Hồ Lại than thầm trong bụng, không biết tin lọt ra bằng cách nào? Cha mẹ chỉ mới nghe phong thanh hay bắt tại trận? Hai người biết được những gì rồi?
Hồ Lại cố tỏ ra bình tĩnh, thay dép rồi chạy chạy đến chỗ cha mẹ: "Ăn khuya không tốt cho sức khỏe, con không ăn đâu. Con chợt nhớ hình như mình quên đóng cửa sổ xe, để con ra kiểm tra một chút. Trời đang xuân nên con cứ gà gật, quên trước quên sau thôi." - hoàn toàn phớt lờ hai tiếng "bạn gái".
Vừa nói, Hồ Lại vừa len lén nhìn cha, cố nắm được tình hình qua nét mặt ông.
Hồ Dược chỉ nhíu mày, gương mặt hòa nhã mọi ngày vắng đi nụ cười, ông hoang mang nhìn con.
Không gì thoát được ánh mắt sắc lẹm của Vương Phương Viên, bà châm chọc: "Trời đang xuân nên gà gật? Tôi thấy cô ấm đầu thì có. Cô nhìn cha cô chằm chằm làm gì, muốn moi tin gì từ ông ấy?"
"Con nhìn thử xem cha có khỏe không ạ?" Hồ Lại định ngồi xuống nhưng chợt nhớ mình chưa thay quần nên thôi, trả lời mẹ bằng giọng hơi dỗi, "Tự dưng mẹ gọi giật con về, làm con cứ sợ có chuyện gì, lái xe mà tay chân run hết. Nghe giọng mẹ sang sảng thế kia chắc không sao, con cũng đỡ lo phần nào, giờ con ngó cha một cái cũng không được ạ? Cha, cha ổn chứ?"
Hồ Dược vừa định mở miệng, Vương Phương Viên đã ngắt lời: "Ông ấy thì có thể gặp chuyện gì, nếu có thì cũng là do cô chọc tức thôi."
"Mẹ, con từ bé khỏe mạnh, hoạt bát, học giỏi, đi làm cũng không để mẹ phải lo lắng, sao mẹ lại nói con chọc tức cha." Nhìn thái độ hai người, Hồ Lại bất giác liên tưởng đến phụ huynh bên nhà Thẩm Chứng Ảnh, tự dưng cũng bực mình theo.
"À thì rồi, cô tìm được cô bạn gái tốt đấy, tìm cho chúng tôi hai ông bà thông gia nức nở đấy."
Đệch. Hồ Lại hiểu rồi. Hai cụ nhà Thẩm Chứng Ảnh, đặc biệt là bà cụ không phải dạng vừa. Biết không thể chia rẽ từ bên trong nên đổi chiến thuật đi tìm cha mẹ mình. Bà già chết tiệt ấy tìm được bằng cách nào? Nhưng mà, nghe giọng mẹ có vẻ cay cú, nhiều khi cũng bị hai ông bà bên đó chọc điên lên.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Hồ Lại chớp chớp mắt, cười cười, "Kìa mẹ, nói thế là mẹ công nhận giáo sư Thẩm là người trong nhà rồi đúng không?"
"Công nhận cái quái gì. Nằm mơ giữa ban ngày à."
"Do mẹ tự nói chứ có phải con nói đâu, mẹ cứ nhắc thông gia này nọ. Mà kết thông gia thì phải có cưới hỏi, làm gì còn ai khác ngoài giáo sư Thẩm nữa. Nhưng theo con cứ đón giáo sư Thẩm vào nhà là được, còn làm sui gì gì đó để sau đi."
Giọng điệu tỏ rõ thái độ không ưa của Hồ Lại khiến Vương Phương Viên nhớ ngay đến sự việc làm bà điên tiết: "Bà già chết giẫm kia chẳng biết chui ra từ mồ nào! Con mụ úng não!"
Hồ Dược thấy vợ mình nói hơi quá, dù sao đấy cũng là mẹ của giáo sư Thẩm. Ông từng gặp qua giáo sư Thẩm, tuy không tiếp xúc lâu nhưng thoạt nhìn cũng biết đây là một người phụ nữ trí thức, thanh lịch và có chiều sâu. Nếu vợ ông nể mặt giáo sư Thẩm thì không nên nặng lời như thế.
Vương Phương Viên vừa nói vừa đảo mắt bao quát xung quanh, thấy chồng có vẻ không đồng tình bèn cao giọng tức tối: "Ông làm cái vẻ mặt gì đấy? Chính mắt ông thấy chính tai ông nghe, tôi nói sai chỗ nào?"
"Chuẩn luôn mẹ ạ. Thánh thần ơi, trên đời này sao lại có kiểu mẹ như vậy, không tận mắt chứng kiến thì đúng là không dám tin. Chả biết có phải con ruột bà ta không nữa? Chỉ thiếu mỗi nước mang con đi bó chân thôi." Hồ Lại lập tức tỏ vẻ tức tối như có chung kẻ thù, chửi xong lại giả vờ ngây thơ, "Ơ nhưng sao mẹ biết, mẹ gặp bà ta rồi à? Bà ấy có nói gì quái đản với mẹ không?"
Hồ Dược hiểu con gái mình hơn ai hết, chỉ cần liếc qua cũng biết con bé đang định bỏ đá xuống giếng, nhớ lại ý định động trời mà có lần nó nói, "muốn ở bên một người mà cha và mẹ không thể ngờ", hóa ra là thế này. Có nghĩ cỡ nào thì ông cũng chẳng lường được con ông lại đi yêu phụ nữ, người phụ nữ đó lại còn lớn hơn nó rất nhiều. Chả trách hồi mới gặp giáo sư Thẩm, Hồ Dược đã ngờ ngợ nhưng vì thấy khả năng đó quá không tưởng nên ông không cân nhắc kỹ.
Là một người cha, biết tin con gái quen người đồng giới, ông thực sự không biết phải phản ứng thế nào. May không phải là một ông già? Phụ nữ thì đỡ hơn đàn ông? Đứng ở cương vị cho lời khuyên thì nói những câu này dễ lắm, chính ông cũng nghĩ như vậy thật, nhưng khi rơi vào hoàn cảnh ấy, không phải chỉ dăm ba câu là thuyết phục được bản thân.
Ban đầu Hồ Dược đề nghị mời giáo sư Thẩm và con trai cô ấy đi ăn để thăm dò tình hình nhưng vợ ông nhất quyết không chịu, nằng nặc gọi Hồ Lại về ngay.
Ông không thể làm mất mặt vợ trước mặt con, nhưng khiển trách con thì không vấn đề gì, vì thế ông nghiêm giọng: "Lai Lai, dù sao thì bà Diệp cũng là mẹ... giáo sư Thẩm, là bậc bà bậc bác của con. Con không nể tuổi tác bà ấy thì cũng nên nể mặt giáo sư Thẩm mà cư xử lịch sự một chút. Nếu không giáo sư Thẩm sẽ nghĩ thế nào? Con thử nghĩ xem, giả sử bà Diệp cũng nói về cha và mẹ như vậy."
"Đầu óc bà ta bình thường thì sao lại đi nói xấu cha mẹ, cha với mẹ tuyệt vời như thế còn mụ già ấy là đồ độc ác, vậy mà cũng xứng làm thầy thiên hạ, xí. Do cha mẹ không biết, hồi cấp hai giáo sư Thẩm bị bắt nạt, đứa bắt nạt lại chính là học trò của hai ông bà đó. Cha mẹ thử nghĩ, họ phải đến mức nào mà con gái ruột thà cắn răng chịu đựng chứ không dám hé miệng nửa lời? Căm nhất là bà già chết tiệt đó biết rõ con mình bị bạo lực học đường nhưng im như hến, chẳng đứng ra bênh vực cũng chẳng có lấy một câu an ủi. Làm gì có bà mẹ nào như vậy, thật đúng là không phải người. Đến động vật còn chẳng nỡ đẩy con ra trước nanh vuốt kẻ thù. Cái này con chỉ tâm sự với cha mẹ thôi, không lôi ra nói trước mặt giáo sư Thẩm đâu."
Hồ Lại kể vanh vách không thèm thêm thắt, bao nhiêu căm ghét đối với Diệp Chi Phương lẫn xót xa dành cho Thẩm Chứng Ảnh đều hiện rõ qua giọng điệu. Vừa kể, Hồ Lại vừa để ý sắc mặt mẹ. Quả nhiên, Vương Phương Viên cũng tỏ ra phẫn nộ, "Còn có loại mẹ như thế à!"
"Đúng đấy ạ, lúc nghe chuyện này con cũng không dám tin. So với cha mẹ, một đằng tít trên trời, một đằng tận mười tám tầng địa ngục, trước đây con đúng là có phúc mà không biết quý."
Vương Phương Viên rất cảnh giác, không dễ để con gái dắt mũi, "Con đừng già mồm. Bà già ấy cứ lải nhải con bà ta làm hư con, mẹ mới trả lời, con mới là cái đứa hư hỏng nhất, người ta nhìn lịch sự tử tế như thế, làm sao tiêm nhiễm thói hư tật xấu được cho con. Khai mau, chuyện con và giáo sư Thẩm đó là thế nào."
Lẽ ra Vương Phương Viên định chất vấn con ngay khi vừa bước chân vào nhà, nhưng Hồ Lại làm rối um lên xong lại huyên thuyên kể lể, làm khí thế của bà cũng xẹp xuống, thậm chí còn bớt ác cảm với giáo sư Thẩm vì bà mẹ quái gở của cô ấy. Con gái bà ta từng này tuổi còn phải xấu hổ vì bà mẹ đồng bóng của mình. "À, bây giờ tôi mới hiểu, thảo nào hôm trước giáo sư Thẩm của cô thấy tôi là lại đỏ mặt tía tai, hóa ra là vì không phân biệt được đâu là mẹ đâu là con gái."
"Phân biệt được chứ, có gì mà không rõ." Hồ Lại lẩm bẩm.
"Rốt cuộc quan hệ của cả hai là gì!"
"Mẹ cứ nhắc 'thông gia' rồi 'giáo sư Thẩm của con' thì còn quan hệ gì nữa, bọn con yêu nhau, là bạn gái của nhau."
Vương Phương Viên đập mạnh sofa, "Con mất trí à!"
"Cha, làm sao mẹ giáo sư Thẩm tìm được hai người? Đã xảy ra chuyện gì? Bà ta chuyên chia rẽ người khác. Cha mẹ đừng tin lời bà ấy, có gì thì hỏi con."
"Hỏi con? Nếu mẹ không tự phát hiện, con định ém nhẹm rồi đúng không? Con càng lúc càng quá đáng!"
Nghe mẹ chỉ trích gay gắt như thể mình vừa phạm tội, Hồ Lại tức giận phản bác: "Con chỉ yêu thôi, con quá đáng chỗ nào ạ? Con có ăn cắp hộ khẩu đi đăng ký kết hôn hay tự tiện đi thụ tinh nhân tạo đâu."
"Kết hôn, hừ, mộng cao xa nhỉ, cô tưởng cứ muốn là Ủy ban họ duyệt à?"
"Nhưng con có thể ra nước ngoài làm lễ cưới. Muốn là sẽ làm được."
"Ra nước ngoài? Cô đi được chắc? Đi ngay cho tôi xem."
"Đấy, chính mẹ bảo con đi kết hôn nhé. Sau này đừng trách con quá đáng. Con chỉ thực hiện theo lời mẹ thôi."
"Cút mẹ đi cho khuất mắt tôi!"
"Thì mẹ chính là mẹ con đấy."
Trước giờ Vương Phương Viên không chủ trương dùng roi vọt nhưng bây giờ cũng thấy ngứa tay. Bộ dạng ngang ngạnh của Hồ Lại khiến bà sôi máu.
"Thôi nào, chẳng phải đã thống nhất sẽ giữ bình tĩnh à? Uống miếng trà cho hạ hỏa." Mỗi khi mẹ con bất hòa, Hồ Dược luôn là người hòa giải. Ông đưa cốc trà cho vợ, nhỏ nhẹ nói.
Vương Phương Viên giật cốc nước, muốn trút giận cả lên chồng, "Ông xem ông dạy con hay chưa kìa! Nước thì nguội ngắt!"
Hồ Dược rót nước nóng cho vợ, thấy bà chịu uống, ông quay đầu tìm con.
Trên mặt Hồ Lại là nụ cười nhạt, ánh mắt vừa tức tối vừa tủi thân, nhưng khóe miệng nhếch lên mang ý giễu cợt nom hệt Vương Phương Viên.
Hồ Dược thở dài, "Con ngồi xuống trước đi, cha mẹ có chuyện muốn hỏi."
"Con đi thay quần đã." Hôm nay Vương Phương Viên nhìn con gái dọc ngang thế nào cũng ngứa mắt, nghe đến đây liền nổi đóa, "Đít quần cô mọc gai à? Hay mặc cái này thì không nói chuyện được với chúng tôi?"
"Cái quần này con mặc đi làm, đi nhà hàng, mẹ nói xem có nên thay quần ở nhà rồi mới ngồi không?"
"... Ông Hồ, ông thấy con ông cãi tôi không."
Bị điểm danh, ông Hồ dở khóc dở cười, nháy mắt ra hiệu cho Hồ Lại nhanh về phòng.
Hồ Lai vừa lên cầu thang vừa cười hờ hờ, "Đúng là đàn bà biết làm nũng được nhờ thật."
"Ý gì đó hả?!"
"Thì con chỉ ghen tỵ thôi chứ có ý gì đâu ạ."
Trong lúc Hồ Lại lên lầu thay đồ, Hồ Dược nói với Vương Phương Viên: "Chẳng phải vợ chồng mình đã thỏa thuận là sẽ nói chuyện từ từ với con rồi sao?"
"Tức chết đi được! Ông xem thái độ con gái ông kìa. Nói chuyện với người khác thì ngọt như mía lùi, hùng hồn yêu lắm yêu vừa, thánh thần ơi, nghe mà buồn nôn, sởn hết da gà, tôi nghỉ ăn ba ngày cũng được. Mà với mẹ thì thế đấy!"
"Thôi, chắc con nó cũng có nỗi khổ riêng."
"Khổ cái mốc xì, ai ép uổng nó? Đầy người ra không chọn, lại đi chọn một người đàn bà hơn tận hai mươi tuổi, hai mươi tuổi đấy! Đã vậy còn giấu giếm để bà mẹ điên khùng bên ấy tìm đến nhà hỏi tội, làm tôi với ông trở tay không kịp." Vương Phương Viên điên tiết vì Diệp Chi Phương tự dưng vác xác tới, cũng bực Thẩm Chứng Ảnh không từ chối con gái mình, riêng Hồ Lại nặng tội nhất – không chịu báo trước để vợ chồng bà rơi vào thế bị động. Bà ngờ vực nhìn ông chồng đang cố đứng ra làm dịu tình hình: "Ông với nó thân hơn, đừng nói ông biết mà giấu tôi nhé."
"Nếu nó kể rõ với tôi, việc gì tôi không nói lại với bà."
"Ý ông là sao, không kể rõ tức là có bóng gió. Hay lắm, Hồ Dược, tôi biết mà, lúc nào cha con ông chẳng cùng một phe, tôi đây chỉ là người dưng nước lã."
Hồ Dược oan thấu trời xanh, "Lúc đó tôi cũng không hiểu ý nó. Con nó chỉ hỏi tôi nếu nó làm điều gì hai vợ chồng mình không chấp nhận thì chúng ta có đuổi nó đi không. Có lần tôi hỏi, bàn xong bà còn trả lời không chắc nịch mà. Ai ngờ chuyện là vậy."
Nói đến đây, Vương Phương Viên mới sực nhớ, "Con nhóc láu cá! Nó biết ông dễ qua mặt nên giả vờ thăm dò trước! Đáng lẽ ông phải nói: Đúng, cha mẹ sẽ đuổi cổ con ra khỏi nhà!"
"Nói thế thì ích gì. Tính nó y hệt bà, nghe xong nó sợ chắc. Nói thật, dù nó có giết người phóng hỏa, tôi với bà cũng đâu nỡ từ con, chắc chắn sẽ nhận tội thay."
"Đi đi, ông đi mà nhận tội thay cho nó, tôi không hơi đâu dây vào."
"Rồi rồi, bình tĩnh nói chuyện."
"Nói làm cái gì nữa? Loại gia đình như thế, loại mẹ như thế, tôi không bao giờ chấp nhận!"
Nói cứ như thể gia đình bên đó mẫu mực, mẹ giáo sư Thẩm nói hợp lý hợp tình thì vợ ông đon đả kết sui ngay. Hồ Dược vừa bực vừa buồn cười.
"Chưa kể đến việc người kia còn có một thằng con trai lớn đùng đoàng nữa. Trời ạ, ra ngoài thiên hạ sẽ bình phẩm thế nào, mẹ chồng nàng dâu à? Nó điên rồi! Ông cười cái nỗi gì, được ké chức ông ngoại sướng quá hóa rồ hử?" Vương Phương Viên nghĩ đã thấy nhức đầu. "Chả trách mời đi ăn mấy lần con gái ông toàn cáo bận. Chắc sợ khó xử với hai vợ chồng mình. Ôi trời, rồi xưng hô với tôi và ông thế nào? Gọi cha hay anh? À, biết, chú Hồ."
Nói đến đây, Vương Phương Viên cười khẩy. "Làm chú người ta thích nhỉ?"
Hồ Lại thay đồ xuống lầu. Cô định nhắn báo cho Thẩm Chứng Ảnh rằng mình lộ tẩy nhưng sợ Thẩm Chứng Ảnh lo nên chỉ nói mình về tới nhà. Nhìn thái độ cha mẹ, chắc hai người đã gặp Diệp Chi Phương. Diệp Chi Phương còn chọc mẹ nổi sùng, không thì mẹ cô đã chẳng dăm ba câu là lại lôi "mụ già chết tiệt" ra rủa xả.
Nhưng Diệp Chi Phương tìm được cha mẹ bằng cách nào, thật sự Hồ Lại nghĩ mãi không ra.
Rón rén đến chỗ cha mẹ, thấy mẹ đang cười nhưng liếc tới mình liền sa sầm nét mặt, Hồ Lại không hề nao núng, chân thành nhận phần sai: "Con xin lỗi, chuyện con và Thẩm Chứng Ảnh, con định nói với cha mẹ nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp."
"Thế lấy đâu ra lắm thời gian gặp gia đình bên đó vậy. Sao, nhận được quà ra mắt chưa?"
"Không phải đâu mẹ, mẹ cũng gặp mẹ Thẩm Chứng Ảnh rồi, mẹ biết bà ta là người như thế nào mà. Gọi là quà ra mắt chứ thật ra là một màn dằn mặt thì đúng hơn. Chị dâu Thẩm Chứng Ảnh chụp được con với cô ấy trên tàu, về tâu loạn lên khiến Thẩm Chứng Ảnh bị lôi về cho hai ông bà thay phiên nhau mắng té tát, nào là biến thái, đảo lộn càn khôn, rối loạn âm dương, làm như Thẩm Chứng Ảnh là Đát Kỷ ấy. Đúng lúc con đưa Thẩm Chứng Ảnh tới nên bà ta muốn gặp con, thế mới có vụ ra mắt, chứ làm sao con không nói với cha mẹ câu nào đã tự động chạy qua nhà người được."
Hồ Lại bước tới nắm tay Vương Phương Viên lắc lắc nhưng bị hất ra. Cô nàng rụt cổ, tỏ vẻ đáng thương.
"Lai Lai, chuyện của con với Thẩm Chứng Ảnh, giáo sư Thẩm ấy, con đã bao giờ nghĩ sẽ kể cho cha và mẹ nghe chưa?"
Những lúc con gái quen ai, Hồ Dược đều lờ mờ đoán được nhưng hiếm khi ông đề cập, nếu có cũng chỉ hỏi sơ, không xem đó là chuyện lớn. Lần này thì không, con bé muốn thưa chuyện với vợ chồng ông, khiến Hồ Dược không khỏi nghĩ đến tính nghiêm trọng của sự việc: Con gái ông đang nghiêm túc. Kết hợp với những gì nghe được trong đoạn ghi âm và tình hình của giáo sư Thẩm, ông cũng chẳng biết diễn tả cảm giác trong lòng thế nào.
Con gái ông đã lớn, biết yêu thương, biết bảo vệ người khác, biết đấu tranh vì lẽ phải. Những lời con ông nói với mẹ của giáo sư Thẩm thật sự rất hay, rất chân thành. Nghe xong ông cũng cảm thấy an ủi phần nào, không uổng công nuôi nấng nó.
Nhưng tại sao lại là giáo sư Thẩm.
Nếu giáo sư Thẩm là đàn ông, nếu tuổi của giáo sư Thẩm không chênh lệch nhiều như vậy, hoặc giả dụ Hồ Lại quen con trai cô ấy cũng được.
"Vâng ạ, con muốn kể với hai người. Thưa cha mẹ, con thích chị ấy, rất thích rất thích. Cha mẹ là người thân thiết nhất của con, thế nên con mong muốn chia sẻ tình cảm này với cha mẹ."
Nói đến đây, đôi mắt Hồ Lại đỏ lên. Thích một người vốn là chuyện đơn giản, sao lại hóa trắc trở thế này.