Thật vất vả leo xuống từ trên người Tiêu Quân, Lâm Nhứ thoát lực nằm vật ra bên kia giường.
Máy liên lạc trên tủ đầu giường vang lên, Lâm Nhứ đưa tay sờ sờ, áp lên tai.
Quả nhiên ngay khi vừa ấn nhận cuộc gọi, tiếng gầm gừ chói tai của Tạ Lãng không ngừng bắn ra: “Anh bị gì đấy? Cuộc họp vừa kết thúc quay đi quay lại đã không thấy bóng dáng! Suốt ngày bar với bủng!”
“Nói nhỏ thôi, cậu cứ như vậy làm sao kiếm được vợ.” Lâm Nhứ uể oải trả lời, hắn thật sự không muốn tốn thêm chút sức lực nào nữa.
“Bớt đánh trống lảng đi. Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Khách sạn.”
“Vừa nãy ở quán bar, giờ đã ở khách sạn… Mịa nó, anh bị ấm đầu à?”
“Ngại quá, đầu óc tôi vẫn bình thường.”
“Anh coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai đúng không?”
Lâm Nhứ trở mình, giơ tay còn lại xoa xoa mái tóc Tiêu Quân. Tóc của tiểu tử này mềm mại như lông mèo khiến hắn không nỡ buông tay.
“Không có.”
Tiêu Quân chồm tới hôn một cái lên khóe miệng hắn, dùng ánh mắt như chó trực xương nhìn chằm chằm hắn, chỉ thiếu điều gắn thêm một cái đuôi phe phẩy.
“Không còn chuyện gì nữa thì tôi tắt máy đây, đang mệt.”
Tạ Lãng ở đầu dây bên kia hít một hơi thật sâu bình phục hô hấp, nghiến răng nói: “Cấp trên điều lệnh xuống yêu cầu anh tháng sau đến trường đại học A giảng dạy”
“Ồ. Tên kia đâu?”
“Thọt một chân rồi.”
“Tôi biết rồi. Chào nhé!” Lâm Nhứ tắt điện thoại, ôm lấy Tiêu Quân trao đổi một nụ hôn ướt át.
“Tôi giúp anh tẩy rửa nhé?” Tiêu Quân nói.
“Không cần đâu, để tôi nằm một lát.” Lâm Nhứ tự thấy chính mình quả nhiên đã già rồi, mới làm một tí thôi mà bên hông đau nhức đến nỗi không đứng dậy ngay được.
Hắn nghiêng đầu, tầm mắt ám muội đảo qua đảo lại trên mặt Tiêu Quân.
Nếu không phải vì khuôn mặt này, với kĩ thuật thành thục này, hắn sẽ chẳng bao giờ đưa ra lời mời.
Dù gì tuổi vẫn còn nhỏ… chắc chỉ mới thành niên.
Hắn vùi đầu vào sau gáy tên nhóc alpha, cẩn thận ngửi mùi tin tức tố đặc trưng của cậu. Tin tức tố của Tiêu Quân có mùi rượu nồng nặc mang tính công kích mãnh liệt, trái ngược hoàn toàn với ngoại hình của cậu ấy. Lâm Nhứ dùng răng nanh từ từ chà xát lên da thịt, sau đó chuẩn xác tìm vị trí tuyến thể alpha mà cắn xuống.
Tiêu Quân rên lên một tiếng, muốn thoát ra, lại bị Lâm Nhứ giữ chặt lấy cổ.
Cảm giác tuyến thể bị cắn thật sự rất khó chịu, đặc biệt với một alpha.
Lâm Nhứ liếm liếm vài cái như động viên.
“Đánh dấu rồi nhé. Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, miễn cho tôi vừa đi cậu liền bị tên yêu tinh nào đó câu mất”
Sau đó, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má Tiêu Quân, xoay người xuống giường, bình tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì phát sinh, ung dung đi vào buồng tắm.
Tiêu Quân nhìn bóng lưng hắn, giơ tay sờ lên cổ, hai mắt sáng ngời, trầm tư.
Đợi Lâm Nhứ tắm xong đi ra, Tiêu Quân đã buồn ngủ. Cậu híp mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn Lâm Nhứ sửa sang quần áo trên người, bỗng nhiên cứ như vậy tỉnh táo lại.
“Anh đi luôn à?”
Lâm Nhứ xoay người, dường như phát hiện ra một chút oan ức trong giọng điệu của cậu.
Đột nhiên hắn cảm thấy mình vừa gây ra một tội lỗi.
“Ừm.”
Tiêu Quân mấp máy môi, ngập ngừng không nói gì.
“Cậu ngủ đi, tiền phòng tôi trả.”
Tiêu Quân chẹp miệng nói: “Anh vô tình quá.”
“Bạn học này muốn thế nào?”
“Chẳng muốn thế nào.”
Dỗi rồi.
“Lần sau tôi sẽ gọi cho cậu” Lâm Nhứ đi tới xoa nhẹ một cái lên đầu Tiêu Quân, cảm thấy thoải mái đến lạ thường: “Nghe này anh bạn nhỏ, bạn tình phải có tự giác của bạn tình”
Nói rồi hắn thu tay lại, không chút do dự quay đầu rời đi.
_______________________________________
(Giải thích một chút: Tuyến thời gian của truyện là chương 1 hiện thực –> chương 2 quá khứ –> từ chương 3 trở đi nối tiếp chương 1)