Đi về phía trước một đoạn, Tề Hoan đột nhiên phát hiện một khối ngọc bia dựng thẳng rất lớn, hình như là bia mộ, nhưng mà cái bia mộ này cũng thật xa hoa. Tề Hoan nhìn kỹ cả buổi rốt cuộc phát hiện, chữ trên bia mộ chắc chẳn là dùng Nam Cực Tinh Cát viết nên.
Nam Cực Tinh Cát chính là thứ mà ngay cả mấy lão ngoan đồng trong phái Thanh Vân cũng chỉ nghe qua mà thôi. Tề Hoan biết thứ này bởi vì sư thúc Hư Dương Tử từng nói thoáng qua khi nàng học luyện khí với lão. Tề Hoan còn nhớ rõ, lúc đó, mắt Hư Dương Tử sáng lên, lấp lóe giống như dã thú trông thấy mỹ nữ vậy.
Tề Hoan cũng chỉ biết, vật này là một vật liệu luyện khí cấp cao từ thời cổ, nghe nói có thể luyện chế Pháp bảo trên tiên khí, đáng tiếc khi thượng cổ tu sĩ diệt vong, rất nhiều loại thiên tài địa bảo cũng biến mất theo, Nam Cực Tinh Cát là một trong số đó.
Sở dĩ Tề Hoan nhận ra chữ viết trên bia được viết bằng Nam Cực Tinh Cát là bởi vì Hư Dương Tử đã từng miêu tả. Nam Cực Tinh Cát thuộc tính chí hàn, không thể dùng tay chạm vào nếu không ngay cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng sẽ bị đông cứng, hơn nữa, chung quanh Nam Cực Tinh Cát thuần khiết nhất sẽ diễn sinh (*) ra một loại vật liệu luyện khí khác là Hàn Băng Phách.
(*)nghĩa là từ hợp chất đơn giản biến thành phức tạp. 1 dạng phản ứng hóa học của Nam Cực Tinh Cát với những loại chất chung quanh, tạo thành Hàn Băng Phách
Hàn Băng Phách không biến mất như Nam Cực Tinh Cát, chỉ có điều, vật này ngàn năm mới dài ra một tấc, cho nên vẫn là rất hiếm. Khi Tề Hoan nhìn thấy trên đất đầy Hàn Băng Phách, nàng liền biết mình nghĩ đúng rồi.
Một cái bia mộ thôi mà đã to lớn, phô trương như vậy, không biết bên trong sẽ như thế nào. Tề Hoan bỗng thấy hiếu kì với chủ của ngôi mộ này, nàng tiến đến gần, định cẩn thận nghiên cứu chữ viết trên bia.
Đáng tiếc, nhìn hồi lâu nàng rốt cuộc lắc đầu bỏ cuộc. Có một sự thật nàng không thể không đối mặt, đó là, nàng là kẻ mù chữ.
“Chữ này nghĩa là gì?” Tề Hoan giơ tay chỉ ký hiệu kì quái trên bia mộ.
“Mặc.” Ánh mắt Mặc Dạ càng ngày càng quỷ dị.
“Còn chữ này?”
“Dạ.”
“Mặc Dạ… A, hóa ra chủ mộ tên là Mặc Dạ…. Cái gì?! Sao lại giống tên ngươi?” Nghĩ nghĩ, cuối cùng Tề Hoan cũng phát giác ra điểm không bình thường, trên đời này tại sao lại có việc trùng hợp như vậy?
Với vẻ kinh ngạc và ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu của Tề Hoan, Mặc Dạ chỉ cười cười không đáp.
“Người này là tổ tiên của ngươi?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi quen hắn?”
“Không quen.”
“À… Vậy ta mang khối bia mộ này đi, ngươi không được ngăn cản nhé?” Đã không quen thì dễ rồi, tuy tên trên bia mộ hơi kì quái, nhưng Tề Hoan quan tâm đến Nam Cực Tinh Cát bên trên nhiều hơn.
Lời của Tề Hoan khiến Mặc Dạ ngây ngốc, lập tức cười lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. Dù đây chỉ là nơi chôn quần áo và di vật nhưng bia mộ của chính mình cứ như vậy bị khiêng đi, chung quy vẫn có cảm giác kỳ quái. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tu Chân Giả có “trình độ” như Tề Hoan thật sự rất ít, ngay cả bia mộ mà cũng không buông tha.
Ném bia mộ cùng Hàn Băng Phách nhặt được vào nhẫn trữ vật, Tề Hoan vui vẻ hẳn lên. Mặc dù mình xem như là bị bắt tới đây, nhưng dọc đường đi cũng thu hoạch không ít.
Quả nhiên, sau khi bia mộ bị khiêng đi, hàn khí trong sơn động lập tức biến mất. Đi thêm một đoạn nữa, rốt cuộc bọn họ đã tới điểm đến của chuyến đi lần này.
Lúc tiến vào phòng chủ mộ, Tề Hoan cuối cùng cũng hiều vì sao cái khối dùng hẳn Nam Cực Tinh Cát khắc nên mà chỉ xứng đặt ở bên ngoài rồi, bởi vì trong này, tùy tiện nhặt ra một vật cũng đều đáng giá hơn gấp trăm lần cái bia mộ kia.
Trong phòng chủ mộ, mặt đất phủ kín Ngọc Tủy, mà ngay cả hạt châu dùng để chiếu sáng cũng là Dị Sắc Đồng chân quý nhất trong số nhãn châu Nam Hải Giao Nhân. Những thứ đình đài lầu các trên vách tường kia còn được điêu khắc bằng cả khối đá Vân Phong, từ xa xa nhìn lại còn thật sự tưởng là mây trôi tiên cảnh.
Đá Vân Phong không hẳn là thiên tài địa bảo, không thể luyện dược cũng không thể luyện khí, nhưng nếu dùng đá Vân Phong hơn ngàn năm để điêu khắc đồ vật, thì xung quanh sẽ tự động tạo ra sương mù như mây, cho nên đá Vân Phong mới quý giá như vậy. Hiện giờ chỉ một cục đá Vân Phong nhỏ như ngón cái cũng đã cực kì hiếm thấy rồi, mà ở đây lại có hẳn một khối đá xanh trong suốt, hơn nữa lại còn nguyên vẹn đấy.
“Nếu ta lấy tất cả những thứ kia, ngươi có nghĩ là ta tham lam không?”
“Không. Nhưng tốt nhất ngươi không nên làm vậy.” Mặc Dạ cười khẽ, đây đúng là phong cách làm việc của Tề Hoan, vừa nhìn đã chuẩn bị bưng cả ổ.
“Vì sao?” Tề Hoan phát hiện, lúc Mặc Dạ nhìn thấy những bảo bối giá trị liên thành này, mí mắt cũng không nháy một cái, điều này chứng tỏ, hắn căn bản không thèm quan tâm đến những thứ này.
Ngay cả đám Hư Linh Tử nếu tới đây chắc cũng phải ngạc nhiên một phen, tại sao Mặc Dạ lại không có phản ứng gì? Bây giờ Tề Hoan mới cảm thấy được có điểm kỳ quái.
“Bởi vì con rắn đằng kia sẽ không vui.” Mặc Dạ giơ tay chỉ phía trước, cách bọn họ không xa có một hồ sen, trên mặt nước có vài bông hoa sen nở, chỉ có điều, nhìn kỹ mới thấy nước hồ đen kịt, không rõ bên trong có thứ gì, cũng không rõ hồ sâu bao nhiêu.
Theo hướng tay chỉ của Mặc Dạ, Tề Hoan nhìn lướt qua, giật mình hoảng sợ. Cuối cùng nàng đã biết trong hồ có cái gì rồi, một con rắn, không, chính xác thì thứ này đã bắt đầu hóa rồng rồi.
Đó là một con rắn bạc lớn, trên đầu có một đôi sừng rồng, đầu rắn to bằng nửa cái hồ, đôi mắt màu bạc lạnh như băng không hề có cảm xúc đang nhìn chằm chằm hai kẻ tự tiện xông vào.
“Ta đoán hình như lâu lắm rồi nó không được nếm thử thứ gì đó.” Tề Hoan vừa nói vừa lui về phía sau, tìm cơ hội chuẩn bị chạy trốn. Mặc dù tu vi của mình đã đến Kết Đan kỳ nhưng nàng hoàn toàn chắc chắn, so với một con rắn sống không biết bao nhiêu năm, thì mình chỉ đáng một bữa cơm, có khi ngay cả một bữa cơm cũng không bằng.
“Đúng là đã rất nhiều năm.” Mặc Dạ nhìn con rắn kia, trong mắt có chút hoài niệm. Đằng xà Hồng hoang dị chủng, đúng hơn là một con Đằng xà biến dị, nếu không phải từ nhỏ nó đã bị xa lánh vì màu sắc không giống với đồng loại, thì nó đã không trở thành sủng vật của hắn.
Chẳng qua, không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy, từ ban đầu nó chỉ là một con rắn to bằng cổ tay vậy mà bây giờ đã biến thành bộ dáng này, ngay cả hắn cũng bị giật mình.
“Nó có ăn thịt người không?”
“Có lẽ không.” Mặc Dạ nghiêng đầu suy nghĩ, trước kia vẫn cho nó ăn củ cải trắng, năm đó hắn cũng không biết rắn không ăn củ cải trắng. (TM: rắn ăn củ cải trắng… rắn-ăn-củ-cải-trắng?! =]]])
“Hít—zzz” Trả lời hai người là một cái đầu đỏ như máu, con rắn này không biết bị cái gì kích thích mà thò ra gần nửa cơ thể, lập tức toàn bộ cái hồ bị cơ thể của nó làm cho chật ních. Cái đầu rắn gần như dán lên người Mặc Dạ, chỉ cần nó há miệng, Mặc Dạ sẽ hoàn toàn bị nuốt, rồi hoàn toàn bị tiêu hóa.
Im lặng cả buổi, con rắn này hình như không có dấu hiệu muốn ăn thịt người, nó chỉ dùng cặp mắt to như hai cái đèn lồng ngó ngó nghiêng nghiêng Mặc Dạ mấy lần, còn Tề Hoan đương nhiên là không được để ý tới.
Tuy bị một con rắn coi thường khiến nàng rất không thoải mái nhưng trước mắt nàng tình nguyện chính mình trở nên rất nhỏ bé, tồn tại càng yếu ớt càng tốt.
“Hình như nó rất thích ngươi.” Tề Hoan không xác định được ánh mắt mình có nhìn lầm hay không, nếu nàng nhìn đúng… vậy thì, nét mặt của con rắn bây giờ có thể coi là… nịnh nọt… Một con rắn cần phải làm như vậy sao?
“Ừ.” Mặc Dạ giơ tay vỗ vỗ đầu con rắn rồi quay lại nhìn Tề Hoan, “Đi thôi.” Nói xong vượt qua cái hồ, tiếp tục đi về phía trước.
Tề Hoan cũng muốn đi theo, nhưng cơ bản nàng mới bước một bước, thì ánh mắt con rắn kia lập tức lia tới, định trụ nàng. “Ngươi chắc chắn nó sẽ không nhất thời cao hứng mà ăn ta chứ?”
“Yên tâm, nếu ta là nó tuyệt đối sẽ không ăn ngươi.”
“Vì sao?”
“Sợ sẽ tiêu hóa nhầm tính bất lương.”