Dưới quyết định sáng suốt của Hồ Lại, Giang Ngữ Minh bưng những thứ nhẹ lên trước rồi cùng Hồ Lại giải quyết chiếc vali nặng trịch sau, làm ngược lại e sẽ nản chí bỏ quách đống đồ.
Xong việc, Giang Ngữ Minh nằm vật ra, thều thào bảo Du Tử Toàn bóp tay cho mình.
Vì sao không nói Hồ Lại làm à?
Cậu ta vừa mở miệng, Hồ Lại đã chặn ngay: "Cậu nói gì, bảo tôi làm gì cơ, nói lớn chút tôi không nghe rõ."
Nói lớn lên cho mẹ cậu nghe nào.
May Hồ Lại là con gái, cũng không sinh vào thời xưa, nếu không nhất định là đại đại gian tặc.
Giang Ngữ Minh đành khóc lóc thảm thiết để Du Tử Toàn giúp mình.
Gia đình người ta thì gửi thùng lớn thùng nhỏ sang, còn cha mẹ mình có lẽ vẫn đang ngồi đó trách móc, không nghĩ đến cảnh con gái ở nhờ lẻ loi thiếu thốn. Vậy nên Du Tử Toàn cảm thấy không thoải mái là điều dễ hiểu, chẳng qua khi thấy những thùng hàng nhiều đến mức đồ sộ mà cha Hồ Lại gửi sang, bất kỳ sự khó chịu nào đều bị cảm giác tò mò đánh bại.
Ngay cả Thẩm Chứng Ảnh, người chỉ muốn rúc trong phòng để không phải nói chuyện với ai cũng bị hấp dẫn, đứng ở phòng khách chờ Hồ Lại khui hàng, hóng thử xem bên trong có gì.
Thành thật mà nói, cả bốn người không hề ngạc nhiên khi thấy thùng cam Hồ Dược gửi, trái cây là mặt hàng khan hiếm trong khoảng thời gian cách ly, cam dễ ăn mà cũng dễ bảo quản.
Vậy còn những thùng khác?
"Đừng nói cha cô gửi hai túi gạo hay bột mì nhé." Giang Ngữ Minh lầu bầu.
Tốn nửa ngày trời chỉ để khuân hai thứ này, thà chết quách cho sướng.
"Xí, cậu nghĩ cha tôi cũng đầu đất như cậu chắc?"
Hôm qua lúc gọi điện, Hồ Lại đã xi nhan trước với cha rằng bên này không thiếu gạo, không thiếu bột mì.
Mấy thứ đó Giang Ngữ Minh vừa mới mua thêm, sẵn dịp rủ rê Du Tử Toàn đi mua chung rồi về nhà mình ăn cơm, không ngờ lại có tác dụng nhanh như vậy.
Thẩm Chứng Ảnh đặt tay lên vai Hồ Lại vô cùng tự nhiên, "Chẳng lẽ là bắp cải, khoai tây, khoai lang, ngô, củ sắn?" Cô Thẩm cố nhớ các loại củ quả nặng cân.
Nghĩ đến việc mình phải xách một vali nào bắp cải nào khoai tây, cũng có thể là củ sắn, nội tâm Giang Ngữ Minh sụp đổ.
Mỗi người một lượt đoán, Hồ Lại hỏi Du Tử Toàn, "Cô nói xem?"
"Bánh quy, mì ăn liền, lương khô?" Du Tử Toàn ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm, "Hoặc là hạt giống, miếng xốp và đất trồng cây."
Thật là một cô bé giàu trí tưởng tượng, Hồ Lại giơ ngón cái về phía Du Tử Toàn.
Một trí tưởng tượng lãng mạn.
Giả sử cha đưa đồ nghề trồng cây, Hồ Lại sẽ gọi mẹ ngay lập tức, để bà mắng ông một trận.
"À! Tôi biết rồi, gối, chăn và nệm chống ẩm!" Trong suy nghĩ của Giang Ngữ Minh, Hồ Lại chính là bạch phú mỹ ưa đòi hỏi được nuông chiều từ bé, là nàng công chúa hạt đậu thời đại mới. Biết Hồ Lại ở nhờ nhà người khác nên có lẽ phụ huynh vác bộ chăn ga cô nàng hay dùng sang, sợ con lạ giường không ngủ được.
Hồ Lại đảo mắt ngán ngẩm, nhìn Thẩm Chứng Ảnh nói: "Con trai chị hết cứu."
"Mau, mở ra xem." Thẩm Chứng Ảnh lay lay Hồ Lại. Theo phán đoán của cô Thẩm, thường cha mẹ sẽ không gửi gối nệm mà sẽ gửi cho con mình một ít đồ ăn.
Vừa mở ra, trước mặt bốn người chẳng khác nào một rương châu báu. Ai cũng sửng sốt như muốn rớt mắt ra ngoài, ngay cả Hồ Lại cũng không ngờ cha mình chi bạo như vậy.
Thịt bò bít tết, bơ, phô mai Mozzarella và Cheddar, thịt xông khói, cá ngừ, thịt nguội, cá đóng hộp xếp gọn khít cả một chiếc vali size 28, ngoài ra còn có vài gói mì ống và vỏ bánh burrito nhét giữa các khoảng trống.
Đều là hàng có trọng lượng, thảo nào vali nặng trịch.
Giang Ngữ Minh không nằm nữa, bò bò về phía Hồ Lại, cầm một gói vỏ bánh burrito lên, "Cái này để làm bánh thăn bò ngũ vị hay gà cuộn Bắc Kinh truyền thống?"
"Gì cũng được, kể cả pizza đế mỏng."
"Ha." Giang Ngữ Minh cười chế giễu, "Nhà tôi không có lò nướng, đừng bảo tôi lấy chảo làm pizza đấy."
"Ha." Hồ Lại cũng cười một tiếng đáp lại.
Rõ ràng nụ cười này có ẩn ý.
Thẩm Chứng Ảnh nhìn sang mấy thùng các tông lớn và chiếc vali còn lại, "Không lẽ cha em gửi cả lò nướng sang?"
"Cứ xem rồi biết."
Giang Ngữ Minh lấy dao rạch băng keo rẹt rẹt hai nhát, lôi đồ bên trong ra xong, cậu ta không khỏi bật một câu chửi thề.
Đúng là có một chiếc lò nướng màu xanh bạc hà trông mới đến 90%, bên trong được lau sạch sẽ, kèm với đầy đủ khay nướng, giấy bạc, giấy thấm dầu, ngoài ra còn có máy nướng bánh mì hai khay.
"Đỉnh của chóp, hàng của Buydeem."
Bây giờ đến lượt Hồ Lại kinh ngạc, "Cậu cũng biết hiệu này?"
"Hồi trước tôi tính mua lò nướng nên có tìm hiểu qua. Đồ của Buydeem đẹp lại còn xịn, điểm trừ là giá quá chát. Sau mẹ tôi bảo tôi không hay ở nhà, mẹ cũng không dùng, mua về để đó bám bụi thì tiếc nên thôi."
"Vậy cái này cho cậu, tôi mua xong chỉ mới dùng vài lần, miễn cậu không chê đồ second-hand."
"Không hề, không hề, dùng ngon là được." Giang Ngữ Minh không quên xin chỉ thị trực tiếp từ mẹ, "Mẹ, được không?"
Thẩm Chứng Ảnh luôn biết Hồ Lại là viên ngọc trong nhà, chỉ cần không bay nhảy lung tung, không có gì là cha mẹ không thể cho em ấy. Chỉ có điều, Thẩm Chứng Ảnh không ngờ cha Hồ Lại chăm con đến mức này. Tự dưng tâm trạng Thẩm Chứng Ảnh hơi phức tạp. Một cô gái như vậy lại có tình cảm với mình. Nếu phụ huynh bên nhà em ấy biết chuyện của cả hai, xảy ra mâu thuẫn làm ảnh hưởng tình cảm cha con thì bản thân mình lại là người có lỗi với Hồ Lại.
"Mẹ."
"Hả?" Suy nghĩ của Thẩm Chứng Ảnh đã bay thật xa, Giang Ngữ Minh phải gọi hai lần cô mới hoàn hồn. "Con muốn giữ thì giữ, nhưng mẹ nói trước, con phụ trách hoàn toàn."
"Không thành vấn đề."
"Em cũng nghĩ vậy." Hồ Lại khẽ mỉm cười, nom bộ dạng giống như đã đạt được mục đích xấu xa.
Để "hàng cho rồi miễn trả lại", mấy ngày này chắc chắn phải cho Giang Ngữ Minh dùng thử trước.
Nói một cách hoa mỹ chính là: luyện tập.
Tâm trạng Du Tử Toàn càng lúc càng phức tạp. Nhà mình và nhà Hồ Lại, team phụ huynh cũng hệt như team con cái, bình thường không sao, vừa mang ra so sánh đã thua toàn tập. Chẳng qua Du Tử Toàn biết rõ, được như gia đình Hồ Lại là cực kỳ hiếm, một vạn cặp cha mẹ cũng chưa chắc tìm được một cặp như vậy. Cảm giác ghen tỵ khởi lên khi nãy biến mất, bây giờ Du Tử Toàn chỉ tò mò vali còn lại chứa gì.
Không lẽ đều là quần áo?
"Này, Hồ Lại, đừng nói trong này toàn là quần áo của cô nhé." Giang Ngữ Minh mau miệng nói, giả sử không, cậu ta cũng muốn xem bên trong túi Doraemon còn giấu bất ngờ gì.
Thẩm Chứng Ảnh không lên tiếng, cô cũng tò mò nhưng chẳng qua, cô đã lờ mờ đoán được.
"Nhìn thử là biết ngay, tôi không cho nhà lấy quá nhiều đồ mặc sang đây đâu."
Sau khi mở ra, một nửa vali là quần áo, còn lại là đồ ăn vặt và các loại thuốc cơ bản: từ cảm sốt, tiêu chảy cho đến thuốc giảm đau, băng keo cá nhân, thậm chí Metronidazole trị đau răng cũng có.
Nhìn cách chọn quần áo và sắp xếp đồ đạc, không khó nhận ra đây là tác phẩm của Vương Phương Viên. Hồi trẻ, bà vốn thích phượt và các trò chơi mạo hiểm nên kỹ năng xếp soạn hành lý thuộc dạng bậc thầy, vừa hợp lý vừa gọn nhẹ.
Trong lúc lấy đồ ăn vặt và thuốc ra, Giang Ngữ Minh và Du Tử Toàn cùng ngó xem có món gì ngon, đồng thời mang đồ vào bếp tìm chỗ để.
Nhờ những thứ này, nếu chẳng may khu tập thể không cung ứng được thực phẩm thì vẫn đủ đồ ăn cho bốn người một thời gian. Cộng thêm đồ dự trữ trong nhà là có thể tự xoay sở trong mười bốn ngày.
Sau khi xác nhận hai bóng đèn đang bận bịu trong bếp, Hồ Lại hỏi Thẩm Chứng Ảnh: "Em có thể để quần áo chung tủ với chị không?"
"Được chứ." Nhìn đống đồ ăn mình không có khả năng sơ chế, Thẩm Chứng Ảnh phát rầu, biết là cách ly nhưng đến bao giờ mới ăn hết chỗ này. "Hồ Lại, cha em gửi nhiều thế."
"Cha sợ bên chị không có đồ ăn, cũng sợ tính em vốn hay kén, ăn loanh quanh vài món sẽ ngán. Hơn nữa ông ấy không biết quan hệ giữa em và chị, nên thể nào cũng nghĩ con gái mình ở nhờ lâu sẽ gây phiền nên mới gửi nhiều đồ như vậy để thể hiện thành ý. Cha em cũng gửi cho nhân viên chống dịch nữa."
Thật ra Hồ Lại không mấy quan tâm, tuy bảo cha mình làm hơi quá, nhưng nhớ lại đợt giãn cách toàn quốc đầu năm ngoái, ngay cả cô cũng thấy phải tích trữ lương thực cho an tâm.
Thấy Thẩm Chứng Ảnh không nói gì, Hồ Lại nghiêng đầu, kéo kéo ngón út của Thẩm Chứng Ảnh, "Trước sau gì cũng phải mua, mua trước cho đỡ lo. Thừa còn hơn thiếu."
Thẩm Chứng Ảnh bặm môi, "Chị không biết chế biến đâu."
"Haha, yên tâm, con trai ngoan của chị ở đây mà. Cậu ta là bếp trưởng, thi thoảng em đổi ca được không?"
"Hóa ra lúc nào em cũng âm mưu sai vặt nó."
"Chị quên em phải trông chừng Giang Ngữ Minh, không để chị lên chức bà nội sớm à. Cậu ta sinh lực dồi dào, ăn không ngồi rồi khéo lại tơ tưởng lung tung, người yêu ngay bên cạnh bố ai mà chịu được. Chị nhớ lại đi, cái lần hai ta trở thành khán giả bất đắc dĩ ngay trong khuôn viên Đại học H ấy."
Thẩm Chứng Ảnh khẽ run, "Đừng làm chị nhớ lại nữa."
"Cho nên ý, vào bếp nấu nướng cho cơ thể hoạt động, suy nghĩ thực đơn cho trí não hoạt động, như vậy đâu còn thời gian cho mấy việc linh tinh khác, đúng không?"
Đúng là đệ nhất lẻo mép.
Thẩm Chứng Ảnh véo nhẹ má Hồ Lại, "Có lúc nào em không đúng à? Mau đi cất quần áo đi, muốn để đâu thì để. Chị đi giúp hai đứa nhỏ sắp xếp đồ đạc đây."
Hồ Lại vui vẻ để quần áo chung với Thẩm Chứng Ảnh. Mới đầu, đồ lót để cùng đồ lót, vớ để cùng vớ, nhưng nghĩ lại như vậy sẽ dễ lấy nhầm nên cuối cùng Hồ Lại quyết định chỉ chiếm một góc tủ.
Kế hoạch xâm chiếm tủ đồ thành công.
Dù chỉ là vài món đồ nhỏ, nhưng trong tủ của Thẩm Chứng Ảnh bắt đầu xuất hiện đồ của mình, giống như đánh dấu cho việc hai người bắt đầu sống chung, đối với một người chưa bao giờ trải nghiệm việc sống chung như Hồ Lại cảm thấy rất mới lạ.
Sau khi xếp soạn và chụp một pô ảnh làm kỉ niệm xong, Hồ Lại lấy một tờ giấy trong vali ra, là chữ của cha cô: Con gái ngoan, cha hỏi rồi, khu con ở sẽ được phường cung cấp rau củ và thực phẩm, không thì có thể đặt online, rau tươi ăn mới ngon. Chán thì có thể đổi vị bằng mấy món trong này. Nhớ ăn uống đầy đủ, bổ sung protein, mấy hôm nữa sẽ gửi kiện khác qua cho con, thiếu gì cứ gọi cho cha. À, cha có dặn bà chủ Tạ gửi một thùng rượu qua. Uống thì uống nhưng đừng để say quá đấy.
"Ôi."
Cha tỉ mẩn như vậy, lúc nào cũng lo và nghĩ cho mình. Hồ Lại bỗng cảm thấy mình bất hiếu và hơi cắn rứt.
Mình cố tình xoay cha vòng vòng, nhất định về nhà cha sẽ nặng đầu nghĩ ngợi, có lẽ ông sẽ rất hoang mang.
Thôi kệ, sau này lo cho cha mẹ nhiều hơn là được.
Hồ Lại lấy điện thoại nhắn tin cho Hồ Dược: Cha cha cha cha cha cha, yêu cha.
Đi kèm là rất nhiều biểu tượng cảm xúc nụ hôn với nhiều màu sắc khác nhau.
Hồ Dược: Con bé rắc rối này, có gì về nhà rồi nói. Nhớ chăm sóc và tự bảo vệ bản thân thật tốt.
Hồ Lại: Cha yên tâm. Giáo sư Thẩm là người tốt, sẽ không kiếm chuyện với con đâu. Bọn con sẽ ở chung vui vẻ. Moah moah.
"Thầy Thẩm là cái thằng già nào nữa!!!"
Trên chiếc Iveco, Hồ Dược đang ngồi ở ghế phụ đột nhiên gầm lên khiến tài xế giật bắn người, suýt thì đạp phanh gấp.
Thầy Thẩm, thầy Thẩm là ai?
Vì sao nghe lại thấy quen quen?