Bàn tay y đặt trên vai Đồ Thát không tự chủ được trượt tới cổ hắn, vuốt nhẹ phía sau tai.
Y bị chính hành động của mình dọa sợ nhưng ánh mắt ghim chặt vào đôi mắt bi thương của Đồ Thát, không cách nào rời đi được. Tim y đập thình thịch trong lồng ngực, tưởng tượng cảnh nếu y bế hắn lên, giữa hai người gần như không còn khoảng cách. Ruột gan Mục Tuy lập tức nôn nao khó chịu. Y vừa mong Đồ Thát cự tuyệt lại vừa muốn hắn đồng ý, mâu thuẫn vô cùng.
Đồ Thát khẽ gật đầu, cụp mắt xuống. Lông mi dài như cái quạt nhỏ che rợp ánh mắt, giọng hắn nhỏ, ẩn chứa sự ỉ lại.
- Nhẹ tay chút.
Mục Tuy nuốt khan, căng thẳng thu tay phải đang đặt trên cổ Đồ Thát, vòng xuống bên dưới ôm lấy lưng hắn, tay kia từ từ luồn xuống hai đầu gối hắn. Đồ Thát phát ra một tiếng rít nhỏ, Mục Tuy lập tức dừng động tác. Hắn vòng tay ôm cổ y, thì thầm:
- Chậm thôi...
Tâm tình Mục Tuy rối loạn, tay đang ôm lưng Đồ Thát bất giác siết nhẹ. Hơi thở của hắn phả vào mặt y ngứa ngáy, y thậm chí không dám liếc mắt nhìn sang, vừa đau lòng vừa có chút hoan hỉ. Khoảng cách giữa họ gần như không còn, ngực Mục Tuy dám vào người Đồ Thát, hơi ấm từ hắn truyền sang khiến y chẳng muốn đứng lên.
Mục Tuy từ từ luồn tay xuống đỡ bên dưới hai đầu gối, chậm rãi đứng dậy.
Đồ Thát siết chặt tay, ôm cứng lấy cổ Mục Tuy, miệng khẽ rên rỉ:
- A... Đau...
Mục Tuy vã mồ hôi hột, nhẹ nhàng đặt hắn vào xe lăn, động tác chậm rãi nâng niu. Y rút tay khỏi chân Đồ Thát, đặt đôi chân hắn vào chỗ để chân của xe lăn, hành động đó khiến hắn thổn thức vì đau đớn. Hai tay Đồ Thát ôm cổ Mục Tuy không buông làm y không có cách nào đứng thẳng người được. Y nhẹ nhàng dỗ dành.
- Cậu chủ\, ổn rồi. Không sao rồi... Tôi sẽ không để cậu phải chịu đau đớn thêm lần nào nữa.
Đồ Thát từ từ nới lỏng tay, Mục Tuy được buông ra như ý muốn nhưng ngược lại cảm thấy hơi hụt hẫng. Y vẫn cúi người, khẽ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Đồ Thát, rút khăn tay ra thấm mồ hôi cho y.
Đồ Thát nhìn lên, ánh mắt rất khó tả, gãi vào lòng Mục Tuy, ngứa ngáy.
Y đứng thẳng dậy, lùi lại một bước, bối rối tìm cớ thoái lui.
- Cậu chủ\, tôi đi lấy cơm trưa cho cậu nhé.
Đồ Thát khẽ gật đầu. Mục Tuy mỉm cười, từ từ quay người bước ra ngoài.
Ra khỏi cửa phòng, khuất tầm nhìn của Đồ Thát rồi, bước chân y vội vã hướng về phòng mình. Mục Tuy mở cửa phòng, lao vào phòng chốt lại, tựa lưng vào tường. Hơi thở y vỡ òa ra không khống chế được, hai chân mềm nhũn, tay run lên bần bật. Y trượt dọc xuống bức tường, ngồi phệt xuống đất đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim y đập thình thịch như trống trận. Cả cơ thể y ghi nhớ hơi ấm, khứu giác ghi nhớ mùi hương trên người Đồ Thát. Xúc cảm khi chạm vào da thịt mềm mại trên cổ Đồ Thát vẫn còn vương lại trên bàn tay phải.
Y hoảng sợ khi nhận ra hạ thân mình đã căng cứng từ bao giờ.
Chiều tối hôm đó, Mục Tuy vừa phát đi một mệnh lệnh, đang tận hưởng cảm giác sự sống quay trở lại, trái tim về vị trí cũ thì Ngô Diệu lật đật chạy vào phòng y, quỳ thụp xuống.
- Đại đại\, cậu chủ ở trong phòng tắm mãi không ra. Làm thế nào bây giờ ạ?
Mục Tuy ngạc nhiên.
- Vào bao lâu rồi?
- Đã lâu lắm rồi ạ. Mọi ngày bọn em chuẩn bị hồ tắm và quần áo xong thì đẩy cậu chủ vào\, đóng cửa lại. Cậu chủ tắm xong\, tự mặc y phục rồi sẽ lắc chuông gọi hoặc tự mình lăn xe ra. Nhưng mà hôm nay lâu quá\, mãi chẳng thấy ra. Gõ cửa phòng tắm cũng không ai trả lời.
Mục Tuy vội vàng đứng dậy, rảo bước tới phòng tắm. Ngô Diệu chạy theo, muốn nhắc y rằng trời đã trở lạnh, y ăn mặc như vậy lao ngay ra ngoài sẽ bị trúng gió. Thế nhưng cô bé không có cơ hội mở miệng.
Mục Tuy chạy tới cửa nhà tắm, gõ lên và gọi:
- Cậu chủ. Cậu tắm xong chưa? Tắm cũng lâu rồi.
Chờ một lát không có ai trả lời, Mục Tuy chuyển từ gõ sang đập.
- Cậu chủ\, tôi vào nhé?
Không có tiếng động gì cả. Mục Tuy sốt ruột, mở cửa lách vào bên trong, khép lại cho khỏi gió.
Phòng tắm mờ mịt hơi nước nhưng vẫn có thể nhìn thấy Đồ Thát đang ngăm mình dưới hồ nhỏ, nước ngập đến ngang ngực. Tóc hắn đã được thả ra, ướt sũng, hất ngược ra phía sau. Đồ Thát cứ ngồi im như một pho tượng dưới nước, ngẩn người không động.
Mục Tuy bước tới gần hồ, gọi nhỏ:
- Cậu chủ?
Âm thanh vang vọng trong nhà tắm.
Đồ Thát khẽ động, chầm chậm nhìn lên. Mục Tuy tiến đến gần, nhìn kỹ khuôn mặt Đồ Thát trong làn hơi nước mờ ảo. Tim y lỗi một nhịp, trông Đồ Thát đẹp đến không thật. Lồng ngực và cảnh tượng mơ hồ dưới làn nước trong suốt khiến Mục Tuy nóng bừng cả người. Y hấp tấp nói:
- Cậu chủ\, nên lên thôi. Cậu tắm lâu rồi ạ.
- Hả? – Đồ Thát ngây ngô nhìn\, mãi mới hiểu Mục Tuy nói gì. – À\, phải lên thôi. Cậu ra ngoài chờ đi.
- Cậu chủ\, chân cậu ổn chứ? Còn đau không ạ? – Mục Tuy nhìn đôi chân dài mờ ảo dưới làn nước.
Đồ Thát khẽ gật đầu.
- Tự mình cử động thì khống chế được.
Mục Tuy nhìn lồng ngực dày rộng của Đồ Thát, bối rối chớp chớp mắt quay mặt đi.
- Vậy… tôi chờ ngoài cửa.
- Được.
Như được đại xá, Mục Tuy vội quay bước đi ra ngoài, đóng cửa lại. Gió lạnh lập tức thổi ào vào mặt y khiến cơn nóng bừng bừng thiêu đốt cơ thể dịu đi mấy phần. Ngô Diệu vẫn đang đứng chờ. Mục Tuy nói:
- Không sao đâu. Lần sau thấy cậu chủ lâu ra thì bảo nam nô nào đó vào gọi sớm\, đừng để lâu quá\, nước nguội đi sẽ nhiễm lạnh.
- Vâng ạ.
Mục Tuy hít thở sâu. Đúng là hành hạ tâm lý mà.
Y hứng gió lạnh hồi lâu mới bình tĩnh lại. Ngô Diệp thấy y thở ngắn than dài thì hiểu lầm rằng y sốt ruột, đề nghị.
- Đại đại\, hay là anh cứ trở về phòng đi ạ. Cậu chủ mặc đồ cũng lâu lắm\, bởi vì cử động bất tiện.
Mục Tuy cười nhẹ.
- Không sao. Hồ tắm này lúc chúng ta đến đã sẵn có như vậy rồi đúng không?
- Vâng ạ. Nghe Cát Sầu nói hồ tắm này là cậu chủ thiết kế sau khi bị gãy chân. Chỗ để xe lăn nằm giữa bậc xuống và bậc lên khỏi hồ tắm. Cuối bậc lên sẽ đặt một tấm đệm. Cậu chủ lên khỏi hồ\, ngồi vào tấm đệm khô và sạch này\, nước nhỏ xuống đệm liền thấm\, không bị trơn\, không bẩn người. Lau người và mặc quần áo quần áo xong cũng không bị ướt. Sau khi cậu chủ tắm xong\, giặt miếng vải lót ở bên trên\, mang đệm đi phơi khô là được ạ.
Mục Tuy nhíu mày. Đoạn đầu mà Ngô Diệu nói y nghe vẫn thấy thán phục Đồ Thát thông minh, tinh tế, càng về sau suy nghĩ của y càng lệch khỏi quỹ đạo. Trong đầu y hiện ra cảnh Đồ Thát thân trần, ngồi trên tấm đệm lau tóc, mặc quần áo. Sự bình tĩnh mới lấy lại được nhờ hứng gió lạnh tiêu tán, toàn thân Mục Tuy lại nóng rực lên.
Y gật gù, cố gắng chờ đến khi Đồ Thát rung chuông gọi Ngô Diệu vào đẩy xe thì rảo bước về phòng.
***
Mục Tuy nằm mơ.
Y thấy mình đang núp trong ngăn tủ tối tăm, bàn tay khẳng khiu đen đúa còn cầm nửa chiếc bánh bao đang ăn dở. Y mới sáu tuổi khi sự kiện kinh hoàng này xảy ra. Hồi đó y là nô lệ trong nhà một địa chủ, ngày ngày theo các nô lệ lớn tuổi ra đồng làm việc nhưng không được ăn no. Có một lần y đói bụng quá xém ngất xỉu, được một nữ nô lệ làm việc nặng trong bếp gọi vào phòng, lén cho một chiếc bánh bao nhân thịt. Mục Tuy đang ăn thì nghe giọng lão chủ ngoài hành lang. Nữ nô lệ sợ hãi, đẩy y trốn vào tủ.
Y đã từng mơ đi mơ lại cảnh này rất nhiều lần rồi và lần nào cũng choàng tỉnh trong hoảng sợ. Y nhìn qua khe tủ, thấy lão chủ béo ú cười khằng khặc, dẫn theo bốn người đàn ông khác xông vào phòng đè nữ nô lệ ra cưỡng hiếp. Nữ nô la hét, cầu xin, chống cự dữ dội nhưng bị đánh đập, xé quần áo rồi bị lần lượt từng tên thay nhau cưỡng bức đến chết.
Khi đó Mục Tuy còn nhỏ, y nghĩ đây là một sự hành hạ đau đớn, tra tấn thể xác dã man. Trông nữ nô lệ kia còn thống khổ và đau hơn cả khi bị đánh bằng roi da. Mục Tuy không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào cho đến khi đám người bỏ đi hết.
Y ra khỏi tủ, bỏ chạy khỏi căn phòng vì hoảng sợ.
Nữ nô lệ đã chết trong lúc bị hãm hiếp.
Y thấy mình bỏ chạy dọc theo hành lang, tầm nhìn cao dần, cao dần. Y chạy về căn phòng hiện tại của mình ở Đồ gia, khóa chặt cửa lại, trèo lên giường thở hổn hển. Đột nhiên, cảnh tượng thay đổi. Y thấy bản thân mình đang bị kẻ lạ mặt đè lên trên. Căn phòng vẫn sáng đèn nhưng khuôn mặt kẻ kia mơ hồ, y không thấy được.
Hạ thân y dần trướng căng lên vì chuyển động nhịp nhàng của kẻ lạ mặt. Mục Tuy thấy mình thở hổn hển, vòng tay lên ôm cổ kẻ kia. Khoái cảm từ bên dưới khiến y phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng mà chính y cũng không thể chấp nhận nổi. Sau đó khuôn mặt mơ hồ bên trên đột nhiên biến thành khuôn mặt trắng trẻo như tượng ngọc của Đồ Thát.
Mục Tuy giật mình tỉnh lại, vùng dậy, mồ hôi vã ra như tắm.