Trần Tiểu Nhạn nâng bức thạch điêu 'Hổ Răng Kiếm' trên tay, cùng Địch Lỵ Á đi về phía ngoại thành, tìm một chỗ vắng vẻ, ít người qua lại.
"Tiểu Bạch, mau tới chỗ ta" Nàng truyền âm gọi Tiểu Bạch, bình thường không có chuyện gì thì Tiểu Bạch hay lân la mấy khách điếm, bị mùi thức ăn ở những chỗ đó hấp dẫn đến mức có thể để mặc chủ nhân nó đi đâu thì đi, miễn lúc nào xuất phát thì gọi nó một tiếng là được.
Tiểu Bạch đang ở trong bếp một khách điếm ăn vụng, nghe được tiếng gọi của Tiểu Nhạn, lỗ tai liền giật giật, sau đó chớp mắt một cái liền biến mất khỏi nhà bếp. Vì có liên kết tâm linh nên Tiểu Bạch dễ dàng xác định được vị trí của Tiểu Nhạn, nó đáp xuống chân của nàng, miệng vẫn còn ngoạm thêm một miếng chân giò
"Nhạn, sao thế? Không phải chúng ta thống nhất ở lại đây một đêm rồi mới đi sao?" Nó khó hiểu hỏi nàng, nhanh chóng xử lý nốt miếng chân gió còn dang dở.
Địch Lỵ Á ôm nó lên vuốt ve "Nhạn, ma thú của huynh đặc biệt háu ăn nha?" Sau đó hướng Tiểu Bạch cười dịu dàng "Đợi về đến nhà, sẽ cho ngươi ăn thêm nhiều món ngon, được không?"
Tiểu Bạch nằm thoải mái hưởng thụ vuốt ve, còn dụi dụi đầu vào ngực nàng "Nhạn, ngươi chọn lão bà thực tốt"
Tiểu Nhạn nhìn một cảnh này, liền nghiến răng nghiến lợi đáp trả "Ngươi yên phận một chút cho ta!" Sau đó nàng đặt bức thạch điêu xuống
"Bịch" Âm thanh va chạm nặng nề khiến bụi đất xung quanh bung lên.
"Nhạn, ngươi mang theo thứ của nợ này theo làm gì?" Lúc này Tiểu Bạch mới tò mó, đánh giá bức thạch điêu một lượt
"Suỵt, im lặng" Tiểu Nhạn ra dấu cho Tiểu Bạch im lặng, chính nàng đặt tay lên bức thạch điêu, nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận.
Bản thân là một Địa hệ ma pháp sư, nàng đối với Địa hệ nguyên tố vô cùng quen thuộc. Nàng có thể cảm nhận một cách rất chi tiết tình trạng cũng như hình dáng của bức thạch điêu này. Vốn bức thạch điêu này vô cùng bình thường, nhưng nàng phát hiện trong thân bức thạch điêu này tự nhiên có một chỗ bất đồng.
"Hừ" Tiểu Nhạn rút bình đao ra.
"Phanh! Phanh! Phanh!" Những lần huy đao như chớp, chẳng mấy chốc đã đem con 'Hổ Răng Kiếm' chém nát vụn.
Tiểu Nhạn nhíu mày, cúi xuống nhặt lên một khối vật thể.
"Đây là cái gì?" Địch Lỵ Á đứng bên cạnh kinh hô, nàng sau khi thấy Tiểu Nhạn phủi đi đất bụi lên kinh ngạc hô lên, Tiểu Bạch cũng trợn tròn mắt.
Khối vật thể không lớn lắm, to hơn nắm tay một chút, chính là giống như một khối hộp vuông, có 6 mặt, mỗi một mặt vuông lại được chia làm 9 ô vuông nhỏ, mỗi ô vuông nhỏ có một hình vẽ ký tự khác nhau, xếp không theo quy luật nào cả.
Tiểu Nhạn ngẩn người, cái này không phải tương tự như một khối lập phương 3x3 mà khi nàng còn ở hiện đại rất thích chơi sao? Đây là một món đồ chơi hiện đại, sao nó lại xuất hiện chỗ này?
Hóa ra chỗ kỳ lạ của bức thạch điêu lại là do khối lập phương này gây ra.
Tiểu Nhạn quay lại nhìn, thấy Địch Lỵ Á và Tiểu Bạch đang dại ra nhìn món đồ chơi trong tay nàng, nàng bèn cười
"Đây chỉ là một món đồ chơi thôi"
"Một món đồ chơi" Địch Lỵ Á không tin hỏi lại, cho đến giờ nàng chưa từng thấy món đồ chơi nào kỳ lạ như vậy.
"Ân, xem ta chơi thử này" Tiểu Nhạn cười gật đầu, hai tay bắt đầu động. Ngày trước, tốc độ giải khối lập phương 3x3 nhanh nhất của nàng là 55 giây, bây giờ, đã bao nhiêu năm, ở một nơi xa lạ, cầm lại một lần nữa trò chơi này không khỏi khiến tâm trạng nàng có phần xúc động. Địch Lỵ Á chăm chú quan sát, chỉ thấy Tiểu Nhạn không ngừng xoay trái, xoay phải, các hình vẽ vốn lộn xộn nay bắt đầu được sắp xếp lần lượt, quy củ.
Tiểu Nhạn hơi mỉm cười, mắt không rời khỏi khối lập phương.
"Cạch" Cuối cùng cũng giải hoàn chỉnh
"Cách" Một âm thanh khá nhỏ vang lên, giống như một tiếng mở khóa, cả khối lập phương liền bắt đầu biến đổi, liên tục những tiếng "cách cách" vang lên
"Muội lùi lại một chút" Tiểu Nhạn lo lắng nhìn vào khối lập phương, sẽ không phải bẫy hay cái gì đó chứ?
"Cách, Cạch!" Âm thanh cuối cùng cũng dừng lại, cả khối lập phương liền mở ra, bên trong không ngờ lại chứa một chiếc nhẫn.
"Nhẫn sao?" Tiểu Nhan cầm chiếc nhẫn lên, chiếc nhẫn nhìn qua cũng khá bình thường, không họa tiết, không trang trí.
Nàng hơi nhíu mày, nếu là bình thường thì sao lại phải vất vào trong khối lập phương, thiết lập cơ quan phức tạp chưa đủ, còn phải giấu vào trong cự thạch?
Như nghĩ cái gì, Tiểu Nhạn đưa bình đao, cắt lên tay một vết thương, máu tươi liền chảy ra, Địch Lỵ Á nhíu mày, muốn bước lên một bước ngăn cản thì cảnh tiếp theo làm nàng hoàn toàn kinh sợ.
Giọt máu đỏ hồng của Tiểu Nhạn rơi trên chiếc nhẫn cũ kỹ liền biến mất không một giấu vết, sau đó từ trong chiếc nhẫn, một quả cầu ánh sáng trắng liền bay ra, dung nhập vào cơ thể Tiểu Nhạn.
Toàn bộ quá trình xảy ra quá nhanh khiến Tiểu Nhạn cũng không kịp phản ứng, cho đến khi âm thanh gấp gáp của Địch Lỵ Á truyền tới nàng mới tỉnh táo lại.
"Nhạn, huynh không làm sao chứ?" Địch Lỵ Á lo lắng hỏi, thậm chí vươn tay muốn kiểm tra thân thể Tiểu Nhạn một lần, nàng rất sợ ánh sáng trắng vừa rồi không phải thứ tốt lành gì, nhập vào Tiểu Nhạn, lỡ khiến Tiểu Nhạn xảy ra chuyện gì thì nàng không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, từ chiếc nhẫn chiếu lên một hình ảnh, trong hình ảnh chỉ là một thiếu niên anh tuấn trẻ tuổi, trên trán có một dấu ấn khá kỳ lạ.
"Chào ngươi, ngươi thừa kế của ta! Wow, không ngờ ngươi có thể giải ra câu đó đó của ta, ta có lời khen đây. Haha, chắc ngươi hoảng lắm khi thấy quả cầu trắng đó dung nhập vào cơ thể. Yên tâm, nó là thứ tốt, nó tuyệt đối sẽ không hại ngươi, thậm chí còn khiến ngươi trở nên mạnh nhất, haha, nó chính là truyền thừa đắc ý nhất của ta cho ngươi đó, haha" Nói rồi người thanh niên phá lên cười, Tiểu Nhạn nhìn thanh niên đó cười, cảm thấy người này vô cũng tự tin, cuồng ngạo.
"Chút nữa thì quên, giới thiệu với ngươi một chút, ta là Khương Vũ, là một Thần Vương. À, chắc ngươi cũng không biết Thần Vương là gì. Vũ trụ này là một thể hoàn chính, có chính có phụ hỗ trợ lần nhau, tinh cầu ngươi đang ở, chỉ là một phần trong một nhánh vũ trụ, mà ta, chính là Thần Vương, một trong những người có thể nói là đứng đầu trong chủ vũ trụ. Khó hiểu quá hả? Nói dễ hiểu một chút, tất cả đám thần cấp các ngươi cộng lại cũng không đánh lại ta, haha"
Lần này, Tiểu Nhạn cũng ngơ ngác, mặt thộn ra. Cái gì chủ vũ trụ, nhánh vũ trụ, còn có Thần Vương? Còn nữa, theo thiếu niên Khương Vũ kia nói, cái trắng trắng vừa rồi là truyền thừa, nàng dĩ nhiên bỏ ra 300 kim tệ để mua một truyền thừa của Thần Vương?
Điều này có chút quá sức tưởng tượng của nàng.
~~~ Hôm nay lại lạnh hơn hôm qua, xin lỗi mọi ngươi, nay up hơi trễ xíu, mọi người đọc vui nha ~~~