Sắc mặt Thẩm Mộ Thanh trắng bệch, sắc môi không còn giọt máu. Gió điên cuồng thổi loạn tóc dài của cô ấy, cô ấy giữ lấy lan can, gắng sức co người về sau, liếm liếm đôi môi khô khốc: "Tử Phi, hay là tôi không... không..."
"Chị tin em không?" Hàn Tử Phi chăm chú nhìn cô ấy.
"Tôi tin, nhưng..."
Hàn Tử Phi đứng cách cô ấy một bước, giơ một tay ra.
Thẩm Mộ Thanh lắc đầu, khóe mắt đỏ lên: "Tôi sợ."
"Rất an toàn, không sợ." Lòng bàn tay trắng mềm của Hàn Tử Phi đưa ra, dịu dàng nói, "Đưa tay cho em."
Thẩm Mộ Thanh vẫn lắc đầu.
Hàn Tử Phi tiến về phía trước, khẽ tách bàn tay nắm lan can của Thẩm Mộ Thanh ra, động tác dịu dàng, sau đó đặt hai tay của cô ấy vòng lên eo mình, lùi sau từng bước từng bước một, phía sau chính là vực sâu vạn trượng.
Cô quay lưng không nhìn thấy vực sâu, giống như người đánh cược xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Nhưng Thẩm Mộ Thanh nhìn thấy, bước chân của cô ấy chần chừ, tay thử kéo Hàn Tử Phi lại, nhưng bước chân của Hàn Tử Phi kiên quyết.
"Chị thử là biết." Hàn Tử Phi bước đến mép bục nhảy, nở nụ cười sáng chói mê người, cơ thể ngả về sau, giống như vút bay.
Giây phút ấy trời nghiêng đất lệch, đầu chúc xuống dưới, hai người ôm lấy nhau nhảy xuống khỏi bục nhảy.
Trở thành hai vệt đen nhỏ bé giữa đất trời.
Cơ thể nhanh chóng hạ xuống, theo đó là cảm giác mất trọng lượng, nhịp tim như dừng lại giữa không trung, cho dù có tiếng gió bên tai, cũng không mang theo tạp âm, mà là sự yên tĩnh cực độ, sinh ra một cảm giác giống như tịnh tâm.
Vạn vật ngừng lại.
Thẩm Mộ Thanh không nhịn được mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là tóc đen bên cổ Hàn Tử Phi, mấy lọn tóc bị gió thổi, dính chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh trắng bóc. Lúc rơi xuống dưới, Thẩm Mộ Thanh vô thức vùi mặt vào hõm cổ của Hàn Tử Phi.
"Sao thế ạ?" Hàn Tử Phi dính bên tai cô ấy dịu dàng nói, "Sợ không?"
Thẩm Mộ Thanh muốn lắc đầu, nhưng giữa không trung cô ấy không dám làm động tác như thế, đổi thành mở miệng: "Không sợ."
Không phải không sợ, mà là bờ vai Hàn Tử Phi ôm lấy cô ấy rất có lực, bị hơi thở yên tâm yên tĩnh trùm lấy, khiến cô ấy quên mất sợ hãi.
Cho dù lúc ấy có chết đi, chỉ cần được ở bên Hàn Tử Phi, cô ấy cũng cam tâm tình nguyện.
Hàn Tử Phi hô lên: "Trong núi bên trái có con hươu vừa chạy qua, chạy nhanh lắm, sừng nó màu đỏ nữa! Chị nhìn thấy không?"
Thẩm Mộ Thanh nhìn theo hướng cô vừa nói, hoa mắt chóng mặt, không nhìn thấy gì cả, thành thật nói: "Không. Ở đây sao lại có hươu được?"
"Hình như là khu bảo tồn tự nhiên gì đó." Hàn Tử Phi nhịn cười.
Thẩm Mộ Thanh nhìn rất lâu, nói: "Tôi có hơi chóng mặt."
"Vậy chị nhắm mắt lại đi."
Thẩm Mộ Thanh cũng không nhắm mắt, sau lưng đều là đỉnh núi cao sừng sững, trước mặt lại là khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tử Phi sát ngay bên cạnh, hai tay cô ấy không rút ra được, liền dùng gò má cọ lên má Hàn Tử Phi: "Nếu thời gian có thể dừng ở đây thì tốt."
"Chỉ cần chị muốn, cái gì cũng được." Hàn Tử Phi vuốt ve tóc dài sau lưng Thẩm Mộ Thanh, hôn lên vành tai cách một lớp tóc của người phụ nữ ấy.