"Chuyện gì vậy?" Trần Tiểu Nhạn và mọi người tiến đến hỏi.
"Giữa vị ma pháp sư thần bí kia với một đám dong binh tiểu đội có phát sinh mâu thuẫn. Chúng ta chỉ nên đứng ngoài quan sát, chớ có nhúng tay vào." Hy Nhĩ Mạn cười khẩy đáp. Trên thực tế, Hy Nhĩ Mạn là một lục cấp chiến sĩ, nhưng ông cũng không dám xen vô. Chỉ riêng Tấn Mãnh Long ông đã không phải đối thủ, nói gì đến vị ma pháp sư kia.
Trích dẫn nguyên văn: "Đám dong binh tiểu đội này thực lực cũng không hề kém. Ngoài 5 người là chiến sĩ ra còn có 2 gã ma pháp sư. Dong binh tiểu đội cầm đầu bởi một tráng hán có mái tóc màu đỏ rối bù, thân cưỡi trên một con thiết ngưu toàn da ngăm đen. Trên đầu thiết ngưu là hai chiếc sừng đen bóng sắc bén, liên tục phát ra ánh kim chúc sáng loáng.
Hai con mắt đỏ ngầu kia càng minh chứng cho thân phận của thiết ngưu này - ngũ cấp ma thú 'Thị Huyết Thiết Ngưu'.
Một tiếng trâu rống vang lên, trong lỗ mũi thiết ngưu cũng lập tức phát ra 2 làn khói trắng.
Dong binh tiểu đội tính ra có tất cả là 7 người, 4 gã nam nhân & 3 vị nữ nhân. Trong đó, cả 2 ma pháp sư đều là nữ nhân. Nữ nhân còn lại là một cung tiễn thủ. Cả dong binh tiểu đội, ngoại trừ Thị huyết thiết ngưu ra còn có một ma thú khác, một sư thứu to lớn đang bay lượn trên bầu trời.
Sư thứu, tứ cấp ma thú!
Bên cạnh cái đầu to như đầu sư tử, đôi cánh đại bàng càng góp phần củng có thêm sức mạnh. Một dong binh tiểu đội sở hữu đến 2 ma thú, lại thêm cả 2 ma pháp sư, điều này cho thấy dong binh tiểu đội này cũng không phải là một nhóm tầm thường.
"Người trẻ tuổi, các ngươi mau đem Đức bội lạc ảnh toản giao ra đây cho ta." Ma pháp sư thần bí nọ đang khoanh chân ngồi trên lưng Tấn mãnh long lạnh lùng lên tiếng.
"Ma pháp sư đại nhân, chúng ta không muốn đối địch với người. Có điều Đức bội lạc ảnh này là do chúng ta phải hao phí biết bao tâm huyết mới có được, nó đáng giá tận 10 vạn kim tệ, vậy mà ma pháp sư đại nhân ngài lại muốn dùng 700 kim tệ để hoán đổi, điều này là không thể được." Vị tráng hán tóc đỏ cầm đầu nghiêm túc nói.
"Ta trên người chỉ có 700 kim tệ. Hiện tại ta còn đem tiền ra để mua của các ngươi, nếu các ngươi cứ không biết tiến lùi như vậy... chẳng những đến một đồng kim tệ cũng không có mà ngay cả cái mạng nhỏ của các ngươi cũng chẳng được bảo toàn." Giọng thần bí ma pháp sư lạnh băng.
"Hống..."
Những kiến trúc trong tiểu trấn vốn rất tầm thường, nên khi Tấn mãnh long cao lớn kia vừa gầm nhẹ một tiếng là đã khiến cho các căn nhà tại ngã tư của Ô Sơn trấn đều bị chấn động đến nghiêng ngả.
"Đội trưởng, Đức bội lạc ảnh toản này là do chúng ta phải liều mạng mới đoạt được, làm sao có thể dễ dàng giao cho cái tên giấu đầu rụt đuôi đó được chứ." Một vị hắc bào nữ tử cương quyết nói. Thân là dong binh đã từng trải, kinh nghiệm trận mạc của 7 người này cũng không phải là ít, sẽ không dễ dàng gì mà thỏa hiệp.
Vị đội trưởng tóc đỏ trầm giọng đáp: "Ma pháp sư đại nhân tôn kính, ta, Phân Lai vương quốc Khải Lai gia tộc là..."
Vị đội trưởng này ý muốn đem bối cảnh ra để áp bức
Đáng tiếc, ma pháp sư cường đại, vốn thường rất kỳ quặc, không thèm để tâm đến các nhân vật quý tộc chút nào.
"Là các ngươi muốn chết." Thần bí ma pháp sư hừ nhẹ một tiếng.
"Cẩn thận." Dong binh tiểu đội 7 người trong chớp mắt đã bày xong một thế trận phòng ngự.4 nam chiến sĩ đều đứng lên phía trước, nữ cung tiễn thủ còn lại từ sau lưng rút ra một trường cung cường lực phối hợp, trong khi 2 nữ ma pháp sư thì đứng bên ngoài chuẩn bị ma pháp.
"Hống -"
Tấn mãnh long khổng lồ há miệng phun ra một ngọn lửa lớn trực tiếp hướng về phía dong binh tiểu đội phóng tới.
Một đạo cự đại hỏa diễm lướt qua khiến cho những thứ hiện diện tại ngã tư đường của tiểu trấn đều bị lưới lửa thiêu đốt, cầu, đường vỡ vụn, không ít những phiến đá lát đường bị nứt toác, đến cả đá bên lề đường cũng bị thiêu thành màu xám tro.
"Cẩn thận."
Tráng hán tóc đỏ cầm đầu nọ trầm giọng quát, toàn thân lập tức phát ra một vòng bảo hộ bằng đấu khí màu đỏ, 3 gã chiến sĩ bên cạnh hắn ngoài cơ thể cũng phát ra vòng bảo hộ.
Tráng hán tóc đỏ nọ hai tay nắm chặt cự kiếm, cực tốc mạnh mẽ bổ thẳng một nhát về phía căn nhà vách làm bằng đá nằm bên cạnh ngã tư đường. Chỉ nghe một tiếng "Ầm" đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ vách tường bằng đá của căn nhà hoàn toàn sụp đổ. Mấy trăm khối đá lớn vương vãi trên mặt đất. Vô số cát bụi bay mù mịt.
Đồng thời, hỏa diễm đầy trời của Tấn mãnh long cũng bao bọc lấy 4 gã chiến sĩ. Vòng bảo hộ bằng đấu khí của cả 4 người tức thì cũng 'Xì xì' cộng hưởng.
"Hây.."
Tráng hán tóc đỏ huy động chân phải vung lên, nhắm một khối đá có bán kính chừng nửa thước đá mạnh vào."
Ba tên nam chiến sĩ ở bên cạnh cũng làm y như vậy, cùng một cước đá vào một tảng đá lớn, mỗi tảng đá lớn lại giống như từ một 'Đầu Thạch Ky' cùng lao ra ngoài. Bốn tảng đá cùng xé nát không khí, mang theo tiếng rít bén nhọn đồng loạt hướng về phía thần bí ma pháp sư thần bí đang ngồi trên lưng Tấn mãnh long cao lớn mà lao đến.
"Xiu! "Xiu! "Xiu!"...
Một đống những tảng đá lớn liên tiếp bị đá về phía thần bí ma pháp sư. Đống đá vỡ nát từ căn nhà đã sụp cơ hồ chỉ trong chốc lát đã bị đá đến hơn phân nửa."
"Thực lợi hại!" Trần Tiểu Nhạn từ phía xa xa quan sát. So cuộc chiến trước mắt thì màn biểu diễn hai năm trước của Hy Nhĩ Mạn chỉ là trò trẻ con.
Tiểu đoàn dong binh cố gắng cầm cự chiến đấu, nhưng nhanh chóng bị yếu thế.
"Lộ Gia!" Một tráng hán tóc đỏ phẫn nộ thét gào. Chỉ thấy chiếc đuôi rồng to lớn của Tấn mãnh long rung lên, quấn lấy Lộ Gia trực tiếp đưa vào trong miệng. Tấn mãnh long mở rộng cái miệng to như chậu máu nuốt 'Lộ Gia' vào bên trong, chỉ nghe 'Rắc' một tiếng hòa lẫn với với tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của Lộ Gia.
Dưới hàm răng dày đặc của Tấn mãnh long, Lộ Gia toàn thân bị nghiến nát, máu của hắn chảy thành dòng từ từ trào ra nơi khóe miệng của Tấn mãnh long. Mùi máu tanh ngập ngụa khiến Trần Tiểu Nhạn cảm thấy buồn nôn. Đây chính là sự khốc liệt của thế giới này, kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu thì bị chà đạp, thậm chí là bị giết.
Vị pháp sư kia đến giờ vẫn chưa động thủ, chỉ để cho Tấn Mãnh Long đơn độc chiến đấu.
"Hỏa xà chi vũ!"
Thanh âm lạnh băng của thần bí ma pháp sư đột nhiên vang lên, chỉ thấy 7 hỏa xà dài đến mấy chục trượng quay cuồng gào rít, mỗi hỏa xà đều giống như nhau, hỏa xà lân giáp phân biệt, thể tích khổng lồ dài tới mấy chục trượng khiến lòng người phải phát run.
Những người nhìn thấy cảnh này đều nhất thời trở nên ngây dại.
Hỏa hệ ma pháp cấp tám - Hỏa xà chi vũ!
Đối mặt với bát cấp ma pháp sư, tiểu đội dong binh cảm thấy tuyệt vọng.
"Là Hỏa xà chi vũ, chạy mau!" Tráng hán tóc đỏ sắc mặt đại biến, thê lương hét lên.
6 thành viên còn lại của dong binh tiểu đội đều vô cùng hoảng sợ.
"Không kịp nữa rồi, hãy tiếp nhận lấy tử vong tẩy lễ đi." Thanh âm lãnh khốc điên cuồng của thần bí ma pháp sư vang lên, tựa như một lưỡi dao sắc lạnh cứa vào lòng 6 thành viên của dong binh tiểu đội.
Bị hỏa xà chi vũ vây quanh, đám dong binh cố sức vùng vẫy, nhưng cuối cùng cũng không thể toàn mạnh, chỉ có một nữ cung thủ thoát ra khỏi phạm vị của công kích. Nàng nén nước mắt, cưỡi Sư Thứu hướng thiên không vọt đi. . truyện tiên hiệp hay
"Ầm!"
Một đạo thiểm điện to lớn đột nhiên từ giữa không trung đánh xuống, trực tiếp bổ vào người nữ cung thủ vốn không có chút chuẩn bị sẵn. Không chỉ có cô ta trực tiếp bị phách thành tro bụi, mà cả sư thứu cũng toàn thân cháy đen, co quắp từ trên không trung rớt xuống, thẳng hướng một nóc nhà thường dân, phá vỡ nóc nhà mà rơi vào bên trong.
"Muốn trốn à, hừ!" Miệng thần bí ma pháp sư hừ nhẹ.
Chứng kiến cảnh này, Hy Nhĩ Mạn không khỏi cứng lưỡi, đó là một bát cấp ma pháp sư, còn là song hệ bát cấp!
Chứng kiến cuộc chiến này, hơi thở của Trần Tiểu Nhạn dồn dập. Cuộc chiến đấu vừa rồi thật kích thích thị giác, khung cảnh hòa xà chi vũ được thi triển hoành tránh vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng, hơn xa mấy cái kỹ xảo điện ảnh mà kiếp trước nàng được xem!
Lúc này Hoắc Cách xuất hiện. Ô Sơn trấn trải qua một tai họa vô vọng, thân là chủ nhân của Ô Sơn trấn, Hoắc Cách lúc này trong lòng có phần bất đắc dĩ. Ông chỉ hy vọng vị bát cấp ma phá sư kia sớm rời đi một chút, để nơi này được yên ổn trở lại.
~~~ Mọi người đọc vui, mà chẳng biết có ai đọc không =)) Có gì thì xin góp ý ạ, chân thành cám ơn *cúi đầu* ~~~