Cả ngày hôm đó Mục Tuy ở trong phòng, đi qua đi lại tiêu hóa hiện thực đáng sợ rằng căn bệnh bài xích tình dục của y có khả năng đã bị khoái cảm thực sự của tình dục đánh tan. Hồi nhỏ y cho rằng tình dục là sự tra tấn đáng sợ có thể dẫn đến chết người. Lớn lên y ôm sự ác cảm đó, ghê tởm hành vi kia và tự giữ mình tránh xa những chốn xô bồ, nhưng đêm qua…
Sự thèm khát của kẻ lạ mặt đối với thân thể của y biến thành hành động. Gã trút lên môi, lên mặt y những nụ hôn vội vã. Gã ham muốn sự đụng chạm, phát tiết nhớ mong và khao khát lên cơ thể y. Đây là lần đầu tiên trong đời Mục Tuy được ai đó yêu thương. Theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa động.
Hoặc nếu không yêu thương, kẻ kia cũng có cảm tình với y và thèm khát cơ thể y, gã rất vội vã khi làm lần đầu. Giải phóng bớt dục vọng rồi, những lần sau gã mới từ từ nhấm nháp ngọt ngào, để lại trên cơ thể y dày đặc dấu hôn.
Mục Tuy suy nghĩ miên man.
Phục vụ Đồ Thát ăn cơm tối xong, y gọi Tôn Khánh vào phòng ra lệnh:
- Tìm cho tao kẻ có vết cắn ở vai trái. Nhìn tất cả anh em Đồ gia\, kể cả Đồ Tiệp.
Tôn Khánh đứng lặng một lát mới lờ mờ đoán ra mọi chuyện, anh ta nhíu mày.
- Vết cắn mới hay cũ ạ?
- Mới. Cắn khá sâu\, có chảy máu. – Mục Tuy nhấc trà lên\, nhấp một ngụm.
Tôn Khánh cúi đầu, che bớt sát khí lóe lên trong đáy mắt.
- Có cần giết luôn kẻ đó không?
- Không cần. – Tim Mục Tuy lỡ một nhịp nhưng y vẫn tỏ ra bình tĩnh. – Không phải chuyện gì cũng giải quyết đơn giản bằng cách giết chết đối phương. Nếu có thể hành hạ chúng\, khiến chúng sống trong tuyệt vọng và đau khổ thì mọi chuyện thú vị hơn nhiều.
- Em biết rồi ạ.
Tôn Khánh cúi đầu ra khỏi phòng.
Mục Tuy không cần bày cách, tự Tôn Khánh cũng biết phải làm thế nào. Muốn xem vai đối phương rất dễ, chỉ cần cho trà trộn vào đám nô tài xách nước lập tức sẽ rình mò, thấy được thân thể của đối tượng khi tắm. Phần vai lại càng dễ thấy.
Tôn Khánh gọi Cẩn Tu, Hổ Liêu, Đặc Sa và Tôn Hậu ra, phân cho mỗi người đột nhập vào một tiểu viện của bốn anh em nhà kia, tìm cách nhìn trộm vai họ càng sớm càng tốt trước khi vết cắn lành mất.
Ngay chập tối ngày hôm sau, Cẩn Tu trở về báo cáo, cậu tư Đồ Chuẩn buổi chiều đi uống rượu phiêu kỹ, hành sự ngay tại kỹ viện, cả hai vai không có gì. Cẩn Tu tận mắt xác nhận.
Hổ Liêu là người tiếp theo trở lại báo cáo, cậu hai Đồ Song tắm rửa được nô tài kỳ cọ cho, trên vai cũng không có vết cắn. Kế đó, nửa đêm Đặc Sa về báo cáo, cậu cả Đồ Lâm không có gì trên vai. Đặc Sa không tiếp cận được lúc Đồ Lâm đang tắm, phải chờ khi đêm xuống thổi mê hương vào phòng rồi vào tận nơi vạch ra xem.
Mục Tuy nghe Đặc Sa báo cáo xong, tâm tình rối loạn, hỏi lại:
- Đã sờ tận tay chưa?
- Em đốt đèn\, sờ vào tận nơi. Em còn sợ gã dùng da giả ngụy trang nên cạo thử bốn xung quanh vai trái xem sao. Cạo lên đỏ rực. Chắc chắn vai gã không có vết cắn.
- Đại đại. – Đúng lúc đó Tôn Hậu một thân tuyết phủ trở về\, thò vào phòng. – Anh chưa ngủ sao? Đồ Tiệp không có vết gì trên vai cả. Chân gã liệt không đi lại được\, tắm rửa đều làm ở trong phòng\, em không nhìn thấy. Vừa nãy em xông mê hương cho lũ nô tài gục hết mới vào xem được ạ.
Mục Tuy trầm tư nhịp tay xuống bàn.
- Vất vả rồi\, trở về nghỉ đi.
Tất cả lục đục trở về, Mục Tuy đóng cửa cài then, lên giường ngồi nhưng không ngủ. Hắn tựa lưng vào tường, suy nghĩ miên man đến tận sáng xem đối phương có thể là ai.
Vết cắn sẽ liền lại sau vài ngày, nếu không nhanh chóng tìm được người, cơ hội sẽ bị bỏ qua.
***
Rầm rầm rầm…
Nửa buổi sáng, cửa lớn của tiểu viện Hoa Tiên bị đập rầm rầm kèm theo tiếng la ó.
- Mở cửa\, mở cửa mau.
Cửa này thông sang đại viện Hồng Hoa, đây là lần đầu tiên có người gõ cửa đòi vào. Mục Tuy đang chuẩn bị sang phòng Đồ Thát, nghe thấy tiếng đập cửa thì vẫy một nô lệ, nói nhỏ vài câu. Sau đó y đi thẳng tới phòng Đồ Thát.
Đồ Thát đang ngồi ngắm tuyết rơi trước cửa, mũi hơi đỏ vì lạnh, hơi thở tỏa ra khói trắng khiến khuôn mặt đẹp như tạc tượng thêm huyền ảo. Mục Tuy vừa nhìn thấy lập tức ngẩn người. Đồ Thát ngước lên, mỉm cười.
- Tới rồi\, vào đây. Tuyết lớn sẽ lạnh.
Mục Tuy bước tới, trái tim thoáng rung động.
Tôn Khánh dẫn theo tất cả nam nô đi hết ra sân, trừ mấy đứa nhỏ mới mua về. Á Linh lúc này mới tiến tới mở cửa.
Cửa vừa mở lập tức bị xô ra, năm nô tài hùng hổ chạy vào dẫn đường cho Đồ Lâm, bà cả Thập Minh và bốn nô tì thô sử phía sau. Thập Minh đã lớn tuổi, phải nhờ đến phấn son để che đi những nếp nhăn trên mặt nhưng không thành công lắm. Bà ta ăn mặc diêm dúa, mũ lông thú, áo choàng nhung đen rất phô trương, trông khá lố bịch. Đồ Lâm đỡ một bên tay mẹ, hôm nay gã phá lệ không cầm quạt, chắc sợ nếu quen tay mở quạt ra phe phẩy thì sẽ chết cóng.
Mục Tuy nhẹ nhàng đẩy xe lăn của Đồ Thát ra hiên, nhìn đám người hùng hổ đi vào sân, y chắp tay cúi chào.
- Bà cả\, cậu cả. Có chuyện gì mà hôm nay rồng đến nhà tôm vậy?
Đồ Lâm và Thập Minh đi tới, đám nô tì nô tài đứng ở sau lưng họ chờ lệnh, bộ dạng rất dữ tợn. Thập Minh cười nhạt, phớt lờ Mục Tuy, nói với Đồ Thát:
- Đồ Thát\, theo mẹ cả tới đại viện Hồng Hoa nhé. Cái tiểu viện đơn điệu cũ nát này làm sao xứng để cho con ở.
- Không cần. – Đồ Thát nhìn Thập Minh bằng ánh mắt mơ hồ.
Bà ta che miệng cười.
- Cái gì mà không cần chứ. Con ở đây một mình đơn bạc với đám nô lệ không rõ nguồn gốc thế này\, mẹ cả không yên tâm. Người đâu\, đưa cậu bảy đi.
Bà ta đánh mắt về phía sau ra lệnh. Đám nô tài chạy lên, hướng về phía Đồ Thát. Hắn gọi:
- Mục Tuy.
Mục Tuy nhếch mép cười, lớn tiếng:
- Lên.
Lập tức Tôn Khánh và đám nam nô chạy ào ào tới chắn trước mặt Đồ Thát và Mục Tuy, không cho nô tài của Đồ Lâm tiến tới. Sáu nam nô của Mục Tuy ai nấy cao lớn lực lưỡng, tay nắm chặt kiếm bên hông. Năm nam nô thiếu niên đứng một bên tay cầm đoản đao chưa rời vỏ.
Đám nô tài bị chắn đường, không tiến tới được, tay lại không mang theo gậy gộc vũ khí, bối rối nhìn lại phía sau cầu cứu.
Thập Minh tái mặt, quát lớn:
- Nô lệ to gan. Đây là chỗ lũ tiện nô bẩn thỉu chúng mày chõ mũi vào sao? Cút sang một bên.
Tôn Khánh tuốt kiếm ra khỏi vỏ, năm nô tài kia hoảng hồn, lập tức lùi lại mấy bước mà Thập Minh và Đồ Lâm cũng thất kinh, biến sắc. Thương nhân có bao giờ đụng đao kiếm.
Mục Tuy cao giọng hỏi Đồ Thát:
- Cậu chủ\, cậu có muốn sang đại viện Hồng Hoa không?
- Không đi. – Đồ Thát chầm chậm nhả từng từ.
Mục Tuy mỉm cười, mắt lóe lên sự khinh thường, chắp tay về phía Thập Minh.
- Bà cả\, cậu cả\, hai người nghe thấy rồi đấy ạ. Cậu chủ không muốn sang đại viện Hồng Hoa\, làm thế nào bây giờ?
- Tên nô lệ to gan\, ai cho mày được quyền lên tiếng ở đây? Cút sang một bên\, nếu không tao sẽ cho người đánh chết mày. – Thập Minh quắc mắt.
- Ôi\, thật đáng sợ quá. Tôi bủn rủn hết cả chân tay rồi. – Mục Tuy bật cười chế nhạo.
Đồ Lâm quát lên:
- Mục Tuy\, khôn hồn thì bảo đám nô lệ kia tránh ra\, nếu không tao sẽ không để yên đâu.
- Cậu cả\, cậu không để yên thì cậu làm gì được? Cậu muốn đánh chết nô lệ của cậu chủ Đồ Thát ư?
Đồ Lâm chỉ vào mặt y, mặt đỏ tía tai mà rống:
- Nô lệ của Đồ Thát cũng chính là nô lệ của Đồ gia này\, đều là tiền của Đồ gia bỏ ra. Tao là anh trai của Đồ Thát\, muốn đánh chết loại hạ tiện như mày chỉ cần một câu là được.
- Nói như cậu thì nô tài của cậu cũng chính là nô tài của Đồ gia\, cậu chủ Đồ Thát là cậu bảy của Đồ gia\, là em trai cậu\, vậy nô tài của cậu\, cậu Đồ Thát cũng có quyền đánh tàn phế. – Mục Tuy gật gù\, rút roi ngựa bên hông ra\, bước xuống bậc thềm.
Đồ Lâm nhăn mặt, tức đến nỗi hít thở không thông. Năm nô tài kia thấy Mục Tuy trưng vẻ mặt tà ác bước xuống thì sợ hãi lùi thêm một bước nữa.
Thập Minh quát lên, giọng the thé:
- Hồ ngôn loạn ngữ. Loại chó giữ nhà như mày mà cũng xứng đáng trả treo với ta? Làm gì có cái đạo lý ấy.
Đồ Lâm hùa vào theo mẹ.
- Nô tài của tao chính là của tao\, Đồ Thát không có quyền đụng vào!