Trải qua một năm đầy biến động, chớp mắt đã đến giao thừa.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn là người không được chào đón trong nhà, cô cũng không tự đày đọa nữa. Giống như năm ngoái, trước kì nghỉ Tết một ngày, Thẩm Chứng Ảnh về biếu ít đồ và gửi tiền mừng tuổi cho cha mẹ.
Cha mẹ hành xử thế nào là việc của họ, phận làm con việc gì cần làm vẫn nên làm. Hai ông bà sĩ diện, thấy mình về sẽ không khóa cửa, cùng lắm chỉ tỏ vẻ khó chịu hoặc trả lời cụt lủn mà thôi.
Ít nói cũng tốt, đỡ phải cãi nhau.
Khách sáo vài câu, Thẩm Vệ Quốc mở tivi xem, Diệp Chi Phương ngồi trước mặt Thẩm Chứng Ảnh lướt điện thoại. Thấy Thẩm Chứng Ảnh nhấp nhổm, Diệp Chi Phương nhìn ra ý định muốn lủi của cô bèn đều giọng cạnh khóe một câu: "Năm nay chắc chị không thèm về dùng bữa cơm đạm bạc nhà chúng tôi đâu nhỉ, có chỗ khác tốt hơn rồi."
Theo ý định ban đầu của Thẩm Chứng Ảnh, ăn Tết ở nhà mẹ đẻ là chuyện rất bình thường, nhưng năm rồi Diệp Chi Phương nói không ít câu khó nghe, bày không ít trò quái đản, Thẩm Chứng Ảnh không muốn vừa sang thềm năm mới đã phải rước xui xẻo. Giang Ngữ Minh cũng thế, con trai cô nhiều lần nói rõ nó không muốn về nhà ngoại; nếu mẹ đi, nó sẽ tự ăn lẩu ở nhà. Do đó, hai mẹ con quyết định sẽ đón Tết riêng như năm ngoái.
Nhưng năm nay có thêm một biến số - Hồ Lại.
Hồ Lại cố gắng thuyết phục hai mẹ con Thẩm Chứng Ảnh sang nhà mình ăn tất niên, âu cũng đã ngửa bài, mọi người đều biết nhau, không lý do gì không cùng đón năm mới.
"Cha em chẳng mấy khi vào bếp, cơm tất niên để ông ấy thầu, qua nhé qua nhé. Ăn xong không cần vội về, ở lại chơi hai ngày rồi về với em sau, cứ để em lo việc đưa đón."
Có lẽ do tâm lý "dâu vụng ra mắt nhà chồng", Thẩm Chứng Ảnh hơi e dè Vương Phương Viên. "Thôi không cần đâu, mẹ con chị ở nhà được rồi, phiền em và gia đình lắm."
"Có gì đâu mà phiền, nhà em ăn ít, hai người qua ăn chung là vừa đẹp. Cha mẹ em cũng bảo mời chị qua mà."
Đi hay không đối với Giang Ngữ Minh sao cũng được, cậu ta chỉ quan tâm một vấn đề: "Tôi xưng hô với nhà cô thế nào, mẹ tôi xưng hô với nhà cô thế nào?"
"Cậu gọi bác trai bác gái, chẳng lẽ còn cách nào khác? Hay cậu muốn gọi là ông bà nội? Cậu mở mồm nổi thì tôi duyệt thôi." Ranh con Giang Ngữ Minh này đúng là thích phá đám, Hồ Lại lườm cậu ta một cái. "Còn mẹ cậu gọi bằng tên được rồi, nhà tôi không rườm rà phép tắc, thoải mái đi."
Không, không, không được đâu. Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi tay chân Thẩm Chứng Ảnh đã cuống hết cả lên.
Thế rồi chưa được nửa ngày, Vương Phương Viên đích thân ngỏ lời.
Việc mời Thẩm Chứng Ảnh qua nhà là ý của Vương Phương Viên. Sau khi nói chuyện với Diệp Chi Phương, Vương Phương Viên mới biết trên đời này có những bà mẹ quái đản và thần kinh đến vậy, khiến Vương Phương Viên thêm thông cảm cho Thẩm Chứng Ảnh. Bà cũng hiểu giữa Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh ván đã đóng thuyền, tiếp tục phản đối chỉ tổ sứt mẻ tình cảm đôi bên chứ chẳng được lợi lộc gì. Dù bà không tán thành nhưng đây là chuyện giữa Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh, bản thân bà cũng không ác cảm với nửa kia của con. Ý con gái đã quyết, tại sao mình không thể chiều theo ý nó mời người ta sang đón Tết cùng? Đỡ cho lần nào chuyện tốt cũng là ý của Hồ Dược, còn mình chết vai phản diện.
Thẩm Chứng Ảnh có một đứa con đẹp trai, tính tình dễ chịu. Vương Phương Viên mới chỉ gặp anh chàng một lần, sẵn dịp này tiếp xúc để đánh giá thêm. Năm ngoái vì dịch Hồ Lại phải ở nhà người ta mười mấy ngày, may mà cậu này tốt tính, bằng không hai đứa đã cãi nhau ỏm tỏi rồi. Vương Phương Viên cực kỳ tò mò về chàng trai kì lạ có thể chấp nhận cho mẹ tiến đến với người yêu cũ của mình.
Vương Phương Viên ra tay, Thẩm Chứng Ảnh xem như hết trốn. Khi nghe Vương Phương Viên nói để bà tới đón, Thẩm Chứng Ảnh hốt hoảng từ chối. Sau Vương Phương Viên lại bảo để Hồ Lại qua, nếu lần này vẫn bảo thôi dễ bà ấy đích thân đến thật. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Thẩm Chứng Ảnh bại trận hoàn toàn, chuyển qua mở khóa nỗi lo mới: hôm đó nên mặc gì và mang quà gì sang nhà Hồ Lại.
Quà thì Hồ Lại đã nghĩ xong, để Thẩm Chứng Ảnh mua trái cây ăn trong dịp Tết như kiwi, việt quất, cherry, dâu tây rồi giao tận nhà sớm, không cần tự xách qua.
Còn về việc mặc gì, Hồ Lai tỏ vẻ không hài lòng, "Cứ như bình thường là được, sang nhà em ăn tất niên thôi mà."
"Nhưng mẹ em..."
Hồ Lại ngồi trên giường giãy nãy: "Có phải chị sang nhà xem mắt mẹ em đâu!"
Khâu chuẩn bị phòng cho hai mẹ con Thẩm Chứng Ảnh cũng lại có chuyện để bàn. Nhà Hồ Lại có sẵn phòng cho khách, giường thì đã có, chỉ cần trải chăn ga. Vương Phương Viên đang nhẩm tính số lượng thì Hồ Lại ngăn.
"Thẩm Chứng Ảnh ở phòng con, chỉ cần chuẩn bị phòng cho Giang Ngữ Minh thôi mẹ."
Câu này như chùy đâm vào tai Vương Phương Viên, bà liếc xéo: "Vậy còn con?"
"Tất nhiên con ở phòng mình, chẳng lẽ mẹ muốn con qua ngủ với mẹ? Được thôi, thế cha ngủ đâu? Mẹ đừng nửa đêm mớ ngủ rồi ôm con kêu cục cưng nhé."
Hồ Dược nghe vậy bật cười, bảo con: "Đừng trêu mẹ nữa."
Hồ Lại khịt mũi, càu nhàu: "Tại mẹ mình cứ suy nghĩ linh tinh ý ạ. Con chỉ sợ nhọc mẹ thôi. Làm như con đỡ tốn công giặt giũ, lồng chăn ga, còn tiết kiệm nước nữa, vẹn cả đôi đường."
"Lo cho mẹ thế thì cô làm đi."
"Nhưng mà vậy thì mẹ sẽ xót con lắm."
Vương Phương Viên ngẫm cũng thật lạ, mình và Hồ Dược đều là người đàng hoàng chính trực, vậy mà chẳng hiểu Hồ Lại học cái thói láu cá này từ đâu ra. Nghĩ tới nghĩ lui không biết đổ lỗi cho ai, bả chỉ biết đổ lỗi chồng bán gì không bán lại đi bán đồ chơi tình dục.
Hồ Dược bị vợ trách oan nhưng vẫn cười hiền, tiện thể chuyển chủ đề sang Giang Ngữ Minh. Ông luôn có ấn tượng tốt với Giang Ngữ Minh, khi biết anh chàng không phải là người yêu của con, lăng kính cha vợ xét nét biến mất, cảm tình dành cho Giang Ngữ Minh lại càng tăng.
Vương Phương Viên gật gù: "Lần trước gặp vội, cũng chưa quan sát kỹ, Tết này phải để ý hơn."
Hồ Lại cười ngất, "Mẹ, bình thường mẹ toàn nhắc đến trai tơ, mẹ đừng tăm tia cậu ta thật đấy nhé."
"Cô đã chê thì làm sao mẹ ưng được? Cơ mà nếu mẹ phải lòng thằng nhóc ấy thì vui nhỉ, mẹ với con trai, con gái với mẹ, ngược ngạo."
Hồ Dược thấy hai mẹ con lại bắt đầu nói linh tinh, vội bay vào dẹp loạn.
Nhà cha mẹ Hồ Lại ở ngay trung tâm, chỉ cần đi tàu điện ngầm là tới. Trong thời kỳ hậu COVID, khẩu trang vẫn là vật dụng cần thiết. Chiều ba mươi Tết, Thẩm Chứng Ảnh không để Hồ Lại qua đón mà đi tàu điện với Giang Ngữ Minh. Thẩm Chứng Ảnh cần thời gian ngồi phương tiện công cộng để giảm bớt căng thẳng.
Đây không phải lần đầu Thẩm Chứng Ảnh gặp Vương Phương Viên, trước đây hai người từng trao đổi khá thẳng thắn, thật lòng mà nói, trông Vương Phương Viên hơi đáng gờm nhưng lại là một người nói chuyện có lý có tình, tuy thế chẳng hiểu sao từ trong bản năng Thẩm Chứng Ảnh luôn cảm thấy e dè bà.
Vì sự căng thẳng này, Giang Ngữ Minh khoái chí cười nhạo mẹ suốt dọc đường.
Đến cửa nhà cha mẹ Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh hít sâu, cố vẽ một nụ cười, còn chưa kịp tạo hình khóe miệng xong thì cánh cửa đã bị Hồ Lại mở tung từ bên trong. Thẩm Chứng Ảnh vội ngưng ngang luồng hơi đang hít dở, báo hại cô bị sặc.
Giang Ngữ Minh lại nhe răng cười.
Hồ Lại cố kiềm chế nhưng nhìn dáng vẻ căng thẳng đến cứng đơ của Thẩm Chứng Ảnh quá buồn cười, không kiềm chế được liền thơm lên má cô.
Tuyệt luôn. Thẩm Chứng Ảnh chính thức hóa thành pho tượng.
Giang Ngữ Minh nhanh nhảu: "Cô không biết đâu, mẹ tôi đi như duyệt binh ấy, tay chân đều tăm tắp."
Hồ Dược và Vương Phương Viên cùng ra đón. Cả chủ lẫn khách đều chúc nhau những câu tốt lành mừng năm mới. Hồ Dược đeo tạp dề, dặn Hồ Lại tiếp đãi Thẩm Chứng Ảnh và Giang Ngữ Minh chu đáo, còn mình tất tả quay vào bếp.
Giang Ngữ Minh từng được Hồ Dược sát hạch, xem như bác cháu cũng biết nhau. Cậu ta hỏi: "Bác có cần giúp gì không ạ?"
"Nhất trí nhất trí." Hồ Lại nói liên thanh. Lúc hai người chưa đến, Hồ Lại đang đảm nhiệm một chân trợ thủ cho cha, nếu Giang Ngữ Minh giúp, mình có thể nghỉ ngơi rồi.
"Được cái đầu cô." Vương Phương Viên cắt ngang, "Lai Lai, con lại bày trò, ở đâu ra cái kiểu bắt khách làm thay." Nói đoạn, bà lấy ra hai bao lì xì, lần lượt đưa cho Thẩm Chứng Ảnh và Giang Ngữ Minh, "Năm mới mà, xem như lấy may, đừng khách sáo nhé. Để Hồ Lại dẫn hai người đi cất đồ rồi xuống uống nước, dùng ít trái cây. Nhà chúng tôi thoải mái lắm, không cần giữ kẽ đâu. Ông Hồ làm toàn cơm nhà, hy vọng hợp khẩu vị hai mẹ con."
Giang Ngữ Minh đã qua tuổi nhận lì xì, vì vậy khi thấy mẹ Hồ Lại cầm phong bao cậu ta hơi ngạc nhiên, càng bất ngờ hơn là mẹ cậu cũng có phần. Nhận hay không phải hỏi ý mẹ, Giang Ngữ Minh đưa mắt nhìn Thẩm Chứng Ảnh, không ngờ mẹ cậu còn ngớ ra hơn.
Phải biết từ khi tốt nghiệp đại học và kết hôn, Thẩm Chứng Ảnh không còn được mừng tuổi nữa, chỉ có cô mừng tuổi người khác. Bây giờ Vương Phương Viên bất ngờ đưa lì xì, nên nhận hay không?
Hay là cứ nhận, đâu có lý do gì để từ chối.
Mà hay là thôi, cũng không có lý do gì để nhận.
Vương Phương Viên còn liên tục nói: "Cầm đi, cầm đi." Khóe miệng một nở nụ cười hơi ma mãnh.
Từ khi phát hiện Thẩm Chứng Ảnh hay bối rối trước mặt mình, Vương Phương Viên bắt đầu nảy sinh sở thích khá tinh quái, luôn muốn đùa dai để thưởng thức cảnh tượng đó nhiều lần hơn.
Chuyện đưa lì xì cũng vậy, bà cố tình làm thế, chỉ để thấy giáo sư Thẩm đỏ mặt ngượng ngùng.
Thưởng thức chưa được ba giây, Hồ Lại đã chạy đến, "Ôi trời, đứng ngây ra đó làm gì. Cầm đi chứ, ngại thì để em. Em không chê đâu, càng nhiều càng tốt..."
Hồ Lại vừa dứt lời đã lập tức cứu Thẩm Chứng Ảnh khỏi tình huống khó xử. Hai mẹ con Thẩm Chứng Ảnh nhìn nhau, nhận lì xì rồi cảm ơn rối rít.
Vương Phương Viên xem chưa đã thèm, lạnh lùng liếc Hồ Lại, "Con không mừng tuổi tiểu Giang à?"
"Không ạ. Cậu ta lớn ngần ấy rồi, phải báo hiếu con mới đúng. Mẹ, mẹ đúng là có phong thái của người lớn trong nhà."
Từ "báo hiếu" được dùng rất đắt.
Hồ Lại biết mẹ đang giễu việc cô trở thành mẹ kế người ta, nhưng mặt Hồ Lại vốn dày, chỉ xem như một câu đùa, còn cho Vương Phương Viên trở thành bà nội, để mẹ mình nhảy hẳn một bậc, thành người phụ nữ to chức nhất trong nhà.
"Nếu Giang Ngữ Minh kết hôn sinh con sớm, mẹ sẽ lên chức bà cố. Mẹ, đỉnh không, bốn thế hệ sống chung, thế chẳng phải mẹ nhàn tênh, đạt thành tựu mà người khác phải đẻ sòn sòn mới có ư?"
Vương Phương Viên vừa tức vừa buồn cười, hỏi vặn, "Thế tôi có cần cảm ơn cô không?"
Hồ Lại cười nhăn nhở, bóp vai cho mẹ: "Mẹ con mình đồng lòng, mẹ cảm ơn con cũng như tự cảm ơn mình."
"Chỉ giỏi xun xoe, đê tiện."
Mẹ con chỉ chặt chém, nửa đùa nửa mỉa nhau, không có vấn đề gì to tát. Hồ Lại sợ Thẩm Chứng Ảnh ngại liền dắt cô Thẩm và Giang Ngữ Minh lên lầu. "Để em dẫn hai người đi cất đồ rồi tham quan một chút. Giang Ngữ Minh cậu ở cạnh phòng tôi, chăn bông đã phơi rất ấm, còn giáo sư Thẩm chịu khó ở cùng phòng với em một chút. Hôm nay hai người có lộc ăn, cha em làm nhiều món ngon lắm. Nào là mực nướng, cá chiên sốt hạt thông, măng tươi hầm thịt. À đúng rồi, món thịt kho tàu của cha em là số một, nạc mỡ đan xen, mềm tan trong miệng, bảo đảm ăn xong không muốn về. Nhưng mỗi năm ông chỉ làm một lần, muốn ăn nữa phải đợi đến sang năm."
===
Lời tác giả:
Hôm nay tưởng tượng cảnh năm người ăn cơm cùng nhau buồn cười quá nên viết một đoạn ngoại truyện.
Tối nay nhà tôi ăn lẩu, tôi và mẹ đã bàn nhau rất nghiêm túc về thực đơn tất niên bên nhà Hồ Lại.
Tám món nguội, tám món nóng, một món canh, một món lẩu, thêm hai món tráng miệng.
Bàn xong mẹ tôi nói: Đói rồi.
Ngoại truyện nhiều nhất hai hoặc ba chương thôi, không liên quan đến cốt truyện chính, mọi người ai thích đọc thì đọc nhé.