"E hèm, tiểu Du, ngày mai có ai mang quần áo sang cho cháu không?" Thẩm Chứng Ảnh không muốn Hồ Lại cợt nhả thêm, gọi Du Tử Toàn vào ngồi cạnh mình, ra hiệu Giang Ngữ Minh đi rót trà.
Du Tử Toàn không biết trả lời thế nào, suy nghĩ một lúc rồi đắn đo nói: "Nhà cháu có việc gấp, chắc phải vài ngày nữa mới gửi sang ạ."
Thật ra, sau khi bố mẹ Du Tử Toàn biết chuyện bèn mắng cô xối xả, bảo cô là đồ thừa hơi rách việc, giờ thì hay rồi, mất tích mười bốn ngày, thể nào hàng xóm cũng chạy sang thắc mắc.
Cả bố lẫn mẹ thi nhau trút giận, trách móc, không ai thèm an ủi, hỏi han xem cô đang thiếu gì lấy một câu.
Du Tử Toàn chỉ biết cam chịu nuốt nước mắt, máy móc lặp lại rằng con không sao chứ chẳng nghĩ được thêm câu nào. Chờ mấy ngày nữa, bố mẹ nguôi giận rồi tìm cách nói chuyện.
Du Tử Toàn lặng lẽ khóc, thỉnh thoảng lại có tiếng cười từ ngoài vọng vào khiến cô càng tủi thân hơn, phải mất một hồi lâu, Du Tử Toàn mới lau nước mắt rồi bước ra ngoài.
Giang Ngữ Minh bê trà tới nghe vậy, chưa kịp nghĩ đã vội buột miệng nói: "Việc gì quan trọng hơn con cái chứ?"
Thẩm Chứng Ảnh vội lừ mắt trách con trai không tinh ý, nhanh chóng chữa cháy: "Con lấy tư cách gì bình phẩm chuyện bên nhà tiểu Du. Không sao, hiện tại ở đây cái gì cần có đều có, thiếu gì ngày mai chúng ta sẽ mua bổ sung."
Từ trước đến nay Hồ Lại luôn là người nhạy bén, vừa nhìn Du Tử Toàn đã biết cô bé này đang có tâm sự khó tỏ bày, nhiều khi mang tâm lý sợ lây nhiễm cũng nên: "Tôi thấy đặt giao hỏa tốc tiện đấy. Bố mẹ cô không rành công nghệ thì bảo hai bác gói ghém đồ đạc, bên này cô lên đơn rồi thanh toán trước. À, không thì chúng ta đặt hàng mới, thế là nhanh gọn nhất. Đừng khách sáo nhé, cứ xem bốn người chúng ta là một team cùng đồng hành đi phượt. Đừng lo, giáo sư Thẩm không để con trai đối xử tệ với cô đâu, mà giả sử Giang Ngữ Minh dám giở trò thì cứ mách tôi, chi hội phụ nữ gia đình chúng ta đông, lấy drap giường trùm đầu cậu ta lại nện cho một trận không phải ý kiến tệ. Để tên nhóc này biết phái đẹp là bất khả xâm phạm."
Tâm trạng Du Tử Toàn đang không tốt, nghe xong cũng phải phì cười, nhìn sang chỗ bạn trai: "Anh ấy không ăn hiếp tôi đâu, tiểu Minh tốt và ân cần lắm."
Tiểu Minh tốt và ân cần lắm... Hồ Lại suýt thì phun hết nước trà trong miệng, giả lả, "Cô gọi cậu ta là tiểu Minh sao. Tôi cũng quen một tiểu Minh, nhưng tay này ưa làm màu ra vẻ . Chậc, tiểu Minh nhà ta xuất sắc như vậy là nhờ một tay mẹ dạy dỗ, công đầu phải thuộc về giáo sư Thẩm."
Giáo sư Thẩm không thèm để ý, hỏi Du Tử Toàn: "Cô nhớ cháu đang là sinh viên năm cuối, cháu viết luận văn xong chưa?"
Du Tử Toàn chết lặng, Giang Ngữ Minh cào cào đầu, Hồ Lại kịp thời quay mặt giấu đi nụ cười hả hê.
Thẩm Chứng Ảnh đi dạy lâu nên sớm đã thành quen, ôn tồn bảo: "Cháu nên tranh thủ khoảng thời gian này tìm tài liệu đọc thêm, chọn đề tài, lên khung đại cương rồi bắt tay thực hiện. Luận văn tốt nghiệp không quá phức tạp, có gì không hiểu cháu có thể hỏi." Rảnh rỗi sinh nông nổi, cách ly thế mà lại dễ xảy ra vấn đề, nhất là trai gái đương độ tuổi này, phải tìm việc cho bọn nhỏ làm. Vừa hay Du Tử Toàn đang là sinh viên năm cuối, Thẩm Chứng Ảnh lập tức nhớ đến luận văn.
"Nhưng laptop cháu..." Giáo sư Thẩm nói có lý, nhưng mà...
Hồ Lại nói thay Thẩm Chứng Ảnh: "Nếu cô lưu trữ đám mây thì lấy laptop Giang Ngữ Minh làm luận vẫn được mà. Cậu ta vừa có PC vừa có laptop, không kẹt sỉ đến độ đó đâu. Nếu trong ổ cứng chứa bí mật không thể bật mí, chẹp, ở đây ai cũng lớn cả rồi, thừa biết bản thân phải có nghĩa vụ tôn trọng riêng tư cho nhau. Cô bây giờ có một lợi thế, giáo sư Thẩm ở ngay bên cạnh sẵn sàng hướng dẫn thêm, không sướng hơn liên hệ giảng viên một lần phụ trách gần chục sinh viên à?"
Du Tử Toàn thấy cũng có lý, cơ hội như thế chỉ đến một lần trong đời, dù sao cách ly cũng chỉ ngồi không, bèn vui vẻ đồng ý.
"Được rồi, mọi người lên danh sách đồ cần mua đi. Tôi đi gọi điện thoại cho sếp, giáo sư Thẩm, cho em mượn phòng chị một lát nhé." Hồ Lại đứng dậy phủi quần áo, nhường phòng khách lại cho cặp bóng đèn hình người.
"Được, để chị bật đèn cho em." Thẩm Chứng Ảnh chưa nói xong, tốc độ lao về phòng đã nhanh hơn bất kỳ ai. Cô vào phòng trước, úp khung hình Hồ Lại xuống mặt bàn, mở đèn lên nhìn khắp một lượt để đảm bảo không còn nguy hiểm.
Biết là một chuyện, để nhân vật chính thấy lại là chuyện khác.
Xấu hổ kinh khủng.
Thấy khung ảnh to còn gắn trên tường, Hồ Lại đã hiểu ngay, khúc khích, "Nhìn là đủ biết. Nhưng mà chị úp xuống cũng đúng, người thật ngay trước mặt, ngắm người cho sướng."
Thẩm Chứng Ảnh đi tìm quần áo cầm ra cho Du Tử Toàn, còn một mình trong phòng, Hồ Lại mệt mỏi xoa xoa mặt. Sau khi thở hắt một hơi, cô điều chỉnh cơ mặt, nở một nụ cười đầy chuẩn mực, gọi điện cho sếp trực tiếp của mình, Tôn Tề Tâm.
Tôn Tề Tâm là phó giám đốc dự án, năm nay 39 tuổi, đang giúp con gái làm bài tập thì nhận được cuộc gọi. Sau khi nghe cấp dưới trình bày, Tôn Tề Tâm liền an ủi một chút rồi quay lại chủ đề công việc. Để thuận tiện, sếp gợi ý Hồ Lại có thể work from home, nhân sự sẽ phê duyệt ngay khi cô nhận được laptop công ty. "Thế em đã nhờ ai đem laptop qua chưa?"
Hồ Lại biết work from home thì khối lượng công việc sẽ giảm đi ít nhất một nửa nên cảm ơn sếp rối rít: "Em sẽ liên hệ với Chu Hoài Nghi".
Chu Hoài Nghi hay tin, suýt bổ nhào từ sofa xuống đất. Lúc xem bản tin thời sự Thượng Hải lúc 10 giờ, cô và Hà Thi còn cùng cảm thán, ai ngờ Hồ Lại cũng kẹt trong đây.
"Cậu tạ ơn trên đủ ba lần chưa, đúng ý cậu rồi chứ?"
"Có cái mốc xì, cách ly bên căn hộ của mình còn ham. Đằng này..." Hồ Lại lấy tay che loa điện thoại, nhỏ giọng nói, "Mọc thêm hai bóng đèn bảy màu lập lòe, cậu cho ý kiến đi."
"Sao lại bảy màu?"
"Vì tình yêu muôn màu chăng?"
"Đố cậu nhé: cậu, giáo sư Thẩm, Giang Ngữ Minh và bạn gái của cậu ta, hỏi trong nhà có bao nhiêu couple?"
"Vậy mà cũng đố, hai."
"Sai, trừ mười điểm."
"Không phục. Bao nhiêu?"
"Ba. Tính luôn cả tình cũ."
"Bố khỉ. Ngày xưa mình định dụ dỗ bạn gái Giang Ngữ Minh lên giường, sao cậu không làm tròn thành bốn luôn đi?"
Bỗng dưng đầu dây bên kia vang lên giọng một bé gái nói gì không rõ, sau đó Chu Hoài Nghi cười ầm lên.
Hồ Lại miết tai, bất mãn: "Bọn mình thân thì thân thật, nhưng cậu cười khoái trá như vậy chẳng khác nào chửi thẳng mặt mình."
"An Sinh hỏi, vậy cậu có được tính là mẹ kế không. Ái chà, Hồ Lại, mẹ kế phải có trách nhiệm của mẹ kế, sao cậu lại gọi con riêng người ta là đồ đầu rùa?"
Hồ Lại cũng buồn cười, nhưng việc trở thành mẹ kế ở tuổi hai lăm là việc quá khó tin. Nếu thằng nhóc trời đánh kia lỡ làm người yêu dính bầu, chẳng phải mình sẽ vượt cấp lên bà nội kế sao?
Thánh thần ơi...
Tự dọa mình nổi gai ốc đầy người, Hồ Lại phản đối: "Cậu dạy hư An Sinh, lần sau con bé còn nói linh tinh nữa là mình không cho kẹo đâu."
Tếu táo một hồi, hai người thống nhất ngày mai sẽ giao hỏa tốc laptop và tài liệu qua. Hồ Lại ngả người vào tường, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Hồ Lại có thể nhăn nhở với Chu Hoài Nghi, cũng có thể làm ra vẻ phớt đời trước mặt mọi người, nhưng cô lại loay hoay, không biết phải nói gì khi đến phiên mình gọi cho gia đình. Về phần người cha Hồ Dược, Hồ Lại không mấy lo lắng, nhưng bao nhiêu lo ngại đều dồn cả về phía người mẹ thân yêu Vương Phương Viên. Việc bị nhốt trong một khu tập thể chật hẹp đang có mầm bệnh theo mẹ là một điều cực kỳ nguy hiểm, nếu mẹ biết lý do mình qua đây, tại sao bị giữ lại, e là lành ít dữ nhiều.
Tàn đời từ nay cũng nên.
Vừa lúc ấy, Thẩm Chứng Ảnh gõ cửa vào, thấy Hồ Lại ủ rũ, vạ vật dựa tường, cô vội hỏi: "Em sao thế?"
"Em sợ tới lúc đặt chân về nhà, mẹ thà lấy dây thép to bằng miệng chén xích em lại, chấp nhận nuôi em cả đời còn hơn thả em chạy rông thêm lần nào nữa."
"..."
"Lúc đó chị có đến cứu em không?"
Thẩm Chứng Ảnh còn biết nói gì: "Chắc chắn."
Hồ Lại chép miệng, "Nói dối."
"Bằng không thì, hết cách ly em cứ ở lại đây, không cần về nhà nữa."
"Thật không?"
"Gạt em làm gì. À mà phải rồi, chuyện em với bạn của Minh Minh..." Lúc nghe đến đây Thẩm Chứng Ảnh đã thấy hơi lấn cấn, bạn nào, chẳng lẽ có mà mình không biết.
"À, hôm đó em đang ở Nhiên nhảy vài bản với Tạ Nhã Nhiên thì Giang Ngữ Minh tự dưng vọt ra, nằng nặc đòi em phải giải thích như bị ai nhập. Du Tử Toàn tưởng hai chúng em cắm sừng cô ấy nên Giang Ngữ Minh chống chế rằng em đang quen bạn cậu ta – cũng chính là chị."
"Ồ, thì ra là lần đó." Thẩm Chứng Ảnh nhớ Giang Ngữ Minh chưa kịp cởi giày đã hấp tấp kể có một phụ nữ tán tỉnh Hồ Lại. "Thảo nào, nhưng mà Hồ Lai Lai, em cứ đứng đó làm gì, sao không ra ghế ngồi?"
Cứ vật vờ tựa tường, đến mệt con bé này.
Hồ Lại phủi phủi quần, "Chưa thay quần áo thì ngồi vào đâu?"
"Chị không phải em, ép khách phải thay quần áo mới cho vào nhà."
"Hứ, ra là chị vẫn còn để bụng. Chứng tỏ em không gây sự nhé, em cũng nghiêm khắc với bản thân y hệt thôi. Chị cho em bộ pyjama đi, không thì cái áo cái quần gì mặc ngủ là được."
Hồ Lại không đòi hỏi nhưng Thẩm Chứng Ảnh thì có, lấy trong ngăn kéo ra một bộ pyjama được xếp ngay ngắn.
Hồ Lại hài lòng, "Chà, đêm nay không được ôm chị ngủ thì cũng có tí phúc lợi."
"Đồ của em vậy là được rồi, nhưng chắc phải lấy cho tiểu Du thêm khăn quàng cổ."
Không nghe rõ vế sau, Hồ Lại tủm tỉm hỏi: "Vậy là chị không phản đối chuyện em ôm chị ngủ?"
"Em lại thế rồi đấy."
Nhắc đến việc đi ngủ, Hồ Lại thấy hân hoan lạ.
"Được rồi, gọi điện xong thì ra nhé, còn phải xuống xếp hàng lấy mẫu." Thẩm Chứng Ảnh chỉ vào ghế dựa, "Em cứ ngồi đi, đổi nệm sau cũng được."
"Mẹ, con vào được không. Phục vụ phòng tới rồi đây." Giang Ngữ Minh bê chăn, gõ cửa.
Giang Ngữ Minh khệ nệ mang tới hai bộ chăn mới nguyên. Một cho Du Tử Toàn, một cho Hồ Lại. Ban nãy không nghe mẹ dặn, có lẽ mẹ nhiều việc nên quên, nhưng thân là con trai lớn trong nhà phải nhớ.
"Hồ Lại, của cô đây, mẹ với cô mỗi người một cái, không lo rét."
Hồ Lại cũng không đốp chát như mọi lần mà chỉ mỉm cười cầm lấy, "Cảm ơn, tác phong làm việc nhanh nhẹn quá, mẹ cậu dạy dỗ cậu tốt thật đấy."