Chương 239: Triệu Hoán Một Phát
Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Lúc trước chẳng phải chính đại trưởng lão quyết định đưa Long tinh ột người ngoài ư, Long tinh mất đi cũng không thể trách Long Cửu, cùng lắm chỉ là hắn làm việc không tốt thôi, nhị trưởng lão cảm thấy thế nào?” Long Ẩn không thèm đếm xỉa cười nói, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua nam tử tóc bạc dung mạo giống hắn ngồi bên kia.
Em ruột hắn, nay đã là nhị trưởng lão Long tộc.
“Đại trưởng lão, Long tinh đã đưa ra ngoài thì không có quan hệ với Long tộc nữa, có thể thu hồi hay không đều do ý trời.” Thiên Hàm ngồi tại chỗ căn bản không nhìn bất kỳ ai trong đại điện, ngay cả nói chuyện cũng rũ mắt xuống.
“Vậy được rồi.” Khiến Tề Hoan cảm thấy lạ chính là vị đại trưởng lão này tuy đối chọi gay gắt với Long Ẩn nhưng thật sự nghe lời nhị trưởng lão. Xem ra, vị nhị trưởng lão trông giống Long Ẩn như đúc này cũng có địa vị không tầm thường ở Long tộc.
“Nhưng cô gái này rất khả nghi, ta cần mang nàng về để xác nhận lại quan hệ giữa nàng với ảnh ma.” Đại trưởng lão chuyển giọng, lại quay sang Tề Hoan. Trong mắt lão, tu vi của Tề Hoan chẳng qua chỉ là nhất trọng thiên mà thôi, nhưng lão cảm thấy hình như có gì không đúng. Bình thường tiên nhân nhất trọng thiên chịu Long uy mãnh liệt như vậy, căn bản không thể an ổn ngồi đó uống trà, hẳn đã sớm bị ép gục xuống rồi. Hơn nữa thái độ nữ nhân này cũng quá kỳ lạ, nàng có vẻ không hề kính sợ Long tộc hoặc là sợ lão chút nào.
“Chuyện này…” Long Ẩn hơi do dự nghiêng đầu nhìn Tề Hoan, phát hiện nàng chẳng có biểu lộ gì, vẫn ăn điểm tâm như trước, phảng phất như không để ý, đành khẽ gật đầu một cái, “Vậy thì tuỳ theo ý đại trưởng lão, nhưng hi vọng trước khi đại trưởng lão tra ra điều gì thì đừng động tới nàng.”
“Chuyện này đương nhiên rồi, dù sao vị tiểu thư này cũng là khách của Long Vương.” Long Ẩn đã nhượng bộ, dĩ nhiên Thiên Tắc cũng giữ mặt mũi cho hắn. Nhưng rốt cuộc lão có làm được như mình hứa hẹn hay không thì phải chờ sau này mới biết được.
Dựa vào hiểu biết của Long Ẩn về Thiên Tắc, chỉ e lão sẽ không để Tề Hoan sống dễ chịu. Chỉ không biết đến lúc đó ai mới là kẻ có kết cục thê thảm, dù sao vị Tề tiểu thư trước mặt nhìn như nhu nhược này cũng không phải loại người dễ trêu chọc gì.
Đấu tranh trong Long tộc quá nghiêm trọng đã tới lúc kết thúc rồi. Đưa mắt nhìn đám người Thiên Tắc đưa Tề Hoan đi, khóe miệng Long Ẩn hơi nhếch lên, hắn chỉ cần ngồi đây chờ kết quả là tốt rồi, hi vọng có thể thấy được một hồi kịch hay.
Vốn tưởng rằng sau khi bị mang đi Thiên Tắc sẽ đích thân xử lý nàng, ai ngờ nàng lại bị giao cho nhị trưởng lão Thiên Hàm. Mấy vị trưởng lão chia tay nhau ở trước cấm cung Long tộc, Tề Hoan theo Thiên Hàm đi về bên trái hướng tới một tòa cung điện âm trầm nhất.
Thiên Hàm chắp tay sau lưng đi trước giống như căn bản chẳng để ý gì đến Tề Hoan. Tề Hoan cũng mừng rỡ thở phào, người ta đã muốn thẩm vấn nàng, nàng nên dứt khoát hợp tác một chút. Không biết Diêm Quỷ có ở chỗ này hay không, Tề Hoan vẫn hơi lo lắng cho an nguy của hắn.
Nội cung nơi Thiên Hàm ở không chỉ âm trầm mà thậm chí ngay cả một người ngoài cũng không có. Sau khi bước vào, Tề Hoan chờ cả buổi, sửng sốt chẳng thấy ai ra đón.
Hết cách, nàng chỉ có thể tiếp tục đi theo Thiên Hàm vào trong. Khi Tề Hoan bước vào nội cung, phía sau nàng đột nhiên xuất hiện một luồng sáng bạc, bắt đầu chặn kín đường đi của nàng.
Tề Hoan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cũng là màu bạc, từ đây nhìn như một quả trứng khổng lồ bị màn ánh sáng màu bạc bao phủ, không biết là vì đề phòng người ở nơi này đi ra ngoài hay ngăn cản người ngoài tự tiện vào trong.
Sau khi đi vào, Thiên Hàm trực tiếp bỏ qua Tề Hoan, một mình đi về phía cửa dẫn vào chính điện, Tề Hoan vốn muốn cùng đi lên xem một chút, nhưng không hiểu sao nàng còn chưa đi vào thì cách cửa kia đã bị đóng lại kêu kịch một tiếng. Xem ra, chủ nhân hình như không chào đón vị khách là nàng. Ngược lại Tề Hoan rất tự giác, nhìn cái điện kia thêm vài lần rồi tự mình đi dạo khắp nơi, dù sao cũng không ra được, Thiên Hàm lại không nói xử trí nàng thế nào, nàng đành phải tự tiện rồi.
Tề Hoan còn chưa đi khuất, cánh cửa đại điện đóng chặt từ từ mở ra, sau đó Thiên Hàm đi ra ngoài, đưa tay đóng cửa điện lại. Trong chớp mắt đó, ánh sáng chiếu vào trong điện, mơ hồ có thể thấy được trong đại điện đóng đầy băng có đặt một quan tài bằng băng.
“Ngươi là ai?” Thiên Hàm đột nhiên xuất hiện trước mặt Tề Hoan, thật khiến nàng hoảng hồn.
Tề Hoan vỗ vỗ ngực mình, ngẩng đầu nhìn Thiên Hàm, “Không phải ngươi đã biết rồi sao, ta chỉ là một tiên nhân nho nhỏ mà thôi.”
“Đừng cho ta là đồ ngốc, nếu như ngươi là người bình thường thì Long Ẩn sẽ không giữ ngươi lại.” Tính cách huynh đệ họ trước giờ giống nhau, không từ thủ đoạn, chỉ là Long Ẩn thoạt nhìn vô hại mà thôi, nhưng bản chất bên trong, đối với người không có tác dụng gì với mình, hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại.
“Không thì là gì? À, hoặc là ngươi có thể nói ta là đồng lõa của Diêm Quỷ.” Tề Hoan cố ý nói, cảm xúc tên Thiên Hàm này dao động quá nhỏ, không dễ trêu chọc như tên đại trưởng lão kia, cho nên nàng cần bỏ thuốc mạnh hơn. Nàng thật sự không muốn sống ở chỗ này. Nếu dạo chơi ở Long tộc quá lâu, không biết nam nhân nhà mình có phát điên hay không.
Khiến cảm xúc của Mặc Dạ dao động không phải là hành động thông minh, hi vọng đám người Long tộc có thể nhanh chóng đưa nàng về. Không thì chờ Mặc Dạ đuổi giết tới cửa đi.
“Ngươi đã thừa nhận mình là đồng lõa của Diêm Quỷ, vậy chắc ngươi biết đồ hắn trộm giấu ở chỗ nào chứ hả?” Thiên Hàm có vẻ tin tưởng lời Tề Hoan thuận miệng nói ra, vô cùng nghiêm túc hỏi nàng.
“Đương nhiên biết.” Đến giờ Tề Hoan còn chưa biết thứ bọn họ nhắc đến là cái gì, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới việc nàng mở miệng nói bậy.
“Nói ra, ta sẽ thả ngươi trở về.”
“Nếu ta lừa ngươi thì sao?” Tề Hoan đột nhiên hỏi.
“Ngươi muốn chết cũng không sao.” Biểu cảm của Thiên Hàm lạnh lùng như cũ.
“Nói cho ngươi biết cũng được, nhưng ta muốn gặp Diêm Quỷ.”
“Được.” Tề Hoan không ngờ Thiên Hàm lại khinh địch đồng ý yêu cầu của nàng dễ dàng như vậy, cho rằng để nàng gặp Diêm Quỷ cũng không thay đổi được gì sao?
Đi theo Thiên Hàm ra khỏi nội cung, vượt qua khu cung điện khổng lồ, Tề Hoan trông thấy một ngọn núi cao, hai người lên núi, men theo một con đường chỉ rộng có nửa mét, bên trái là vực sâu đen ngòm không thấy đáy. Con đường vòng quanh núi này là san đất mà thành, nhưng những cái hố to tĩnh mịch không rõ nguồn gốc kia tại sao lại xuất hiện?
Trong lòng Tề Hoan hơi khó hiểu, nhưng nàng cảm thấy Thiên Hàm chẳng có tâm trạng giải thích cho nàng.
Diêm Quỷ bị giam giữ trong thạch lao của ngọn núi đá này, Tề Hoan đếm đếm, đại khái đi xuống hơn chín mươi tầng, nàng cũng nhìn thấy rất nhiều thạch lao khác trong núi, bên trong có hoặc không giam người.
Nhưng càng đi xuống, nhà tù trống càng nhiều.
Khi Tề Hoan trông thấy Diêm Quỷ, hắn đã bị tra tấn đến không ra hình người, toàn thân áo đen bị đánh nát, da thịt dưới lớp vải không có chỗ nào lành lặn, có thể khiến quần áo đã qua luyện chế biến thành hình dạng này, nhìn ra được, người hành hình rất dụng tâm.
“Hắn không chịu nói ra tung tích của vật kia.” Thiên Hàm hợp thời giải thích với Tề Hoan, đồng thời coi như là cảnh cáo, nếu nàng không chịu nói, như vậy kế tiếp sẽ là nàng.
Tề Hoan không để ý đến Thiên Hàm, ngồi xổm trước thạch lao, đập đập cột đá to bằng cánh tay khắc vô số phù chú, “Diêm Quỷ, Diêm Quỷ?”
Kêu cả buổi, Diêm Quỷ mới giật giật, xem ra còn chưa chết, nhưng cũng chẳng khác là bao. Vốn hắn đã bị trọng thương, nguyên thần bị tổn thương còn chưa khỏe, hiện tại còn chịu hình phạt nặng như vậy, “Ta có thể mang hắn đi cùng không?”
“Không được, hắn xúc phạm đến tộc của ta, đây là tội chết.” Thiên Hàm tỏ vẻ không thể thương lượng.
“Đã như thế… ai nha, ta quên mất chỗ giấu vật kia rồi.” Tề Hoan cốc cái đầu nhỏ của mình, nghiêng đầu cố ý nói.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời của nàng, mặt Thiên Hàm trầm xuống, nhưng hắn cũng không ra tay mà chỉ hung dữ trừng mắt nhìn Tề Hoan.
“Có lẽ mấy ngày sau ngươi sẽ thay đổi ý kiến.”
Vì vậy, Tề Hoan trở thành hàng xóm của Diêm Quỷ, cũng may chưa có ai hành hình với nàng, nhưng theo Tề Hoan phỏng đoán, cái này cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Trái lại nàng không nhìn lầm Thiên Hàm kia, hắn rất chán ghét máu tanh cho nên bị nàng lật lọng chọc tức thành cái dáng kia cũng không ra tay với nàng. Qua vài ngày, sợ là tên đại trưởng lão kia sẽ không nhịn nổi nữa. Lại nói, thế lực ở Long tộc này thật đúng là không phải phức tạp bình thường. Long Vương, đại trưởng lão, còn cả nhị trưởng lão địa vị khác thường.
Vào trong thạch lao, Tề Hoan đột nhiên phát hiện một chuyện rất đáng chết. Không ngờ cấm chế ở nơi này thật inh, kinh mạch toàn thân nàng bị phong bế, nếu không phải bởi vì thứ lưu chuyển trong cơ thể nàng không phải linh lực thì bây giờ nàng đã biến thành người bình thường rồi.
Tính ra, chút lực lôi điện trong kinh mạch kia đối với nàng mà nói vốn cũng không có trợ giúp gì quá lớn, chỉ cần Lôi Thần tháp còn trong cơ thể thì sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa, từ khi Lôi Thần tháp tiến vào cơ thể nàng, viên lôi đan mà nàng luyện ra vậy mà không biết đã tiến vào Lôi Thần tháp từ lúc nào, lơ lửng trong tâm tháp, khiến Lôi Thần tháp càng thêm trọn vẹn, thậm chí Tề Hoan còn cảm nhận được đây mới là Lôi Thần tháp hoàn mỹ nhất, ngay cả toà Lôi Thần tháp đã bị huỷ đi trước kia cũng không hoàn hảo bằng.
Dùng một chút lực lôi điện thoáng chạm vào cấm chế, một luồng điện quang lập tức đánh về ngón tay Tề Hoan, xem ra những cột đá này thật không dễ đối phó. Tề Hoan ngồi khoanh chân trong thạch lao khoảng bốn mét vuông, thở dài mấy tiếng.
Có lẽ dạo này ngơ ngẩn ở bên cạnh Mặc Dạ quá lâu khiến mình không động não, mỗi lần xảy ra chuyện gì liền nghĩ đến hắn đầu tiên, hết cách rồi, ai bảo nam nhân nhà mình là vạn năng, bất kể chuyện phiền phức gì cũng có thể xử lí thỏa đáng chứ.
“Tướng công, nương tử thân yêu của chàng triệu tập chàng, mau ra đây a.” Hai tay Tề Hoan chống cằm, vô lực rên rỉ. Biết rõ không thể nào nhưng vẫn muốn gọi hai câu, khi trở về còn có thể viện cớ cố tình gây sự một chút.
Sau đó, bên ngoài thạch lao xuất hiện một bóng hình hấp dẫn ánh mắt Tề Hoan.
Tề Hoan cực kì kinh ngạc, từ khi nào thì mình có thêm một kĩ năng triệu tập rồi?