đỡ Ma Tôn nằm xuống. Nhưng cậu cũng không kiềm được những câu hỏi hiện lên trong đầu mình, hỏi: “Ngươi là ai? Sao ngươi biết đến cái tên Tề Duyệt của ta?”
Ma Tôn nhìn Tề Ninh với ánh mắt thâm tình, nói: “Ta là Thẩm Nguyên.”
Thẩm Nguyên, là hàng xóm thiên tài Thẩm Nguyên của cậu ở kiếp trước sao? Là Thẩm Nguyên đã thổ lộ với hắn cái hôm tốt nghiệp cao trung sao? Là Thẩm Nguyên cùng cậu ghi danh vào cùng một trường đại học sao?
“Không phải cậu đang mở công ty ở nước ngoài sao? Sao giờ lại ở chỗ này?” Tề Ninh hoang mang.
“Tôi, khụ, khụ,… sau khi nghe tin cậu qua đời thì đã đến tang lễ của cậu. Trong lúc ý thức mơ hồ không cẩn thận bước nhầm vào một cái thang máy đang sửa chữa, rơi xuống giếng rồi chết, sau khi chết tôi trở thành hệ thống.” – Sức lực Thẩm Nguyên không đủ để nói thêm, cảm giác cả người yếu đi trông thấy.
“Cậu đã chết? Hệ thống? Cậu là hệ thống ư?”
“Không phải hệ thống gốc mà là hệ thống tạm thời, một hệ thống tạm thời chỉ cần phục vụ một người trọng sinh.” Thẩm Nguyên nói.” – Ban đầu, tôi còn không biết cậu là Tề Ninh, nhưng sau mười mấy năm chung sống, tôi nhận ra cậu đúng là Tề Ninh của tôi rồi.”
“Vậy sao mà giờ cậu lại trở thành Ma Tôn được chứ?” – Này cũng quá nhiều thân phận rồi đó.
“Tôi đã xin hệ thống gốc, lúc Ma Tôn tẩu hoả nhập ma, tôi cũng như cậu vậy, nhập vào cơ thể này, tôi chỉ là muốn ôm cậu một cái mà thôi.” – Thẩm Nguyên nhìn thẳng vào mắt Tề Ninh, Tề Ninh lại chột dạ cúi đầu. Cậu là một thẳng nam, trước đây đã từng từ chối Thẩm Nguyên, hơn nữa vì muốn Thẩm Nguyên bỏ cuộc mà cậu còn tìm một người bạn gái ở đại học.
“Tôi sắp chết rồi, có thể hôn tôi một cái được không?” Thẩm Nguyên yếu ớt chậm rãi dựa vào Tề Ninh.
Tề Ninh vẫn cúi đầu, ngượng ngùng, trong lòng không ngừng lặp lại cậu là thẳng nam, cậu là thẳng nam. Đỉnh đầu Thẩm Nguyên rung lên trong lồng ngực Tề Ninh, tiếng ho ngày càng lớn. Tề Ninh nhìn thấy Thẩm Nguyên như vậy, liền cúi người hôn hắn. Cậu vươn đầu lưỡi liếm nhẹ qua môi dưới, tất cả đều là vị tanh nồng của máu. Thẩm Nguyên tiến lại gần, hai người môi chạm môi, Tề Ninh cảm giác chỉ hơn phút mà như đã qua cả thế kỷ.
Thẩm Nguyên nở nụ cười, dùng ngón trỏ cọ lên mũi Tề Ninh, thân mật nói: “Lừa cậu chút thôi, nhóc ngốc.”
Tề Ninh ra vẻ tức giận đứng lên, cậu thế mà lại bị lừa, đúng rồi, đường đường là Ma Tôn sao có thể bị thương đến như thế được, cái tên lừa đảo này.
“Nhưng cậu nhìn tôi bị thương nghiêm trọng chưa này, có thể tìm đi tìm chút đồ ăn cho tôi được không.” Thẩm Nguyên nói.
Tề Ninh không lên tiếng mà chỉ nhìn Thẩm Nguyên một lúc, ậm ừ rồi ra ngoài tìm đồ ăn, đúng là đồ lừa đảo mà. Tề Ninh tìm được một cây táo, trèo lên cây hái vài quả, thầm nghĩ, Ma Tôn mà cũng muốn ăn đồ ăn bình thường à? Cũng giống cậu bây giờ thật.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Tề Ninh cảm giác có gì đó không đúng lắm, lập tức chạy về hang động. Chỉ tiếc trong hang động bấy giờ không một bóng người, chỉ có mấy nhánh cây trên mặt đất được xếp thành bảy chữ: “Tôi yêu cậu. Thẩm Nguyên tuyệt bút.”