Bí danh Ma Tước, Trình chưởng quỹ, Trình Bất Lam.
Lão đầu tử cao gầy, râu tóc bạc trắng nhưng lưng thẳng tắp tinh thần quắc thước, đặc biệt là đôi mắt rất linh hoạt, vừa nhìn đã biết là một người khôn khéo. Trên người ông ta mặc một chiếc áo dài hoa, ngón tay cái trên bàn tay trái đeo một chiếc nhẫn lớn làm từ đá phỉ thủy, ống thuốc mặc dù lộ ra màu sắc cũ kỹ nhưng trên đó lại khảm vài viên ngọc mắt mèo, rất có khí khái giàu sang.
Lương Tân có điểm hâm mộ, cảm thấy Trình chưởng quỹ rất có phong cách. . .
Tiểu Tịch ăn ngay nói thẳng, trực tiếp hỏi:
- Ông rốt cuộc là ai, tại sao lại ẩn cư nơi này.
Trình Bất Lam cười rộ lên, lộ ra hàm răng ố vàng:
- Muốn biết thân phận của lão hủ, trở về hỏi Chỉ Huy Sứ nhà ngươi đi!
Triệu Khánh cười khổ, Lương Tân nhíu mày, Ma Nha và Hoàng Qua trợn trừng mắt, Tiểu Tịch lại tỏ vẻ không sao cả đã thế còn gật đầu hình như rất đồng tình với lời nói của lão đầu, lại hỏi:
- Ông có bản lãnh gì?
Trình Bất Lam đặt ống thuốc xuống bàn, xòe hai bàn tay ra:
- Phế nhân một người!
Nói xong, như còn chưa hết ý lại bổ sung thêm một câu:
- Nếu ta có bản lãnh cũng không cần các ngươi tới bảo vệ rồi!
Tiểu Tịch lại gật đầu, phân phó cho Triệu Khánh đang đứng bên cạnh:
- Nếu như viện binh không thể kịp thời chạy đến, bắt buộc phải đột phá vòng vây khi đó hãy đánh ngất lão ta.
Trình lão đầu râu dựng ngược trừng mắt nhìn Tiểu Tịch, Tiểu Tịch không hề sợ hãi trừng mắt nhìn lại, đôi mắt có thể khiến người bình thường đông cứng.
Triệu Khánh bị kẹt ở giữa rất khó xử, cúi đầu ho khan một tiếng, vội vàng đổi chủ đề:
- Chúng ta. . . Còn có viện binh sao?
Lương Tân mỉm cười tiếp lời, nói:
- Sẽ có! Nên biết trong Giải Linh trấn còn ẩn núp một vị du kỵ nữa!
Lúc này Triệu Khánh mới giật mình hiểu ra, bắt đầu từ tối qua tình thế bắt đầu biến đổi, Lê Giác thả ra vân tước, vị thanh y du kỵ trong bóng tối kia nhất định cũng báo tin cầu viện ra bên ngoài.
Nhiệm vụ của thanh y trong trấn lập tức trở nên rõ ràng, tận lực tử thủ, đợi cứu viện!
Tiểu Tịch không tiếp tục trừng mắt nhìn nhau với Trình lão đầu nữa, đã thắng, thừa thế thắng lợi lại hỏi:
- Ông có biết du kỵ trong Giải Linh trấn là ai không?
Trình Bất Lam hừ lạnh một tiếng, lại cầm lấy cây thuốc, ừng ực hút thuốc, căn bản không thèm trả lời.
Tiểu Tịch vẫn như cũ mặt không biểu lộ gì, nói:
- Trình tiên sinh, bắt đầu từ bây giờ ông không được phép cách xa tôi quá ba bước.
Nói rồi, cô đột nhiên mỉm cười, đây là lần thứ hai Lương Tân nhìn thấy Tiểu Tịch lộ ra vẻ tươi cười, trong vẻ lạnh lùng tựa băng tuyết, nụ cười hiện ra cực kỳ xinh đẹp kinh sợ tứ phương:
- Nếu không nghe, tôi sẽ đập vỡ đầu gối của ông.
Trình Bất Lam rùng mình, bị sặc khói thuốc ráng sức ho khan vài tiếng, cuối cùng khạc ra một cục đờm nhổ toẹt xuống đất.
Giống như âm thầm phối hợp, theo cục đờm của lão đầu tử nhổ xuống đất, trên trời đột nhiên phát ra một tiếng hét lớn tựa như sấm rền.
Trong tiểu trấn không chỉ có thanh y, còn có cả người dân bình thường và thương nhân chạy tới tham gia lễ. Bốn phía chợt vang lên tiếng rống lớn nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều ngơ ngác đương trường, ánh mắt không mục đích xoay chuyển tìm kiếm xem là thứ gì.
Một giọng nói vui tai dễ nghe ngân nga truyền đến:
- Quốc sư tọa hạ, nhị đệ tử Linh Đang!
Tiếp ngay sau đó, một thanh âm già nua ầm ầm hùng tráng quát lên:
- Quốc sư tọa hạ, tứ đệ tử Khanh Thương!
Giọng nói thứ ba lại non nớt như giọng trẻ con, thân thiết và thiện ý bên trong còn ẩn chứa vài phần tươi cười:
- Quốc sư tọa hạ, lục đệ tử Hoan Hỉ.
Lương Tân lĩu lưỡi, tính toán một chút trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, nó trước sau giết chế đại đệ tử Hải Đường, tam đệ tử Lưu Ly, tiểu đệ tử Đông Binh Lang, lão ngũ Bạch Hào cũng bị du kỵ trong trấn đánh lén giết chết. Quốc sư tọa hạ có tổng cộng bẩy vị đệ tử thân truyền, ba kẻ còn lại dĩ nhiên toàn bộ đến đây, lại nghĩ một hồi Lương Tân cảm thấy vui sướng, nếu trận này đánh thắng vậy quốc sư phải 'tuyệt hậu' rồi.
Nhị, tứ, lục ba người trước là báo danh, sau đó dừng lại một lát rồi đồng thanh quát:
- Lập tức đi vào Giải Linh trấn, phàm nhân quỳ bái đi!
Vừa dứt lời, Đại Từ bi điệu nổi lên giống như ngàn vạn con muỗi, vo ve vo ve bay tới liều mạng chui vào lỗ tai của mọi người.
Triệu Khánh tay nắm chặt đao, vẻ mặt tức giận:
- Đạp cửa, muốn cường công!
Nói rồi bước nhanh ra sân, từ trong ngực áo lấy ra một vật tựa như ống trúc, dùng tay ném mạnh lên không trung.
Ống trúc bay lên, bùm một tiếng nổ bắn ra, một đóa pháo hoa sáng lạnh nợ rộ trong sắc trời chiều hiện ra vô cùng bắt mắt, tiếp theo đạo pháo lệnh, mọi bố trí trong mười năm của thanh y vệ trong Giải Linh trấn tất cả đều được phát động!
Sự việc không có gì là phức tạp cả, viện bình của Ti Thiên Giám đã bị Lương Tân giết chết mà viên binh của thanh y sớm muộn gì cũng sẽ đuổi tới, đám đệ tử của quốc sư tự nhiên là không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, sự sắp xếp ban đầu đã hoàn toàn thất bại, lúc này phát động mãnh công.
Pháo lệnh, phạm xướng, tiếng quát giận ầm ầm, bách tính kinh hô. . . Lương Tân liếc nhìn Tiểu Tịch một cái, cô khẽ gật đầu với nó:
- Nơi này để ta bảo vệ, ngươi cứ yên tâm ra ngoài tăng viện đi.
Lương Tân cũng không nói thêm gì nữa bước nhanh ra đường cái, chỉ thấy dòng người hoảng loạn người lớn con nít chạy loạn khắp nơi, tiểu trấn náo nhiệt đã loạn thành một đoàn nhưng cẩn thận quan sát thì mỗi 'dòng hỗn loạn' đều có một vài hán tử cường tráng đang ra sức khống chế cục thế, nỗ lực dẫn mọi người vào trong cửa hàng, nhà dân bên đường. . .
Lương Tân tung người nhảy lên nóc nhà, đứng trên cao cẩn thận truy tìm tung tích địch nhân, chợt bóng người hiện ra trước mắt, Triệu Khánh cũng đã tung người nhảy lên.
Nửa khắc trước thanh y hán tử còn kinh ngạc phẫn nộ đan xen nhưng sau khi bắn ra pháo lệnh đã trấn tĩnh trở lại, trên tay còn mang theo một vò rượu cũ, lắc lắc nói với Lương Tân:
- Trước hết uống rượu xem kịch! Chết một tên khốn kiếp uống một ngụm rượu!
Nói rồi, đưa tay chọc thủng giấy gián, hít sâu một hơi cười nói:
- Đây là bảo bối của Trình lão đầu, ta cướp đoạt tới . . .
Còn chưa nói hết thì phía xa đột nhiên vang lên tiếng cười lớn, Lương Tân thị lực cực tốt ngừng thần nhìn lại, đang có mấy trăm người tung người nhảy đi như gió xông vào trong tiểu trấn.
Nhìn trang phục thì đám người này đều là hộ vệ của Ti Thiên Giám, người người môi mấp máy thôi động chú pháp, nhìn kỹ lại trên người của bọn chúng đều được bao phủ bởi một lớp quang mang màu xanh dao động nhè nhẹ hiển nhiên đều có chân nguyên hộ thể, thanh y vệ trong tiểu trấn chỉ chăm lo sơ tán, dẫn dắt sóng người căn bản là không có ý liệt trận nghênh đón địch nhân.
Lương Tân nghi hoặc liếc nhìn Triệu Khánh một cái, thấp giọng nhắc nhở:
- Đám người này mặc dù tu vi nhỏ yếu nhưng đều có chân nguyên bảo vệ, chỉ dựa vào cung nỏ mai phục sợ rằng không đủ để. . .
Nó còn chưa nói hết câu, trên không trung đột nhiên xẹt qua một bóng mờ cực lớn, đồng thời gió rung chớp giật ầm ầm. Lương Tân ngẩng đầu nhìn lên nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô! Một khối đá cực lớn có thể so với diện tích của một căn phòng, lúc này đang xé rách hư không, giống như thiên băng địa liệt đập xuống đầu địch nhân.
Triệu Khánh cười ha hả:
- Đây là đạo cơ quan thứ nhất của chúng tôi, Thạch Phá Kinh Thiên!