Thải Quy thành, Hãn Diệc quốc.
Đứng từ tháp canh nhìn xuống toàn cảnh sẽ thấy những ngôi nhà xây bằng đá trắng nối tiếp nhau trải dài đến tận chân trời.
Thải Quy thành là một trong những thành phát triển kinh thương bậc nhất Hãn Diệc quốc bởi nó nằm ở ngã ba giao thương của các tuyến đường vận chuyển hàng hóa. Phía đông có cảng Thải Sa, phía bắc có con đường tơ lụa, phía tây nam có tuyến đường nông sản thảo dược. Thành Thải Quy sầm uất rất ít nông dân mặc dù phía nam thành là ruộng đồng mênh mông bát ngát mà hầu như chỉ có địa chủ. Địa chủ sẽ thuê cho nông dân bên ngoài thành thuê ruộng đất để thu tô hoặc tự mua nô lệ về cho họ làm ruộng.
Mục Tuy đứng trên tháp canh nhìn xuống toàn thành sầm uất. Y cũng từng có một thời gian ngắn hồi nhỏ, qua tay một địa chủ tàn ác. Bị bắt làm việc dưới ruộng từ khi mặt trời còn chưa lên đến lúc mặt trời lặn hẳn. Vết sẹo do đòn roi vẫn còn dày đặc trên lưng. Cũng may, năm đó xảy ra hạn hán, mất mùa trầm trọng. Các địa chủ đều phải bán bớt nô lệ đi...
Y được một thương nhân mua về.
Năm nay y 23 tuổi, là một trong những bán nô trẻ nhất trong lịch sử Hãn Diệc quốc và những ký ức kia so với hiện tại phai mờ như một kiếp đã qua. Quần áo trên người y hiện tại đều là vải mềm, giày da trâu đắt tiền, thắt lưng vải đen thêu chỉ vàng mà chỉ nhà giàu có mới mua được. Tóc tết nhiều lọn nhỏ sát da đầu như truyền thống của nam nhân trưởng thành ở Hãn Diệc chứ không còn phải cạo trọc như nô lệ nữa.
Y đã từng là nô lệ nhưng luật pháp Hãn Diệc quốc quy định, nếu có thể bỏ ra 10 vạn lượng bạc, nô lệ sẽ mua được thân phận “bán nô”, và có quyền công dân như người bình thường, thậm chí có những đãi ngộ còn tương đương với địa chủ.
Đứng sau lưng y là hai nô lệ cao lớn lực lưỡng, đầu cạo trọc bóng loáng, ăn mặc gọn ghẽ, áo ngắn buộc dây, quần bo ống, đi giày vải.
Mục Tuy nhìn dòng người qua lại trên những con đường bên dưới, ngắm nghía địa hình và vị trí để di chuyển một vài cửa hàng bán vải của chủ nhân. Hiện tại y làm việc cho nhà họ Tần, gia chủ là Tần Tể. Ba năm trước, Tần Tể dốc rất nhiều tiền bạc mua được y từ tay người chủ cũ về, gia tộc họ Tần khi đó đang đứng trên bờ sa sút. Tần Tể ăn chơi sa đọa, đầu óc nông cạn, chỉ nghĩ mua được bán nô là oai phong bậc nhất thành Thải Quy chứ không hề nghĩ sâu xa trong đó.
May thay cho lão, trong phiên đấu giá, Tần Tể lại là người trả cao nhất.
Mục Tuy về nhà họ Tần, bắt đầu chen ngang chĩa dọc vào chuyện làm ăn nát bét, sa sút của lão. Lão có biết cái quỷ gì đâu, mọi chuyện đều giao cho các quản sự, bị bọn chúng rút sạch tiền mà không biết. Lũ con lão lại càng chẳng nên thân. Gia sản khổng lồ mà tổ tiên để lại cứ lần lượt đội nón ra đi. Mục Tuy không yêu quý gì lão chủ mới này nhưng hắn chướng mắt, bắt đầu ra tay loại bỏ dần đám quản sự rút ruột, lái chuyện làm ăn nhà họ Tần đi lên.
Hoàng Cảnh, một nô lệ đen thui, trên má trái có sẹo sâu hoắm, thấy hắn đứng lâu thì nhắc:
- Đại đại, muộn rồi, cần phải trở về.
Tôn Khánh đứng bên trái gật đầu phụ họa.
Mục Tuy chỉ về phía xa xa.
- Cửa hàng nhà họ Tần cần phải đặt ở chỗ kia, chiếm vào vị trí của tiệm bánh mì.
- Nơi đó đã cho người hỏi qua, chủ tiệm làm ăn phát đạt, đời nào chịu nhượng cửa hàng. – Hoàng Cảnh nhắc.
Mục Tuy khẽ nhếch mép.
- Cứ để đó cho tao. Hai tuần nữa chắc chắc bọn họ sẽ bỏ chạy thôi.
- Khoan nói đã, – Tôn Khánh lia mắt nhìn sườn mặt Mục Tuy. – Chiều phải về gặp ông chủ. Lão quản gia Tần quỷ kia hôm nay đắc ý lạ thường. Chuyện cửa hàng gác lại sau đi. Đại đại, có khi nào lão quản gia...
Mục Tuy đủng đỉnh quay người đi xuống khỏi tháp canh.
- Có thể, mà vậy thì sao chứ? Chúng ta cũng chẳng thiếu tiền.
Hoàng Cảnh vội vã nói:
- Đại đại, em không cần tiền. Đừng mua thân phận bán nô cho em. Ném ra bên ngoài, bảo em làm ăn em làm không nổi, lúc đó sống thế nào? Người ta có mà phỉ nhổ đến chết. Anh đi đâu mang em theo đó là được.
Tôn Khánh bật cười.
- Vô dụng.
Mục Tuy xua tay không nói.
Hoàng Cảnh và Tôn Khánh theo y đã lâu, cũng đoán được sự thay đổi sắp diễn ra. Dạo gần đây Tần Tể không còn gọi y theo mỗi lần ra ngoài gặp người nọ người kia nữa. Chuyện làm ăn nhà họ Tần đi vào quỹ đạo, tiền đang đổ ầm ầm về ngân quỹ. Lão sợ Mục Tuy cho lão nắm dao đằng lưỡi nên bắt đầu e dè. Y cũng chưa định làm cái gì cả, nếu chủ không đánh, chó cũng chẳng cắn trả.
Hoàng Cảnh tháo dây cột ngựa cho Mục Tuy, bán nô được phép cưỡi ngựa còn nô lệ thì không được. Y thong thả thúc ngựa về trước, Hoàng Cảnh và Tôn Khánh chạy theo phía sau.
Đó chính là sự phân biệt đối xử, khoảng cách của “thân phận”. Thật lố bịch.
Mục Tuy trở về nhà họ Tần, đi cổng lớn vào nhà. Hoàng Cảnh và Tôn Khánh vào bằng cửa ngách. Y hỏi nô tài dắt ngựa:
- Ông chủ về chưa?
- Về rồi ạ. Thưa Đại đại, quản gia Tần cũng theo ông chủ vào phòng khách.
Y gật gù, giao dây cương cho nô tài rồi đủng đỉnh đi dọc lối đi lát đá trắng qua vườn hoa, tới thằng tòa nhà vuông vức bằng đá trắng thiết kế lồi lõi cầu kỳ. Nhà ở thành Thải Quy đều phải xây bằng đá trắng chắc chắn bởi vì mùa đông ở đây thường có mưa đá, không như nhà cửa ở các thành phương nam, có thể xây đền đài lầu các bằng gỗ đẹp mắt.
Cửa gỗ đang mở, Mục Tuy bước vào phòng, cúi chào.
- Ông chủ.
Tần Tể đang ngồi uống trà ở bàn gỗ, Tần quản gia đứng bên cạnh hầu. Thấy y vào, Tần Tể đặt chén trà xuống, tươi cười:
- Về rồi sao? Vất vả rồi, vất vả rồi...
Mục Tuy liếc nhìn viên dạ minh châu phương đông đặt trên kệ mới cứng gần bàn trà, trong lòng cười nhạo. Quỹ chẳng xuất chút bạc nào ra, một viên ngọc cực phẩm như thế kia từ đâu mà có? Vất vả ư? Việc y muốn di chuyển cửa hàng chỉ có Hoàng Cảnh và Tôn Khánh biết, lão Tần Tể kia đâu có biết y đi đâu, làm gì. Cái gì vất vả đây?
- Ông chủ, có chuyện gì sao? – Mục Tuy mỉm cười nhìn lên.
Tần Tể chớp chớp mắt:
- À... Ta thấy cậu làm nhiều việc, nhà cũng chẳng về mấy khi, quá vất vả rồi. Cậu hãy giao bớt việc cho Tần quản gia đi. Không thể cứ suốt ngày bôn ba như thế được.
Muốn vắt chanh bỏ vỏ?
Y cũng chưa làm cái gì gây tổn hại cho nhà họ Tần, chỉ một đường giúp họ ngày càng giàu sang. Chỉ vì những lo lắng vu vơ, chỉ vì bọn tiểu nhân thổi gió bên tai lão Tần liền đổi y lấy một viên dạ minh châu?
Đúng là bọn nhà giàu thường bạc bẽo.
- Vâng ạ. – Mục Túy cúi đầu thuần phục. – Vậy phiền Tần quản gia đi theo tôi mấy hôm, sổ sách còn rất nhiều.
Tần Tể và Tần quản gia không ngờ Mục Tuy lại nhanh chóng đồng ý như vậy, cả hai liền liếc nhìn nhau nghi ngờ.
- Hôm nay muộn rồi, bắt đầu từ ngày mai nhé. - Tần quản gia gật gù.
- Vâng ạ.
Mục Tuy cúi chào rồi rời đi.
Trở về tiểu viện của mình ở nhà họ Tần, Mục Tuy gọi Hoàng Cảnh và Tôn Khánh vào phòng ra lệnh:
- Ngừng tất cả các hoạt động liên quan đến di chuyển cửa hàng lại, chuyển hướng 1000 súc lụa thượng phẩm phương bắc, dừng ở kho ở ngoài thành, không đưa về đây nữa. Đổi toàn bộ bạc thành ngân phiếu cho tiện mang theo. Xem trong đám người của chúng ta, kẻ nào sinh dị tâm thì loại bỏ. Sắp phải đi nữa rồi.
Tôn Khánh bật cười. Hoàng Cảnh nhăn nhó chửi:
- Lão vô ơn! Đại đại vực dậy mớ hỗn độn nhà lão... Lão cứ thế mà bán chúng ta đi sao?
- Lão không triệt hạ là đã có tính người rồi. – Tôn Khánh chép miệng. – Nhưng mà, việc đề phòng lão giăng bẫy mấy tháng nay cũng đủ làm chúng ta căng thẳng đầu óc rồi. Đại đại, phải chăng lão bắt ta bàn giao hết rồi tống cổ chúng ta đi.
- Phải. – Mục Tuy gõ tay xuống bàn. – Bàn giao xong có lẽ sẽ đưa tao cho chủ mới. Giờ thì hãy cho người điều tra các phú gia địch quốc ở thành Thải Quy xem chúng ta có khả năng bị bán tới chỗ nào.