Beta bởi letterscent (つ≧▽≦)つ
===
Đi theo con đường từ tàu điện ngầm dẫn lên mặt đất thêm một đoạn, dù chưa tới cổng Viện khoa học kỹ thuật Côn Luân, Thẩm Chứng Ảnh đã thấy logo người nanh hổ đuôi báo sừng sững hiện ra.
Khí thế cuồn cuộn tỏa ra từ bức phù điêu y hệt ấn tượng về Dương Hồi trong trí nhớ của Thẩm Chứng Ảnh.
Theo truyền thuyết "Sơn hải kinh" mô tả, Tây Vương Mẫu – vị thần quản lý bệnh dịch và năm loại hình phạt tàn khốc – là người có đuôi báo nanh hổ, tóc tai xoã tung, đầu cài trang sức bằng ngọc, tiếng gào thét vang động khắp cả vùng. Cũng theo truyền thuyết, nơi cư ngụ của Tây Vương Mẫu chính là núi Côn Luân, thế nên không khó nhận ra người sáng lập Viện khoa học công nghệ Côn Luân yêu thích vị quái thần này tới mức nào.
Băng qua cánh cổng khắc logo hung hãn kia đi vào trong, một không gian rộng rãi mở ra trước mắt. Trên tường lần lượt là hình ảnh những tựa game Côn Luân đã phát hành. Mô hình phỏng theo logo phiên bản Q (một nhánh của scale figure) được đặt ở khắp nơi, cảm giác như thể Dương Hồi đang có mặt để giám sát nhân viên vậy. Thẩm Chứng Ảnh cười khẽ.
Sau khi đăng ký thông tin ở quầy lễ tân, Thẩm Chứng Ảnh nhận thẻ từ ra vào rồi đi tới chỗ thang máy bấm nút lên lầu. Bảng điều khiển nhận hiệu lệnh lập tức nhấp nháy, kéo tâm trạng của Thẩm Chứng Ảnh cũng hồi hộp theo. Cô Thẩm vô thức giơ tay lên chỉnh lại áo sơ mi và cardigan khoác ngoài cho ngay ngắn. Đối với một người mỗi ngày đi làm chỉ mặc những bộ đồ đũi nhăn nhúm tối màu như cô, mà theo cách nói của Giang Ngữ Minh và Tôn Thư Tuyết thì không khác gì bao tải đựng gạo, hôm nay lột bỏ vỏ bọc ngụy trang quen thuộc, trở về cách ăn mặc của người bình thường tới đây nên nghiễm nhiên không quen cho lắm. Lớp bao tải ấy chính là cách Thẩm Chứng Ảnh chọn để thu mình tự bảo vệ bản thân. May mắn vẫn còn chiếc kính to như dàn giáo làm phòng tuyến cuối cùng giữ cho cô cảm thấy an toàn.
Cửa mở ra, rồi khép lại.
Bên trong là mấy khuôn mặt trẻ tuổi nhưng không có người kia.
Thẩm Chứng Ảnh thở phào nhẹ nhõm.
Ơn giời ơn phật.
Thứ ba tuần trước sau khi đi uống trà với Tôn Thư Tuyết về, Thẩm Chứng Ảnh nhận được điện thoại của Dương Hồi.
"Dạo này cô rảnh không, nếu thu xếp được thời gian thì đến công ty trải nghiệm dự án mới của chúng tôi đi, nhân tiện làm khảo sát kiếm thêm tiền mua sữa bột cho con".
Dương Hồi là một tên tuổi lớn trong giới công nghệ, bà trùm lĩnh vực internet, đồng thời là CEO Viện khoa học kỹ thuật Côn Luân. Lúc nói chuyện, bà rất hiếm khi vòng vo mà thường chỉ chào một câu rồi đi thẳng luôn vào vấn đề. Trong trí nhớ của Thẩm Chứng Ảnh, Dương Hồi là một người tài ba, xông xáo lại sắc sảo, chả mấy khi nói đùa như thế này.
"Con trai cũng sắp vào cao học tới nơi, còn mua sữa làm gì". Thẩm Chứng Ảnh bất mãn đáp.
"Có khi anh chàng nhà cô sắp cần đấy. Thôi, vào việc nhé, có thể nói dự án mới của chúng tôi một khi chính thức ra mắt sẽ là đột phá lớn của làng công nghệ. Hiện nay tất cả các khâu về kỹ thuật đều đã được trau chuốt tỉ mỉ, nhưng có những vấn đề liên quan tới quy phạm đạo đức tôi vẫn cần tham khảo thêm ý kiến của chuyên gia. Ngoài bộ phận cố vấn của công ty, giáo sư tâm lý học là cô, tôi còn liên hệ thêm một bác sĩ chuyên khoa tâm lý cùng tham gia đánh giá trên nhiều góc độ, để làm sao đảm bảo chất lượng sản phẩm tối đa nhất trong khả năng cho phép".
Vì sao quen biết Dương Hồi đã là chuyện hơn hai mươi năm trước, khi đó Thẩm Chứng Ảnh mới vừa tốt nghiệp đại học, không tìm việc làm như lời cha mẹ dặn mà quyết định lấy Giang Bác rồi sinh con. Giang Ngữ Minh lúc đó còn chưa ra đời, trong một lần cô ôm bụng bầu đi ra ngoài thì bị một người đàn ông cướp chỗ ngồi, Dương Hồi thấy vậy bước tới mắng té tát vào mặt kẻ vô ý thức đó.
Lúc đó Thẩm Chứng Ảnh đã thấy cảm thấy Dương Hồi bản lĩnh hơn nhiều phụ nữ đồng trang lứa, không ngờ mấy năm sau lại tái ngộ Dương Hồi ở một buổi hội thảo. Thời điểm đó Dương Hồi đã là một người có tiếng tăm trong lĩnh vực công nghệ. Một số giảng viên khéo ăn nói đều tiến tới bắt chuyện, mong đôi bên hợp tác để đẩy mạnh hoạt động nghiên cứu cho trường. Thẩm Chứng Ảnh tự thấy mình không lanh mồm lanh miệng, chưa kể còn khá xấu hổ khi nhớ lại chuyện cũ nên tính quay đi, nhưng chưa gì đã bị Dương Hồi gọi lại.
"Còn tưởng cô sẽ trở thành một bà nội trợ ở nhà trông con".
Chỉ một câu đơn giản như vậy, Thẩm Chứng Ảnh lập tức đứng hình.
"Phụ nữ vẫn nên làm chủ sự nghiệp của mình".
Mấy năm trở lại đây khẩu hiệu "She for She" bắt đầu được hô hào nhiều hơn, Thẩm Chứng Ảnh nghĩ, Dương Hồi là một trong những người tiên phong cho cách sống này.
Suốt thời gian từ lúc đó cho tới nay, mối quan hệ của cả hai có thể hình dung bằng bốn chữ không xa không gần; không xa là bởi, tuy phương tiện liên lạc thay đổi xoành xoạch theo sự phát triển nhanh như vũ bão của công nghệ thì Dương Hồi và Thẩm Chứng Ảnh vẫn giữ được kết nối, còn không gần thì là do trên mặt trận mạng xã hội hai người không có bao nhiêu tương tác. Dương Hồi rất bận, thường xuyên phải đi công tác nước ngoài, thế nên số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thẩm Chứng Ảnh biết mình không thể từ chối bất cứ lời nhờ vả nào của Dương Hồi, huống chi cô Thẩm cũng cực ký hứng thú với dự án có tên Real Fantasy Land này. Ít ai biết giáo sư Thẩm rất đam mê thế giới ảo.
Nhưng khi được Dương Hồi ngỏ lời mời, cảm xúc đầu tiên của Thẩm Chứng Ảnh là do dự.
Cô nàng Hồ Lai Lai bí ẩn đó là nhân viên của Côn Luân, hơn nữa còn tham gia dự án mà Dương Hồi vừa nhắc. Đến đấy nếu lỡ đụng phải người kia thì làm thế nào? Rõ ràng hôm đó con bé đã trông có vẻ chán nản không muốn dây dưa thêm nữa, bây giờ mình lại vác mặt tới thì giống như "trời không chịu đất thì đất phải chịu trời" vậy.
Lý trí nói với Thẩm Chứng Ảnh nên tránh cô bé ấy càng xa càng tốt, nhưng mà......
Nhưng mà dự án Dương Hồi nói có những mấy trăm nhân viên tham gia.
Do đó ma xui quỷ khiến một hồi, Thẩm Chứng Ảnh gật đầu đồng ý.
Hẳn sẽ không xui xẻo tới vậy đâu.
Từ lúc ra khỏi tàu điện ngầm, Thẩm Chứng Ảnh đã bắt đầu chột dạ, tới khi đi vào trong thang máy tim cô càng đập mạnh hơn, chỉ sợ người kia đột nhiên xuất hiện. Tâm trạng thấp thỏm như thể con bạc khát nước Thẩm Chứng Ảnh thiếu chủ nợ Hồ Lai Lai rất nhiều tiền.
Mãi cho đến khi lên tới tầng lầu nơi Dương Hồi chọn làm phòng làm việc, Thẩm Chứng Ảnh theo chân thư ký đi vào trong, cô mới dần bình tĩnh lại.
Phòng làm việc của CEO không rộng cửa chào đón tất cả, chỉ quản lý cấp cao hoặc cấp trung vào báo cáo, theo những gì Thẩm Chứng Ảnh quan sát trên vòng bạn bè của Hồ Lại, cô nàng còn chưa tới cấp bậc này.
Nhưng mà tại sao lại hồi hộp chứ?
Hơn bốn mươi tuổi đầu, đặc thù nghề nghiệp thường xuyên phải đứng trước đám đông, không dạy sinh viên thì cũng đào tạo ngoài giờ cho công nhân viên. Chỉ trừ ngày đầu sẽ hơi căng thẳng, những buổi sau quen rồi cứ đến giờ là mở miệng thao thao bất tuyệt, nào có hoảng loạn như bây giờ.
Thẩm Chứng Ảnh quy trách nhiệm việc mình cảm thấy thấp thỏm không yên cho buổi tối xui xẻo kia. Mình và con bé này đang đứng nói chuyện thì tự dưng lại bị live action 18+ do chính quý tử đóng đập vào mắt, không xấu hổ mới là lạ.
Sau khi tìm được nguyên do, Thẩm Chứng Ảnh gạt bỏ được không ít cảm giác căng thẳng.
Phòng làm việc của sếp tổng ở trên tầng cao nhất, nhìn ra những tòa nhà chọc trời san sát nhau của thành phố, phóng tầm mắt đi xa hơn sẽ là dòng sông phẳng lặng uốn quanh ngọn đồi xanh tươi mát mắt ở ngoại ô.
Nội thất bên trong đơn giản, với những gam màu sang trọng mà sống động đậm nét phương Tây.
Thẩm Chứng Ảnh đặt chân đến không ít công ty, thông thường nếu ông chủ là người bản địa thì phong cách trang trí không gian làm việc đều giông giống nhau, không bày biện đồ cổ thì cũng tượng gỗ phong thủy, giống như sợ rằng chỉ cần thiếu đi màu đỏ trầm của những thứ ấy thì vai vế của bản thân sẽ ngay lập tức bị hạ thấp.
Phòng làm việc của Dương Hồi lại đi theo phong cách hiện đại, bộ bàn ghế điện tử vừa thoải mái vừa có nhiều chức năng giúp ích cho công việc, hoàn toàn phù hợp với danh xưng người đi đầu trong lĩnh vực công nghệ của bà.
Thư ký để lên bàn một chai nước khoáng Perrier, "Chủ tịch Dương sẽ đến ngay, giáo sư Thẩm vui lòng chờ một lát ạ".
Thẩm Chứng Ảnh mở nắp, vị lợ cùng mùi gas đi vào trong khoang miệng khiến cô nhớ tới chai nước khoáng Fiji từng uống trên xe của Hồ Lai Lai.
Vừa mới uống xong hai hớp nước thì thấy Dương Hồi và một người phụ nữ lạ mặt cùng đi vào. Người này trạc ba mươi tuổi, mặc quần tây, áo sơ mi và khoác một chiếc áo kaki bạc màu, dáng người cao ráo còn đi giày cao gót nên trông càng ấn tượng. Gương mặt cô ta sắc sảo lại có nét hơi kiêu, vừa nhìn đã biết là người không dễ để cho ai đè đầu cưỡi cổ, cũng không thích ai đến gần mình.
"Chứng Ảnh tới rồi à, để tôi giới thiệu một chút. Đây là Quan Thế Vân, bác sĩ chuyên khoa tâm lý ở Bệnh viện X, còn đây là phó giáo sư tâm lý học của Đại học H, Thẩm Chứng Ảnh".
Nghe Dương Hồi giới thiệu xong, gương mặt hai người đều tỏ vẻ bất ngờ, khách sáo bắt tay xã giao.
"Hừ, Chứng Ảnh, cô thiếu nợ nhiều lắm hay sao mà phải che mặt bằng chiếc mắt kính to tổ bố thế này, sợ ra đường va phải chủ nợ à".
Thẩm Chứng Ảnh hơi mỉm cười, giơ tay đẩy nhẹ gọng kính lên, không hề có ý muốn tháo nó ra.
Dương Hồi ngồi xuống sô pha, thuận tay lấy từ trong ngăn kéo bàn uống trà ra một hộp kẹo râu rồng đặt trước mặt Quan Thế Vân.
"Nhét trong này bao lâu rồi? Có hết hạn không đấy?" Quan Thế Vân không cảm ơn, ngược lại còn hỏi một câu như muốn kiếm chuyện.
"Bác sĩ Quan nhìn hạn sử dụng in trên bao bì là biết thôi". Dương Hồi không để bụng, chỉ tủm tỉm cười.
Thẩm Chứng Ảnh đảo mắt nhìn hai người đối diện, trên mặt vẫn bình thường nhưng anten hóng hớt đã dựng thẳng tắp.
Có vấn đề.
Nếu không phải vì biết mặt con gái của Dương Hồi, cô Thẩm còn tưởng Quan Thế Vân là con bạn mình. Tuy đường nét gương mặt của cả hai không giống nhau nhưng thần thái lại khá tương tự.
Quan Thế Vân tỉ mỉ xem bao bì, sau đó mới ngẩng lên hỏi Thẩm Chứng Ảnh: "Giáo sư Thẩm, làm một cái?"
Thẩm Chứng Ảnh lắc đầu từ chối.
"Tôi đã giới thiệu sơ cho hai người qua điện thoại rồi, bây giờ để tôi trình bày kỹ hơn một chút nhé. Đối với dự án này, người dùng sẽ sử dụng những thiết bị chuyên dụng để khởi động mở ra không gian ảo. Khi thâm nhập vào ảo ảnh, 100% hoạt động trong đó của họ đều do não bộ điều khiển còn cơ thể vẫn ở trạng thái tĩnh, không cứ động bất cứ thớ cơ nào cả. Nghe rất tuyệt có phải không? Nhưng bởi vì tôi sợ xuất hiện tình trạng một số người sử dụng quá độ tới mức lẫn lộn giữa thật và ảo, dẫn đến nhiều hệ lụy đáng tiếc. Đương nhiên có thể giới hạn thời gian sử dụng, bắt buộc người chơi dừng lại sau bao nhiêu tiếng đồng hồ sử dụng, nhưng không loại trừ khả năng có những trường hợp do quá nghiện mà tìm cách lách luật".
"Vậy chẳng phải quá tốt sao". Quan Thế Vân lầu bầu, "Thật ảo lẫn lộn, biết đâu lại là một loại hạnh phúc, tùy góc nhìn thôi".
Thêm một lần nữa Quan Thế Vân làm cho Thẩm Chứng Ảnh kinh ngạc, không ngờ những lời này lại từ miệng bác sĩ tâm lý nói ra. Không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo là biểu hiện của rối loạn nhận thức, những bệnh nhân này cần được điều trị để sớm trở về trạng thái bình thường. "Việc tiếp xúc quá nhiều với thế giới ảo không có lợi cho thể chất và tinh thần của trẻ vị thành niên, đặc biệt là các em đang trong giai đoạn phát triển. Ranh giới giữa thực và ảo quá mơ hồ sẽ ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp và kỹ năng phán đoán của bọn trẻ".
"Những lời này rất phù hợp với góc nhìn học thuật của giáo sư Thẩm". Quan Thế Vân vừa xé lớp vỏ gói kẹo trên tay vừa nói, "Có điều giáo sư Thẩm, như thế nào gọi là "thật", như thế nào gọi là "giả"? Khi chúng ta nhìn thấy hoặc chạm đến thứ gì đó, bộ não phát ra tín hiệu để ta phân biệt; nhưng liệu tín hiệu ấy có chính xác không? Khi đo sóng não những bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng, các nhà khoa học cũng đo được những tín hiệu tương tự. Vậy thì tín hiệu của ai mới đúng? Cô thử nghĩ mà xem, cái chúng ta vẫn cho là "thật", thực ra cũng chỉ là tổ hợp nhiều tín hiệu mà thôi".
Thẩm Chứng Ảnh liếc sang Dương Hồi, cười đáp, "Bác sĩ Quan cũng vừa dùng từ "bệnh nhân" gọi những người mắc chứng hoang tưởng đấy thôi. Tôi thường nghe sinh viên nói, trò chơi hấp dẫn, người trong sách thú vị, thà dành thời gian đắm chìm trong những thứ đó còn hơn phải đối mặt với thực tại tàn khốc. Có lẽ đến một ngày nào đó, khi công nghệ thực tế ảo phát triển vượt bậc, đáp ứng được hầu hết nhu cầu của con người, khi ấy lằn ranh giữa "thật" và "ảo" sẽ càng lúc càng mờ nhạt, khuynh hướng lựa chọn thế giới ảo làm không gian sinh hoạt chính cũng ngày một nhiều hơn. Đấy là lựa chọn của mỗi cá nhân, không sai, nhưng quan trọng là chúng ta phải nắm rõ xem giá trị ảo có thể gây ra ảnh hưởng hoặc để lại hậu quả nghiêm trọng gì hay không".
Những chuyện hai vị giáo sư bác sĩ nói nãy giờ cũng là lời nhân viên tham gia dự án hay bàn luận. Việc Dương Hồi để tâm hơn đó là theo thời gian, khi mức độ mở rộng và cập nhật của trò chơi tăng dần, người dùng liệu có đắm chìm trong ấy đến nỗi bất ổn tâm lý hay không.
Dương Hồi đập đập tay, "Thực tế ảo chính là xu hướng phát triển của tương lai, là một phát minh đi trước thời đại. Theo tôi được biết, ngoại trừ Côn Luân thì một số công ty công nghệ hàng đầu thế giới cũng đang nghiên cứu và khảo nghiệm, nhưng cho đến nay vẫn chưa ai dám triển khai thí điểm vào thực tế vì còn đang vấp phải những tranh cãi liên quan tới chuẩn mực đạo đức. Mời phó giáo sư và bác sĩ đây đến cố vấn chỉ mới là bước đầu tiên, sau này trọng tâm dự án sẽ đặt nặng vấn đề này nhiều hơn nữa. Thôi, nói bao nhiêu đó là đủ rồi, chờ các cô ký xong thỏa thuận bảo mật, tôi cho nhân viên dẫn hai người đi trải nghiệm".
Thỏa thuận bảo mật đã được Dương Hồi nhắc đến trong điện thoại, Thẩm Chứng Ảnh và Quan Thế Vân đều không phản đối.
Sau khi ký kết xong, Dương Hồi cầm thẻ từ do trợ lý mang đến để lên bàn, "Đây là thẻ ra vào và thẻ ăn cơm. Đồ ăn của công ty chúng tôi chắc chắn ngon hơn nhiều so với canteen bệnh viện và trường đại học của hai người. Từ giờ trở đi, bất cứ khi nào các cô thu xếp được thời gian rảnh thì cứ tới đây trải nghiệm, sau đó cho tôi biết ý kiến nhé. Bác sĩ Quan, tôi còn vài điều cần hỏi nên chắc là phải giam cô ở lại thêm một chút. Còn Chứng Ảnh, tôi đã sắp xếp một nhân viên take care cô, nếu có bất cứ thắc mắc gì chứ liên hệ với cô ấy là được".
Thẩm Chứng Ảnh còn chưa kịp phản ứng, đã có tiếng ai đó gõ cửa.
Một cô gái trẻ hơn Quan Thế Vân đi vào, gương mặt xinh đẹp lại cực kỳ quen mắt.
Tim Thẩm Chứng Ảnh đập liên hồi, đúng là chạy trời không khỏi nắng, người này không phải Hồ Lai Lai thần thần bí bí thì còn ai vào đây nữa.
Hôm nay Hồ Lai Lai không có vẻ nghịch ngợm như mọi khi, mái tóc xoăn dài mềm mại xõa tung tạo nên nét đằm thắm mà Thẩm Chứng Ảnh chưa từng thấy.
"Leach, mấy hôm trước tôi có thông báo với mọi người về chuyện dự án của chúng ta sẽ hợp tác với chuyên gia bên ngoài. Đây là hai chuyên gia tôi mời đến, bác sĩ Quan và giáo sư Thẩm. Vừa hay em lại là người phụ trách đánh giá tâm lý người dùng, vậy tôi giao giáo sư Thẩm cho em nhé. Đây là lần đầu giáo sư Thẩm tới đây, em dẫn cô ấy đi tham quan đi, nhớ take care khách quý cho tốt đấy".
"Vâng ạ, chủ tịch Dương". Hồ Lại đáp một cách nhanh nhẹn dứt khoát, không tỏ vẻ bối rối hay ngạc nhiên gì.
Khi nãy từ cửa kính trông ra bỗng dưng thấy Thẩm Chứng Ảnh xuất hiện, Hồ Lại giật hết cả mình, sau đó hí hửng mừng thầm.
Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại tự đâm đầu vào.
Dĩ nhiên lệnh của sếp là lớn nhất, mà chết nỗi sếp bán đứt cô cho tôi rồi. Làm sao đây Thẩm Chứng Ảnh?
Thẩm Chứng Ảnh cố tỏ ra bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng, "Không cần đâu, sẽ làm ảnh hưởng công việc của cô ấy".
Hồ Lại hơi mỉm cười, dùng giọng điệu đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn đáp: "Xin cô đừng khách sáo ạ, đây là trách nhiệm của em".