Tiết trời lúc này đã sang thu, có cơn gió thoảng qua làm rối làn tóc mây, Địch Lỵ Á tay nhẹ nhàng vuốt lại tóc, nhu tình nhìn Tiểu Nhạn. Tiểu Nhạn vẫn đứng ngây như phỗng, ánh mắt có phần bối rối, Tiểu Bạch thường túc trực bảo vệ nàng giờ đây chạy đâu mất dạng, để lại hai người ngây ngốc nhìn nhau. Thấy Tiểu Nhạn cứ lưỡng lự, dường như muốn nói gì đó lại thôi, Địch Lỵ Á thở dài, đánh vỡ bầu không khí lúng túng này "Tất cả những tác phẩm ở đây là do huynh làm sao?" Nàng chỉ vào những tác phẩm điêu khắc xung quanh, nơi này giống như một gian trưng bày tự nhiên của riêng mình Tiểu Nhạn vậy. Trần Tiểu Nhạn máy móc gật đầu.
"Chúng thật đẹp, Tiểu Nhạn" Địch Lỵ Á khen ngợi một câu, chân bắt đầu hướng về phía Tiểu Nhạn bước lại gần. Tới khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một bước chân thì nàng dừng lại, hương thơm dịu nhẹ quấn quít lấy khứu giác của Trần Tiểu Nhạn, khiến cho tai nàng bất giác hồng hồng. Vội vã lùi lại một bước, Trần Tiểu Nhạn cười cười lấp liếm sự kích động của mình "Địch, Địch Lỵ Á? Sao muội biết huynh ở nơi này?"
Địch Lỵ Á thấy Tiểu Nhạn giữ khoảng cách với mình thì nhướn mày, bất mãn nói "Sao? Muội không thể tới nơi này? Hay nơi này có gì đặc biệt khiến huynh giấu không cho muội biết?"
"Ha ha... không phải vậy. Địch Lỵ Á, muội đừng tức giận" Trần Tiểu Nhạn thấy mỹ nhân tóc vàng có vẻ giận dỗi thì trong lòng có phần hốt hoảng, vội vã cười lấy lòng, tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.
"Xì" Địch Lỵ Á bật cười, nàng tiến lại gần chạm nhẹ lên bức điêu khắc, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve từng đường nét.
"Địch Lỵ Á, ta..." Trần Tiểu Nhạn bối rối lên tiếng, nàng không ngờ tới việc mình trộm điêu khắc Địch Lỵ Á lại bị chính nàng ấy phát hiện.
"Hóa ra, muội trong lòng huynh xinh đẹp, đáng yêu tới vậy" Địch Lỵ Á khúc khích cười. Hóa ra trong lòng hắn cũng không phải thờ ơ với nàng, Địch Lỵ Á âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lần trước gặp mặt thấy hắn xa cách như vậy, nàng còn tưởng hắn chán ghét nàng rồi.
"A, cái này...ta...A?!" Trần Tiểu Nhạn ấp úng nói, chưa nói được hết câu thì trong thì trước ngực đã cảm nhận thấy một mảng mềm mại.
Trần Tiểu Nhạn sững sờ tại chỗ, Địch Lỵ Á ôm nàng?
Tiểu Nhạn thậm chí còn có thể cảm nhận được từng hơi thở, cũng ngửi thấy hương thơm mê hoặc toả ra từ cơ thể nàng. Nhất là khi hai khuôn mặt chạm nhau, hơi ấm truyền qua trên da thịt... gợi cho Tiểu Nhạn nàng một cảm giác kỳ lạ khó tả.
"Địch, Địch Lý Á?" Nàng rụt rè lên tiếng gọi.
"Ưm?" Địch Lỵ Á ôm chặt Tiểu Nhạn hơn, chỉ sợ bị nàng đẩy ra, giọt nước mắt trên mi cũng không cầm được mà rớt xuống vai Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn cảm thấy vai một mảng ướt át thì hốt hoảng, vỗ lưng Địch Lỵ Á, thấp giọng an ủi "Đừng khóc, coi kìa, sao muội lại khóc nhè như con nít như vậy?"
"Muội cứ nghĩ huynh không cần muội nữa, ngày đó huynh không thèm nhìn muội, lớp Phong hệ huynh cũng không xuất hiện, hỏi ai cũng không biết huynh đang ở đâu, muội cứ nghĩ rằng huynh đang tránh mặt muội" Địch Lỵ Á đem hết những ủy khuất mấy ngày qua nói ra. Cho dù nàng là con em chính dòng của gia tộc Lai Ân, thì giây phút này nàng cũng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối mà thôi.
Trần Tiểu Nhạn thở dài, vỗ nhẹ tay Địch Lỵ Á ý bảo buông nàng ra. Đưa tay lau những giọt lệ còn vương trên khóe mắt mỹ nhân, nàng miễn cưỡng cười một cái "Huynh xin lỗi, huynh không cố ý làm muội lo lắng"
"Cũng may, là Lâm Lôi huynh nói cho ta biết huynh đang ở đây, ta mới có thể tìm thấy huynh" Địch Lỵ Á bĩu môi nói.
Nhắc đến Lâm Lôi, Trần Tiểu Nhạn hơi khựng lại, nàng buông hai tay xuống, hững hờ "À" một tiếng.
"Tiểu Nhạn? Huynh sao vậy?" Nhận thấy sự thay đổi của Tiểu Nhạn, Địch Lỵ Á lo lắng hỏi, vươn tay chạm lên khuôn mặt mà nàng ao ước bấy lâu.
"Địch Lỵ Á, muội với Lâm Lôi gần đây quan hệ thực tốt" Trần Tiểu Nhạn nói xong mới ý thức được bản thân nói gì. Vừa rồi nàng là ghen ghét đố kị với Lâm Lôi sao?
"Tiểu Nhạn, huynh nói cái gì thế? Ta với Lâm Lôi không có gì hết, trong lòng ta chỉ có...chỉ có...Tóm lại, ta với Lâm Lôi là trong sạch!" Địch Lỵ Á khẩn trương nắm lấy tay Tiểu Nhạn giải thích, ai hiểu lầm quan hệ của nàng với Lâm Lôi cũng được, trừ Tiểu Nhạn.
"Địch Lỵ Á, thực ra Lâm Lôi là một nam nhân tốt, muội đi theo hắn, hắn sẽ không để muội phải chịu khổ" Trần Tiểu Nhạn nén cơn tức giận, đố kị của mình xuống, nói ra từng lời, từng lời như dùng dao từng nhát cứa vào trái tim nàng.
Địch Lỵ Á không thể tin mở to mắt ra nhìn Tiểu Nhạn, nhìn thật sâu vào mắt nàng, mong muốn nhìn thấy những điều Tiểu Nhạn vừa nói là dối lòng. Nhưng cái nàng thấy là đôi mắt nâu sâu thẳm, nhìn không thấy đáy. Hắn luôn là như vậy, thần bí, khó hiểu, nàng không thể hiểu hắn đang nghĩ cái gì, không bao giờ có thể nhìn thấu con người hắn.
"Huynh nói gì vậy? Lâm Lôi hắn tốt như nào cũng không lien quan tới muội, người muội thích là ai huynh không biết sao? Huynh có quyền gì mà khuyên can muội thích ai cơ chứ?" Lần này Địch Lỵ Á tức giận thật sự, nước mắt nàng lại rơi lã chã trên gương mặt kiều diễm.
"Địch Lỵ Á, ta không phải có ý đó, ta..." Trần Tiểu Nhạn tiến lên muốn ôm lấy người con gái đang khóc đến thê lương kia thì Địch Lỵ Á lùi lại, tránh đi cái ôm của nàng.
Cảm giác mất mát nháy mắt ngập tràn.
"Tiểu Nhạn, ta cứ nghĩ huynh là người hiểu ta nhất, nhưng xem ra ta sai lầm rồi. Huynh là một tên đại ngốc, đại đại ngốc! Ta ghét huynh!" Nói rồi nàng ôm mặt chạy đi, để Tiểu Nhạn đờ đẫn đứng tại chỗ.
Ta vừa nói cái gì vậy? Vừa rồi Địch Lỵ Á là hướng ta bày tỏ tình cảm, sao ta lại có thể ngu ngốc từ chối nàng, khiến nàng tổn thương như vậy chứ? Rốt cuộc nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, kiếp trước ta không kịp cùng người ta thầm mến nói lên tình cảm thực sự của mình, đến kiếp này, ta lại làm người mình yêu mến rơi lệ. Cái gì thiên tài đệ nhất? Toàn là giả dối, ta không phải cái gì đệ nhất thiên tài, ta chỉ là một tên đại đại ngốc mà thôi.
"Ủa? Tiểu Nhạn? Sao vậy? Vừa rồi ta vừa thấy Địch Lỵ Á vội vã chạy đi. Các ngươi lại cãi nhau hả?" Là tiếng của Lâm Lôi.
"Ha ha, không có gì đâu" Tiểu Nhạn cười khan hai tiếng, đôi mắt hơi cụp xuống, nàng quay lại nhìn chăm chú, tỉ mỉ tác phẩm mình vừa hoàn thành.
"Tiểu Nhạn, ba tháng không gặp, trình độ điêu khắc của ngươi có thể nói là đã đạt tới cảnh giới tông sư rồi, cả bức điêu khắc đã có thể toát ra một loại thần vận tự nhiên." Đức Lâm Kha Ốc Đắc lơ lửng trên không trung nhận xét, đứa nhỏ này, bất luận là tu luyện ma pháp hay điêu khắc điều tiến bộ nhanh chóng tới mức khó tin.
Cảnh giới tông sư sao? Trần Tiểu Nhạn chạm tay lên gương mặt xinh đẹp kia. Lạnh lẽo, không chút độ ấm, hoàn toàn tương phản với cảm giác ấm áp, mềm mại kia.
"Tiểu Nhạn, ta không biết vì sao ngươi và Địch Lỵ Á cãi nhau, nhưng ta biết muội ấy là thực lòng thích ngươi. Ba tháng qua ngươi không có ở đây, muội ấy thường hay thẫn thờ, hay tìm ta hỏi một chút chuyện về ngươi." Lâm Lôi trầm ngâm suy tư trong chốc lát, vừa rồi Địch Lỵ Á chạy qua hắn, hắn còn thấy một chút lệ vương trên gương mặt nàng. Lâm Lôi coi Địch Lỵ Á như thân muội muội, sao có thể để nàng chịu ủy khuất, nhất định lại là do tên đầu đất kia làm Địch Lỵ Á khóc.
"Thích ta?" Trần Tiểu Nhạn hơi ngẩn người, sau đó nàng bật cười lắc đầu "Lâm Lôi, ngươi không hiểu nỗi khổ trong lòng ta"
"Tiểu Nhạn, chúng ta lớn lên từ nhỏ cùng nhau, sao ta lại không hiểu nỗi khổ trong lòng ngươi chứ?" Lâm Lôi tiến lên vỗ vai nàng thở dài.
"Ta không giống ngươi, ta không thể cho Địch Lỵ Á hạnh phúc được?" Tiểu Nhạn nghẹn ngào, thời đại nào cũng thế thôi, không ai dễ dàng chấp nhận nữ nhân cùng nữ nhân yêu nhau cả.
"Ngươi sao lại không thể cho Địch Lỵ Á hạnh phúc. Ngươi tài giỏi, mạnh mẽ, lại chăm chỉ. Hừm...không lẽ ngươi e ngại thân phận nữ nhân của mình à?" Thanh âm bất đắc dĩ của Lâm Lôi lọt vào tai Tiểu Nhạn giống như sét đánh giữa trời quang. Tiểu Nhạn run bắn lên, định mở miệng chối thì Lâm Lôi đã chen ngang "Đừng có chối, là Tiểu Bạch nói cho chúng ta biết"
Trần Tiểu Nhạn thở dài, cúi đầu hối lỗi "Xin lỗi vì đã giấu các ngươi" Nàng cho rằng khi Lâm Lôi bọn họ biết nàng che giấu thân phận lâu như vậy sẽ vô cùng tức giận, sẽ mắng chửi nàng.
"Ta luôn nể phục ngươi, khi biết ngươi là nữ nhân, ta lại càng nể phục ngươi, ngươi che giấu thân phận lâu như vậy hẳn là có nỗi khổ tâm riêng" Trái lại với suy nghĩ của nàng, Lâm Lôi không hề tức giận, có lẽ do hắn tử nhỏ đã được giáo dục vô cùng nghiêm khắc cùng kỹ lưỡng.
"Yên tâm đi, Tiểu Nhạn, bí mật của ngươi, ta sẽ không nói cho ai đâu" Hắn vỗ vai nàng, tỏ vẻ vô cùng thông cảm.
"Nhưng nếu ngươi biết ta là nữ, như thế nào còn ủng hộ Địch Lỵ Á đi theo ta?" Lúc này Tiểu Nhạn mới nhận ra trọng tâm của vấn đề. Nếu Lâm Lôi đã biết, hắn nên phản đối mới phải?
"Hừm, ta không nghĩ vậy, Tiểu Nhạn, đúng là nam nhân phối nữ nhân mới là vương đạo, nhưng ngươi so với một nam nhân còn mạnh mẽ, kiên cường hơn. Trừ bỏ giới tính, trong mắt ta, ngươi xứng với Địch Lỵ Á hơn bất cứ tên nam nhân nào." Đối với Lâm Lôi, Tiểu Nhạn còn mạnh mẽ hơn những tên công tử quý tộc ngoài kia, hay những kẻ yếu kém trong học viện, suốt ngày lẽo đẽo làm phiền Địch Lỵ Á, cũng nhờ Địch Khắc Tây và Lâm Lôi, những kẻ đó mới không còn cơ hội tiếp cận nàng.
"Nhưng Địch Lỵ Á, nàng sẽ không tiếp nhận một tên lừa đảo như ta" Trần Tiểu Nhạn chán nản ngồi xuống, lấy tay đỡ trán, nước mắt cứ thế chảy ra, theo kẽ tay mà nhỏ xuống nền đất. Lâm Lôi thở dài, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, im lặng nghe tiếng thút thít của người bên cạnh. Đức Lâm Kha Ốc Đặc lặng lẽ, lơ lửng nhìn hai đứa trẻ.
Bọn chúng suy cho cùng, vẫn chỉ là những thiếu niên lần đầu nếm mùi vị yêu đương mà thôi.
~~~ Mọi người đọc vui, thêm phát hiện mới, Tiểu Bạch ngoài hám tiền ra, còn không giữ đc bí mật =))) ~~~