Thẩm Chứng Ảnh không phải người duy nhất mất ngủ.
Thể xác lẫn tinh thần của Du Tử Toàn đều kiệt quệ, trằn trọc đến gần sáng mới chợp mắt được một chút, nhưng chưa đến 9 giờ đã bừng tỉnh, mắt ráo hoảnh còn đầu óc thì đóng băng như thể cả đêm qua không ngủ. Mùi long não xộc vào mũi hệt như lúc bé ở nhà ông bà ngoại.
Du Tử Toàn không quen ngủ giường người khác, ngay cả đó là bạn trai mình. Tuy đợt Giáng Sinh đã chuẩn bị tinh thần đưa duyên đôi lứa đi xa hơn, nhưng rồi nhà Giang Ngữ Minh xảy ra chuyện nên mọi dự định đều chẳng tới đâu, chuyện tình cảm cũng rẽ theo một hướng khác.
Định nằm nướng thêm một lát nhưng sực nhớ mình đang ở nhà bạn trai, Du Tử Toàn vội trở người ngồi dậy.
Ngoài dự đoán của Du Tử Toàn, Giang Ngữ Minh đã dậy, xoa xoa bụng rồi ngửa đầu tu nước ừng ực như thể đang uống nước thánh. Cậu ta mỉm cười nhìn bạn gái: "Chào buổi sáng." Nụ cười còn chói chang hơn ánh nắng ngoài kia.
Dứt lời, Giang Ngữ Minh chỉ tay vào WC, nhiệt tình nói: "Bên trong không có ai, em vào trước đi. Mẹ và Hồ Lại chưa dậy đâu, cứ thong thả."
Thà người yêu đừng quá nhiệt tình, quan hệ của cả hai chưa sâu đậm đến mức ấy.
Du Tử Toàn cố tỏ ra bình thản, lầm bầm chào buổi sáng rồi lóc cóc chạy về phía WC.
Chờ Du Tử Toàn rửa mặt xong, Giang Ngữ Minh đưa đồ skincare của mình cho cô, "Em dùng tạm đi, tốt hơn đồ của mẹ nhiều đấy.", nhân tiện còn đưa một thêm cốc nước ấm.
Du Tử Toàn hơi sửng sốt. Con trai lớp cô rất ít sử dụng các sản phẩm dưỡng da, dù biết Giang Ngữ Minh vốn tỉ mỉ, lúc nào cũng giữ cho cơ thể sạch sẽ thơm tho, nhưng đây là lần đầu tiên Du Tử Toàn thấy đàn ông uống nước ấm vào buổi sáng.
Giang Ngữ Minh trêu: "Xịt keo rồi à, uống nước ấm còn phân biệt giới tính sao? Giờ mới biết anh đây là 'golden boy'?". Vừa nói cậu ta vừa giơ tay ép tóc con xuống cho bạn gái, "Còn nhiều bất ngờ thú vị lắm."
Giả sử trong nhà xuất hiện lỗ đen vũ trụ mới đủ khiến Du Tử Toàn ngạc nhiên hơn.
Chờ người yêu xong xuôi, Giang Ngữ Minh bày bữa sáng lên. Bánh mì sandwich kẹp trứng, thịt xông khói và một lát phô mai tan chảy trông cực kỳ hấp dẫn, kèm với một ly sữa.
Du Tử Toàn đảo mắt về phía căn phòng còn đóng cửa im ỉm của Thẩm Chứng Ảnh, "Mẹ anh và Hồ Lại đâu rồi? Sao chỉ có bọn mình thôi."
"Mẹ anh là cú đêm, nhiều lúc nằm nướng đến chiều, kệ đi, chúng ta cứ ăn trước, khi nào mẹ dậy anh làm phần khác. Còn em nữa, chưa ngủ đủ thì tranh thủ chợp mắt thêm đi, mai cũng không cần dậy sớm đâu".
Du Tử Toàn ngượng chín mặt, cúi đầu lẩm bẩm: "Em chỉ muốn muốn giữ hình tượng, để giáo sư Thẩm, à nhầm, bác gái đừng có ấn tượng xấu thôi mà."
"Nhà anh thoải mái lắm, muốn ngủ lúc nào cũng được. Mẹ không phải kiểu người ưa xét nét bắt bẻ đâu." Giang Ngữ Minh nhăn nhở.
Đó mới là vấn đề. Biết mẹ con Giang Ngữ Minh hết sức quan tâm nhau, giáo sư Thẩm lại còn xuề xòa dễ tính, Du Tử Toàn bỗng thấy bất lực lạ. Ngay lúc này đây, tự dưng Du Tử Toàn nhớ Hồ Lại ghê gớm, ít nhất Hồ Lại không hời hợt như Giang Ngữ Minh, cô ấy sẽ hiểu nỗi lòng mình. Chỉ có điều, chắc Hồ Lại chả thèm để ý mấy chuyện tẹp nhẹp kiểu vậy.
Nếu không vướng mình, có thật hai người này sẽ không nối lại tình xưa? Nhớ đến cảnh tối qua Hồ Lại và Giang Ngữ Minh hệt hai đứa nhóc mẫu giáo, vừa đụng mặt đã hăng máu tiết không khác gì hai con dế thả vào lồng chọi. Hiển nhiên giáo sư Thẩm không thể can ngăn, cũng không bênh Giang Ngữ Minh vì anh ấy là con trai một của cô; hay nói chính xác hơn, giáo sư Thẩm không có khả năng giúp.
Chia tay xong có thể quay lại làm bạn, cũng là một điều hiếm.
Miệng còn ăn nhưng đầu óc Du Tử Toàn đã bắt đầu vẽ kịch bản về nguyên nhân chia tay, phải chăng không phải do mình mà là do hai người tình cờ phát hiện họ là anh em cùng cha khác mẹ hoặc cùng mẹ khác cha?
Là người vô tư lự duy nhất trong nhà, Hồ Lại kéo một giấc thẳng o đến 9 giờ sáng. Đúng ra Hồ Lại có lờ mờ tỉnh một lần khi cảm giác Thẩm Chứng Ảnh kéo chăn cho mình.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn đang say giấc, quay lưng về phía Hồ Lại, những bông hoa nhỏ màu hồng nhạt trên bộ pyjama đều đặn lên xuống theo từng nhịp thở của cô. Hồ Lại định hôn nhưng lại sợ đánh thức Thẩm Chứng Ảnh nên cẩn thận trở mình thật khẽ, ngửa mặt nhìn trần nhà, tự dưng cảm thấy hơi buồn cười.
Mở điện thoại lên kiểm tra, hôm qua đăng bài trên vòng bạn bè xong, bên cạnh cha mẹ và Chu Hoài Nghi thì một số bạn học cũ và đồng nghiệp cũng nhắn tin hỏi thăm. Hồ Lại lọc ra một số người trả lời cụ thể, còn lại chủ yếu copy paste.
May mà mẹ chỉ hỏi thăm, tạm thời chưa trách móc gì.
Giờ này Chu Hoài Nghi đang trên cơ quan, chờ sếp phê duyệt, gom đồ đạc xong cũng phải giữa trưa, trong thời gian đó người cha Hồ Dược thân yêu cũng đang sắm soạn.
Không biết cha sẽ mua gì xứng tầm ông ấy đây, cũng không biết phải tốn bao nhiêu công sức vận chuyển qua.
Để ở đâu cũng là vấn đề.
Nhà Thẩm Chứng Ảnh không quá lớn, hai phòng ngủ một phòng khách theo kiến trúc cũ, bình thường chỉ hai mẹ con thì không đến nỗi, bây giờ phải chứa tận bốn người, quan hệ còn chồng chéo nên cảm giác càng chật chội hơn. Ngoài tủ quần áo và giá sách, trong phòng Thẩm Chứng Ảnh còn có một chiếc bàn làm việc và một bộ PC không cho phép ai đụng tới.
Sao không nhân cơ hội này cất quần áo vào chiếm nửa tủ đồ, sau đó để Thẩm Chứng Ảnh mang ít quần áo sang nhà mình, cơ hội hoàn hảo trong truyền thuyết cũng chỉ đến vậy là cùng.
Khỉ thật, trong nhà vẫn còn một siêu bóng đèn bất khả chiến bại.
Nhưng mà không sao, người Trung Quốc ngại sự hoàn hảo, chỉ sợ nhỡ đâu phát sinh biến cố bất thình lình, cứ để bóng đèn siêu cấp vô địch kia đảm nhận vai trò lỗ hổng duy nhất đi.
Càng nghĩ Hồ Lại càng cảm thấy hài lòng, bất giác bật cười thành tiếng.
Nghe tiếng động, Thẩm Chứng Ảnh sực tỉnh.
Mới vừa cựa mình dậy, người nằm cạnh liền choàng tay sang ôm cô thật chặt rồi thủ thỉ chào buổi sáng.
Thẩm Chứng Ảnh còn lơ mơ chưa tỉnh đã bị giam trọn trong cơ thể mềm mại tràn đầy nhựa sống, cô Thẩm sửng sốt một lúc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra——
Mình đang nằm chung giường, da kề da với một người con gái, còn bị người con gái ấy ôm vào lòng, cảm giác êm êm mềm mềm ấm áp sau lưng thật sự...
Thẩm Chứng Ảnh đỏ mặt, vội chào lại rồi nhanh tay làm một việc khiến Hồ Lại sửng sốt —— xốc chăn trùm kín mít, như muốn hóa phép tàng hình bản thân.
"Này, đừng nói chị giở trò gì lúc em ngủ, sờ mó hay là..."
Thẩm Chứng Ảnh kéo phắt chăn xuống, "Không hề!"
"Em không tin. Vậy sao chị phải chui vào chăn trốn, lỡ có làm gì thật thì chị định chui xuống giường sao?"
Thẩm Chứng Ảnh dụi mắt, "Mới sáng ra đã huyên thuyên."
"Không cho em nói, để chị muốn làm gì thì làm à?"
Thường lúc mới ngủ dậy, nhất là những hôm thức tới hai ba giờ khuya sẽ rất xuống sắc, không đến mức "tã tượi" thì mặt cũng sưng húp hoặc bơ phờ. Bởi vậy nếu chỉ chơi qua đường, người ta sẽ không ngủ lại qua đêm, vì nó gần gũi hơn nhiều so với việc chỉ quan hệ tình dục. Mọi khía cạnh nguyên bản, chân thực, trần trụi và vô thức nhất của bản thân đều được phô bày.
Ấy thế mà Hồ Lại, có thể vì em ấy còn trẻ, có thể vì nét đẹp trời ban, hoặc cũng có thể tình nhân trong mắt hóa Tây Thi; khuôn mặt em ấy vẫn bừng lên rạng rỡ sau một đêm dài mệt mỏi, chỉ có mái tóc xoăn không chịu vào nếp, ngang bướng hệt như chủ nhân của nó.
Đối mặt với một cô nàng như vậy, thật khó để không tưởng tượng lung tung, cũng khó mà không cảm thán tuổi trẻ tuyệt vời biết bao, nhân tiện hồi tưởng về thời thanh xuân đã qua.
"Phải chi chị biết em sớm hơn."
"Sớm cỡ nào?"
Thẩm Chứng Ảnh còn đang nghĩ tầm bao lâu thì ổn, Hồ Lại đã lên tiếng: "Nhất định phải trước cấp II, không cho chị thích Nhã Nhiên, chỉ được phép thích em."
Thẩm Chứng Ảnh bật cười, vuốt đuôi, "Được, chỉ thích mỗi mình em." Chẳng qua bản thân mình thời cấp II không có điểm gì nổi trội để cho người khác thích.
Hồ Lại không cần nhìn cũng biết Thẩm Chứng Ảnh nghĩ gì, hôn lên trán Thẩm Chứng Ảnh rồi ôm cô thật chặt, "Đợt rồi chị Phương Cầm có đến nhà em chúc tết, nhân tiện chị ấy kể cho em nghe chuyện chị bị bắt nạt thời đi học."
Thẩm Chứng Ảnh hơi ngạc nhiên, "Cô ấy biết?"
"Bạn cùng lớp bị bắt nạt ít ai không biết lắm, chỉ là không lên tiếng thôi. Bực thật, em còn trách Phương Cầm chơi không đẹp."
Trái ngược với vẻ bực bội của Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh khá bình thản, "Chị và cô ấy không thân, việc gì cô ấy phải làm chuyện thừa. Hơn nữa ngay cả cha mẹ chị cũng không ra tay giúp, làm sao có thể trách cô ấy."
"Em không cần biết. Đã là bạn cùng lớp thì phải giúp đỡ lẫn nhau, huống hồ đều là con gái. Nếu là em, thân hay chả thân gì cũng không được chơi bài vờ. Em mà học cùng với chị, đứa nào giở trò bắt nạt, em sẽ tìm người đánh chúng."
Thời buổi này mà vẫn giữ cho mình nét hồn nhiên và thẳng thắn, ắt phải được gia đình yêu thương và dạy dỗ kỹ từ tấm bé. Thẩm Chứng Ảnh cũng vòng tay ôm Hồ Lại, "Biết đâu em chính là kẻ bắt nạt."
"Thật ra em cũng ấp ủ ý tưởng đó. Chị nói thử xem, chị và em ai bắt nạt ai, hử?"
"Chắc là lúc này lúc kia, chị thì sao cũng được."
"Ý chị em là đứa mưu mô nhiều trò đúng không?"
Nhéo nhẹ cằm người đối diện, Thẩm Chứng Ảnh nói: "Em dám nói mình không có âm mưu?"
"Dám, em dám nói chị mong em bắt nạt chị. Không có mùa xuân ấy đâu. Bọn mình vẫn chưa hòa nhá." Miệng thì nói vậy nhưng Hồ Lại vẫn ôm eo Thẩm Chứng Ảnh không buông, còn dùng tay vẽ vòng tròn sau lưng cô Thẩm.
Bây giờ Thẩm Chứng Ảnh có da có thịt hơn dạo trước, người chỉ toàn da bọc xương không phải gu của Hồ Lại. Phụ nữ thời nay giống như bị ám ảnh cưỡng chế, hở chút là mở miệng đòi giảm cân, còn thực hiện hay không lại là chuyện khác. Một số người lố đến mức cân nặng vừa chớm nhích lên đã kêu ầm trời, tóc rụng gần hết còn không lo bổ sung dinh dưỡng. Lại có người ăn xong liền móc họng nôn khiến cơ thể bị rối loạn ăn uống. Nghe rối loạn ăn uống có vẻ lạ, nhưng nói biếng ăn thì có lẽ nhiều người biết nguy hiểm và khó chữa thế nào.
Hồ Lại hiếm khi nghĩ đến chuyện giảm cân. Bình thường cô ăn uống điều độ, vận động với tần suất phù hợp, chưa kể ở độ tuổi của Hồ Lại, tròn một chút vẫn xinh. Người ở độ tuổi giống Thẩm Chứng Ảnh cũng đừng nên quá gầy, dễ trông khắc khổ hoặc nghiêm nghị quá mức. Giai đoạn trước Thẩm Chứng Ảnh ăn uống không bao nhiêu, cả ngày cắm mặt cày game nên gầy đét, thiếu sức sống chẳng khác nào nhành củi khô.
Thẩm Chứng Ảnh giữ tay, không cho Hồ Lại tiếp tục nghịch. Có tiếng người ngoài phòng khách vọng vào, Giang Ngữ Minh và Du Tử Toàn đã dậy mà hai người cứ nằm đây rúc chăn to nhỏ thì không ổn lắm. Đang định giục Hồ Lại rời giường thì bỗng Thẩm Chứng Ảnh nghe Hồ Lại hỏi: "Chị còn muốn chạy trốn không?"
Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng lại khiến tim Thẩm Chứng Ảnh nhói lên, "Không, em cũng đừng để chị chạy thoát."
"Vậy em sẽ ghì chặt chị không bỏ. Chị có khóc lóc van xin gì cũng thế, à, trừ một số thời điểm nhất định ra."
"Này!"