Sói con hung ác lộ ra răng nanh sắc bén, mạnh mẽ cắn xuống tuyến thể đã ngủ yên sau gáy hắn. Lông mi bị nước mắt và mồ hôi thấm ướt khiến tầm mắt hắn trở nên mơ hồ. Hắn muốn nhìn rõ người đang ra sức luận động trên thân mình, nhưng làm cách nào cũng như lọt vào một tầng sương mù mỏng, như rơi vào hố sâu không thấy đáy.
Trịnh Khiếu nói đúng, thứ thuốc kia thật sự quá mạnh.
Lâm Nhứ mở mắt ra, khó khăn xoa xoa cái eo đau nhức.
Đằng sau duỗi đến một cánh tay kéo hắn áp sát vào lồng ngực, một tay khác giúp hắn nhẹ nhàng xoa bóp.
“Em không muốn duy trì loại quan hệ này.” Tiêu Quân buồn buồn nói.
Nếu như lúc đó không tìm được Lâm Nhứ, cậu cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
“Ý cậu là gì?"
“Em…” Vế sau của Tiêu Quân bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.
Thẩm Minh Chiêu ở bên ngoài hét to: “Lâm Nhứ, còn sống thì rên một tiếng!”
“Rên cái đầu cậu!”
“Xem ra còn sống. Tiểu Trần, chúng ta có thể rút lui rồi.”
“Cảm ơn! Lượn đi.”
Lâm Nhứ xoay người, nhìn về phía Tiêu Quân: “Cậu làm cách nào liên hệ được Trần Dư Thanh?”
“Em tìm Thẩm Minh Chiêu.” Tiêu Quân thành thật trả lời, “Trần Dư Thanh là anh ta gọi tới.”
“Ồ. Vậy cậu báo cho Thẩm Minh Chiêu kiểu gì? Đánh cắp dữ liệu trên điện thoại của tôi?”
Tiêu Quân ngoan ngoãn gật đầu, chuẩn bị tinh thần bị Lâm Nhứ mắng, có khi còn đánh cho không ra hình người. Cậu tận lực ra vẻ đáng thương, mở to đôi mắt ướt ủy khuất nhìn người kia.
Lâm Nhứ: “Cậu còn gì giấu tôi không?”
“Em… Giấu định vị trên quần áo anh”
Thành thực đến mức đáng yêu.
“Cho nên ý cậu vừa nãy là muốn cắt đứt quan hệ với tôi? Sợ rồi sao?”
Tiêu Quân lắc đầu.
“Tôi không đồng ý.” Lâm Nhứ nói, “Cậu bảo tôi phải tìm một người tốt như cậu ở đâu bây giờ?”
“Nếu như không phải tôi đã qua cái tuổi ảo tưởng mới lớn ấy thì tôi đã nhận định cậu rất yêu thích tôi.”
Tiêu Quân nhấp môi, muốn nói lại thôi.
“Cậu có thể cho tôi biết tại sao không?”
Tiêu Quân nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Em muốn ôm anh, muốn ký hiệu anh, muốn trở thành alpha duy nhất của anh.”
Mắt cậu đột nhiên đỏ quạnh lên, cậu thúc người đem dục vọng chính mình đâm hết vào trong Lâm Nhứ, thưởng thức ánh mắt từ kinh ngạc đến tan rã của người đàn ông dưới thân mình.
“Em muốn cả đời này của anh chỉ thuộc về một mình em!”
“Ngốc.” Lâm Nhứ lẩm bẩm trong tiếng thở dốc rên rỉ.
Hắn cảm nhận được tình yêu của cậu nhóc này, đôi lúc cũng thật nhẹ nhàng như những giọt sương mai, có lúc lại mãnh liệt như ánh hào quang mặt trời tỏa sáng, khiến người được yêu không cách nào chống cự.
Cũng không phải là không thể thử một lần.
“Được.”
Tiêu Quân thô bạo áp môi mình lên môi hắn, khóa chặt tất cả những âm thanh ngọt ngào bên trong không cho thoát ra.
Lâm Nhứ cùng Trần Dư Thanh đi trên hành lang. Phía trước có một đám học viên đi tới từ hướng ngược lại, ngạc nhiên nhìn bọn họ rồi lên tiếng chào hỏi. Lúc đi xa liền truyền đến vài tiếng xì xào bàn tán.
Lâm Nhứ nói: “Cảm ơn.”
Trần Dư Thanh: “Cảm ơn vì điều gì?”
Lâm Nhứ: “Tất cả.”
“Ngày khác mời cậu uống rượu.” Lâm Nhứ dừng trước cửa phòng học, quay đầu nở nụ cười với Trần Dư Thanh.
“Được.” Trần Dư Thanh liếc vào trong phòng một cái, thắc mắc: “Cậu và thằng nhóc alpha kia…”
“Gạo nấu thành cơm.” Lâm Nhứ nói.
“Được lắm, nhớ báo cho bọn Tạ Lãng Lâm Nguyện biết đấy.” Trần Dư Thanh lưu lại một câu rồi bước nhanh rời đi.
Lâm Nhứ cười cười, đi vào phòng học.
Hắn đã xin nhà trường đổi môn dạy học, hôm nay là có thể bắt đầu dằn vặt đám alpha này rồi.
Hắn đứng trên giảng đường, tầm mắt quét qua những mần non alpha đầy triển vọng đang xếp hàng phía bên dưới, sau đó rơi trên người Tiêu Quân.
Cậu nhóc hôm nay xõa tóc mái xuống, thoạt nhìn như học sinh cấp ba.
“Tôi từ trước đến nay không phải người thích nói nhiều về lí thuyết, ngay bây giờ, từng cá nhân trực tiếp tới đối chiến với tôi, sau đó tôi sẽ đưa ra nhận xét và cách rèn luyện phù hợp với thể trạng và kĩ năng của từng người.
Các học viên hoang mang nhìn nhau, Tiêu Quân đột nhiên rời chỗ đi đến trước bục.
“Em xin lĩnh giáo.”
Cậu nhìn Lâm Nhứ ở trước mặt mình, giống như trở lại nhiều năm trước đây.
Lúc đó người này vẫn chưa có sự thành thục như bây giờ, trên người mặc quân trang màu xanh sẫm, hai bên ống tay áo được xắn lên gọn gàng lộ ra đoạn cánh tay màu đồng rắn chắc. Hắn đi qua trước mặt từng người các cậu, như một con mèo kiêu ngạo đang tuần tra lãnh thổ của mình.
“Tay duỗi thẳng ra, nâng chân lên, sáng nay chưa ăn sáng à?!”
Tiêu Quân năm nhất cao trung với nguyện vọng đỗ trường kinh tế trong vô thức đã ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lãnh đạm của giáo viên hướng dẫn khóa học giáo dục quốc phòng, giống như rơi xuống một mặt hồ xanh biếc.
Cái nhìn này, cậu đã nhớ kĩ rất nhiều năm.
Hoàn.