Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 9: Tai nạn (2)



"Oanh long long..." Đột nhiên vang lên tiếng động kinh khủng, sau đó tiếng thét hoảng sợ bao trùm cả Ô Sơn Trấn. Trần Tiểu Nhạn ngước lên nhìn, chỉ thấy phía đông hiển hiện một tràng cự thạch, lớn nhỏ đều có. Lòng Trần Tiểu Nhạn lạnh xuống. Là Thiên Hàng Vẫn Thạch! Nhanh như vậy đã xuất ra cấm kỵ Địa hệ ma pháp: Thiên Hàng Vẫn Thạch! Toàn bộ khối cự thạch lớn nhỏ, mặt ngoài đều lóe quang mang màu vàng giống như lưu tinh, tấn công về phía lục y trung niên nhân. Mỗi khối cự thạch khoảng 10000 cân, một bức tường thành có khi không chịu nổi một trọng kích như vậy, vậy mà cả một đám cự thạch như thế lao vào vị lục y trung niên nhân. Cảnh tưởng này đối với người dân Ô Sơn Trấn thực sự là gây sốc. Toàn bộ cự thạch vây quanh lục y trung niên nhân, toàn thân vị lục y trung niên nhân cũng nổi lên một tầng quang mang màu lục bích.

"Ầm" Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, chỉ thấy các khối cự thạch nứt ra thành những tảng đá to nhỏ khác nhau, hướng tứ phương tám hướng mà lao đi.

Từ khoảng vài trăm thước trên trời, đấu khí không ngừng lan rộng, đá vụn lao đi với vận tốc rất lớn, khoảng cách vô cùng xa.

Mặt Trần Tiểu Nhạn cắt không còn giọt máu, tai nạn đã phủ xuống đầu Ô Sơn Trấn! Chỉ thấy vô số đá vụn từ trên không nhắm hướng Ô Sơn Trấn bay tới, to thì cũng có tảng tới hai thước, nhỏ thì cũng hơn một đầu người.

Chứng kiến vô số đá vụn đang lao tới cực nhanh, Lâm Lôi hướng Hoắc Cách đứng từ xa hô to "Phụ thân!"

"Nhanh! Mau vào tầng hầm!" Hoắc Cách gấp đến độ phẫn nộ quát.

"Nhanh, Lâm Lôi, chúng ta mau chạy, Hoắc Cách đại nhân sẽ không sao đâu!" Trần Tiểu Nhạn hướng hắn hô to. Từ chỗ các nàng tới tầng hầm còn khoảng vài chục thước. Lâm Lôi nghe vậy liền hỏa tốc chạy về hướng tầng hầm.

Chỉ nghe - "Ầm! Ầm! Ầm"... tiếng vô số tảng đá nện xuống không ngừng vang lên.

"Chíu" Một viên cự thạch lớn bay xẹt qua Lâm Lôi hai người và vam chạm với mặt đất cách chân Tiểu Nhạn không xa, khiến mặt đất bị lún xuống hẳn thành một cái hố thực sâu. Trần Tiểu Nhạn lạnh sống lưng, thiếu chút nữa là mạng nàng đi đời rồi! Lâm Lôi hắn chắc chắn không việc gì, còn nàng có qua được kiếp nạn này không thì khó nói!

"Ầm!"Ầm!"Ầm!"Ầm!"...

Tiếng đá phá vỡ nóc nhà, đập những phiến đá vỡ vụn đè xuống khiến mặt đất chấn động, xen lẫn với tiếng người chết kêu lên thảm thiết. Các loại âm thanh không ngừng vang lên, hình thành nên cảnh tượng của ngày tận thế.



"Chíu" Lại một tảng đá bắn về phía Trần Tiểu Nhạn, nàng nhanh nhẹn tránh né. Cứ né như vậy, làm sao mà chạy tiếp được?

"Tiểu Nhạn, Lâm Lôi, nhanh lên!" Từ trong hầm một bóng người lao ra cực nhanh, chính là gia gia Hi Lý. Hi Lý trên người lúc này lóe ra vòng bảo hộ đấu khí màu đỏ, trực tiếp lao về phía Tiểu Nhạn bọn họ.

"Ca ca, Tiểu Nhạn ca ca, mau mau." Tiểu Ốc Đốn 4 tuổi đứng ở cửa hầm gào lên như khóc.

"Tiểu Ốc Đốn, mau quay vào trong hầm!" Trần Tiểu Nhạn và Lâm Lôi đồng thanh quát to. "Chíu" Cùng lúc đó một khối cự thạch to lớn đang lao thẳng tới nóc tầng hầm. "Không được, tiểu Ốc Đốn!" Trần Tiểu Nhạn gào to đến lạc cả giọng. Nàng cực tốc lao về phía tiểu Ốc Đốn. Lâm Lôi cũng đã nhìn thấy tảng cự thạch đó, khóe mắt gần như bị rách toạc ra, gầm lên "Mau vào trong! Ốc Đốn!"

Không né tránh các tảng đá nữa, hai người bất chấp lao về phía cửa hầm với tốc độ tối đa.

Hi Lý thấy hai người họ điên cuồng như vậy thì không khỏi kinh hãi. Có rất nhiều tảng đá nhỏ đập lên người Tiểu Nhạn và Lâm Lôi, nhưng hai người cứ như con báo nhỏ, gắt gao nhìn về phía cửa hầm mà lao tới.

Đến khi lão quay đầu, lúc này Hi Lý mới nhìn thấy tảng cự thạch có đường kính tới gần 2 thước đang nhắm về phía tầng hầm, lão quản gia nhất thời sắc mặt trắng bệch!

"Nằm sấp xuống!" Lâm Lôi vẻ mặt dữ tợn quát.

Tiểu Ốc Đốn chưa từng thấy ca mình hung dữ như vậy thì sợ hãi, nằm sấp xuống ôm đâu, miệng liên tục hô "Ca ca, ca ca" Trong khi đó cả hai người Tiểu Nhạn lao tới nằm đè sấp nên trên người tiểu Ốc Đốn.

"Ầm" Gần như là cùng 1 lúc. Nóc tầng hầm chịu một chấn động mạch, mặc dù được làm bằng phiến đắ vô cùng chắc, nhưng cũng không chịu được mà vỡ vụn ra, ngay cả tường cũng ko chịu nổi mà đổ sập xuống.

"Thiếu gia! Tiểu Nhạn!"

Quản gia Hi Lý đôi mắt đỏ ngầu, trong cơ thể đấu khí đột nhiên bùng phát, cả người như 1 tia chớp đỏ lao vút đi. Bên ngoài cơ thể hình thành một luồng khí hộ thể, đồng thời song chưởng cực nhanh phách vào vách tường đang sụp xuống. Những tảng đá vụn của bức tường đang sập xuống cùng quản gia Hi Lý như thể đồng thời cùng đổ ập xuống.

Chỉ trong chốc lát, 4 người đã bị đất đá vây kín.

"Lâm Lôi!" Hoắc Cách từ xa chứng kiến tất cả, ông cảm thấy choáng váng. Cuối cùng thì ông cũng không thể phân biệt được, là Hi Lý đè lên Lâm Lôi trước hay đất đá đè lên nó trước.

"Ầm! Ầm! Ầm!"...

Giữa Ô Sơn trấn liên tiếp vang lên những tiếng nổ. Chỉ trong chốc lát, trên bầu trời rốt cuộc đã không còn lấy một viên đá vụn. Đám cự thạch này đều đã bị lục y trung niên nhân phá nát toàn bộ. Có điều giờ phút này, người của Ô Sơn trấn đã chẳng còn lòng dạ nào mà quan tâm đến trận chiến trên bầu trời nữa.

Trần Tiểu Nhạn mở mắt ra thì thấy tiểu Ốc Đốn đang khóc lóc, kêu ca ca liên tục, còn nàng đang được Lâm Lôi bảo vệ. "Lâm Lôi, này, tỉnh lại đi!" nàng đánh tiếng gọi.



Lâm Lôi mở mắt ra liền lập tức hỏi "Ốc Đốn, Ốc Đốn không sao chứ?"

"Hắn không sao, chỉ bị dọa sợ thôi"

Bất chợt những tảng đá đang vùi Tiểu Nhạn 4 người bị phá toang.

Tiểu Nhạn đỡ Ốc Đốn dậy, tiểu Ốc Đốn với tay hướng về phía Lâm Lôi khóc gọi "Ca ca"

Trên trán Lâm Lôi đầy máu, thấm cả vào áo Tiểu Nhạn, trên áo hắn cũng in ra một vệt máu lớn. Hoắc Cách thường ngày nghiêm nghị thấy vậy cũng không nhịn được rớt nước mắt. Lâm Lôi cười cười, sau đó hắn liền chăm chú nhìn trận chiến vẫn đang tiếp tục.

"Ầm!"

Đột nhiên lại là một trận chấn động kịch liệt.

Tất cả mọi người sắc mặt biến đổi, cùng nhìn lên bầu trời phía đông, chỉ thấy một cự nhân huyền phù giữa không trung, người khổng lồ này cao tới gần 10 thước, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt lãnh khốc, toàn thân màu thổ hoàng (đất sét, hung đỏ). Thổ hoàng cự nhân đang không ngừng giao chiến với lục y trung niên nhân, tiếng giao kích rền vang như sấm động.

Chỉ căn cứ vào âm thanh của trận chiến, cũng có thể tưởng tượng được thổ hoàng cự nhân lực lượng kinh khủng tới mức nào. Thổ hoàng đại nhân mỗi một cú kích đều tương đương với lực oanh kích của 10 vạn cân cự thạch.

"Trận chiến này có lẽ sắp kết thúc rồi" Trần Tiểu Nhạn thầm nghĩ.

Trích dẫn nguyên văn: " "Đế Long, ngươi mau giao ra đây, ta đã triệu hoán Đại địa thủ vệ, ngươi không địch nổi đâu." Người mặc tro bào đứng trên đầu Hắc long lạnh lùng lên tiếng.

Lục y trung niên nhân cũng lạnh lùng nhìn lại hắn, bất ngờ lạnh nhạt đáp: "Lỗ Địch, ta mà không giành được thì ngươi cũng đừng hòng mà mơ tưởng." Chỉ thấy quang mang xanh biếc ở 2 tay lục y trung niên nhân đột nhiên bạo phát, điều này khiến người mặc tro bào vốn từ nãy giờ đứng trên đỉnh đầu Hắc long vẫn tỏ vẻ thờ ơ lập tức kinh hãi hét lên: "Dừng tay!"

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên. Bích lục quang mang trong tay lục y trung niên nhân rực sáng chói lóa như 'mặt trời' theo tiếng nổ kịch liệt chỉ trong chốc lát đã lại tiêu tán.

"Đế Long, ngươi..." Người bặc tro bào tức giận chỉ thẳng vào lục y trung niên nhân, nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.

Lục y trung niên nhân sắc mặt trắng bệch, nhìn sang phía người mặc tro bào trên mặt lúc này cũng ảm đạm không kém: "Giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều không thể giành được. Lỗ Địch, ta hiện tại tuy bị thương, nhưng nếu ngươi muốn giết ta thì cũng không phải chuyện dễ dàng." Cười lạnh một tiếng, lục y trung niên nhân lập tức hóa thành một đạo quang mang màu xanh biếc hướng về phía đông bắc cực tốc lao vút đi.

Người mặc áo bào nhìn theo bóng dáng lục y trung niên nhân đang lao về phía cuối chân trời, khẽ nhíu mày nhưng không hề truy đuổi.



Thổ hoàng cự nhân đứng bên cạnh ông ta cũng dần dần tiêu tán.

"Tinh không kiếm thánh 'Đế Long'? Đáng tiếc hiện tại không thể giết được hắn." Áo bào tro nhân thấp giọng thầm nghĩ. Hắc sắc cự long dưới chân dường như đoán được suy nghĩ của chủ nhân, hai chiếc cánh khổng lồ màu đen quạt mạnh, nhắm phía đông nam mà bay đi.

Hai Thánh vực cao thủ chỉ trong chớp mắt đều đã biến mất cuối chân trời."

"Phù" Trần Tiểu Nhạn thở hắt ra một hơi, vừa rồi nàng còn nghĩ thôi xong rồi, lần này chắc tiêu nữa rồi chứ, mọi người chỉ để ý Lâm Lôi nên không nhận ra, nhưng nàng biết, cánh tay trái của nàng gãy rồi!

"Hoắc Cách đại nhân, con xin phép về phòng trước." nàng ôm cánh tay trái nói.

"Tiểu Nhạn, tay con..." Khóe mắt Hoắc Cách lại đỏ. Đứa nhỏ này có thể bất chấp tính mạng lao tới bảo vệ tiểu Ốc Đốn, và bây giờ lại bị thương vì nhi tử của ông. "Hi Lý, đưa Tiểu Nhạn về băng bó cho nó trước"

"Vâng, Tiểu Nhạn, con đi với ta" Hi Lý đau lòng nói. Ông trước giờ luôn coi Tiểu Nhạn như con ruột, nay thấy nàng bị thương, bảo ông không đau lòng sao được.

Sau khi cánh tay đã được cố định chắc chắn, tiểu Bạch ở bên cạnh cọ cọ vào người nàng, Trần Tiểu Nhạn liền bế nó lên vuốt ve "Tốt quá, ngươi không bị làm sao."

Nhìn cánh tay bị bó bột, nàng thở dài. Khi đó nàng không nghĩ ngợi gì, chỉ biết là nàng không muốn tiểu Ốc Đốn xảy ra chuyện nên mới bất chấp tất cả mà lao tới như vậy.

Trần Tiểu Nhạn lắc đầu cười, không nghĩ ngợi gì nữa, nàng quyết định ngủ một giấc thay vì Minh Tường, hôm nay nàng quá mỏi mệt rồi.

~~~ Chúc mọi người đọc vui vẻ ~~~ Để lại cmt góp ý làm động lực đi ạ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv