Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 174: Thiên Tướng Hỏa Nha



Cô Nhai tất nhiên không có cơ hội phản bác, cho nên Hỏa Nha coi như hắn đã đồng ý, vung tay áo ném mấy lão già đang quỳ trước mặt bay ra khỏi Tế Thần điện. Hắn đứng một mình ở chỗ Lôi Minh đã đứng trước khi chết, tay phải không ngừng tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất. Sau một hồi lâu, hắn dừng lại, chân mày nhíu chặt, “Nữ nhân sao?”.
Ba ngày nay, Tề Hoan vẫn luôn trong trạng thái uất ức, đều nói tâm tư nữ nhân khó hiểu, tại sao nàng lại cảm thấy, tâm tư của nam nhân mới khó hiểu đây? Mấy ngày qua nàng có cảm giác, cảm thấy Mặc Dạ là lạ, bởi vì mỗi đêm hắn đều nghiêm chỉnh chạy tới ngủ trên địa võng? Làm hại Tề Hoan cứ ngủ đến nửa đêm lại phải tỉnh giấc cầm cái chăn bị đạp xuống đất lên.
Quả nhiên, không có độ ấm của hắn, ngay cả chuyện tốt đẹp là ngủ cũng trở nên nhàm chán. Nhưng bảo nàng ném hết mặt mũi gọi Mặc Dạ về, nàng không làm được, cho nên, sau mấy buổi tối chịu đựng, hai mắt nàng đã lộ quầng thâm thật to.
Bây giờ, mỗi sáng cứ lúc nào Tề Hoan muốn ngủ để bảo dưỡng dung nhan thì Mặc Dạ lại đột nhiên kéo nàng từ trong chăn ra ngoài, muốn nàng rời giường ăn bữa sáng tình yêu hắn làm.
Ăn xong, Mặc Dạ lại bị Minh Hồi gọi đi thảo luận chuyện trọng đại, Tề Hoan vốn muốn trở về ngủ bù, ai ngờ lên giường lại hết buồn ngủ. Đều do nam nhân khốn kiếp kia! Đúng, đều là lỗi của hắn.
Nhàm chán ngồi bên hồ nước, nhìn chằm chằm con cá chép màu vàng trong hồ, Tề Hoan nhớ tới mấy ngày trước có một đệ tử Thiên Đạo Các từng nói với nàng, cá chép này đã sống không dưới năm trăm năm. . . . . . . . . Nói vậy, mùi vị hẳn là sẽ không tệ đi. (TNN: đoán xem con cá này là ai =]])
Đối với con cá chép tương lai có thể hóa rồng này, ý nghĩ duy nhất của Tề Hoan chính là thịt của nó có ngon như cá chép Long Lân hay không, nên kho tàu hay nên hấp, hay nên giữ lại một nửa để nướng cũng là một chủ ý không tệ.
Tề Hoan dùng chân quẫy loạn trong nước, tạo thành từng đợt sóng nước trên mặt hồ yên ả. Con cá chép kia ấy thế nhưng không sợ nàng, cứ thế chậm rãi lười biếng bơi qua bơi lại, phía sau là một đàn cá chép lớn nhỏ bơi theo. Rất hiển nhiên, những con cá này không phát hiện mình đã bị người ta phân thành các món ăn và thực đơn.
Đang lúc Tề Hoan ngẩn người nhìn con cá kia, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một hồng y nam tử sau lưng nàng, người nọ cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ suy tư nghiền ngẫm nhìn Tề Hoan.
Trong nước phản chiếu hình ảnh nam tử mặc áo bào đỏ rực như lửa, Tề Hoan nghiêng đầu sang, đúng lúc chạm phải một đôi con ngươi màu vàng. Hai tròng mắt kia giống như hai luồng nước xoáy, hút hết tất cả lực chú ý trong mắt nàng. Tiếng chim hót không ngừng trên cây bị đình chỉ, cảm giác ngứa do vây đuôi cá quẹt qua chân cũng không còn, trong đầu Tề Hoan chỉ còn đôi mắt kia, đôi mắt màu vàng.
“Ngươi tên gì?” Nam nhân mở miệng hỏi, có chút mạn bất kinh tâm (thờ ơ không thèm để ý), rồi lại mang theo ý tìm hiểu.
“Tề Hoan. . . . . . . .” Tề Hoan mở to mắt nhìn, trả lời chi tiết.
“Ngươi là đệ tử môn phái nào?”
“Phái Thanh Vân.”
“Sư phụ của ngươi là ai?” Nghe được ba chữ phái Thanh Vân, lông mày Hỏa Nha chợt nhíu lại, hắn chán ghét môn phái này, mặc dù môn phái này rất nhanh sẽ phải biến mất, nhưng hắn vẫn không thể quên được những chuyện đã xảy ra khi đó, tất cả mọi người trong môn phái này đều là đồ điên!
“Hư Không Tử.”
“Hư Không Tử?” Hỏa Nha hơi ngừng lại một chút, hắn có đọc qua trí nhớ của Cô Nhai, hiện tại trong phái Thanh Vân không có ai tên là Hư Không Tử, trái lại, hắn cũng biết một Hư Không Tử. . . . . . . . Người này. . . . . . .
Suy nghĩ đột nhiên gián đoạn, Hỏa Nha giật mình phát hiện bản thân đã bị gói lại lại giống như cái bánh chưng. Hắn thử động đậy cánh tay, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tầng võng màu xám tro trên người.
Tề Hoan nhấc hai chân ra khỏi hồ nước, chân trần đứng trên con đường lát đá xanh, một đám mây màu xám hiện ra, bị nàng dẫm lên, ngón chân mềm mại nho nhỏ vừa động một cái, một tia chớp hiện lên trên đám mây.
Hai mắt nàng trong suốt, không hề có chút dáng vẻ bị mê hoặc nào.
“Ngươi biết sư phụ ta.” Tề Hoan khẳng định nói, mặc dù khí tức trên thân thể người này chỉ là Độ Kiếp kỳ, nhưng suýt chút nữa đã có thể mê hoặc được nàng, sợ rằng tu vi của hắn sẽ không thấp. Nếu không phải lúc sáng sớm Mặc Dạ không để ý đến sự phản đối của nàng, cứng rắn vẽ một đạo huyết phù lên người nàng để đánh thức nàng, thì e rằng bây giờ cục diện sẽ nghiêng về phía hắn.
“Ta biết Hư Không Tử không có đồ đệ, rốt cuộcngươi là ai?” Trên mặt Hỏa Nha không lộ ra bất kỳ sự sợ hãi nào, giống như việc bị Tề Hoan chế trụ cũng không khiến hắn lo lắng.
“Ta thật sự là đồ đệ của ông ấy, ngươi không tin cũng được. Lại nói, ta đã từng đắc tội với ngươi sao?”
Tề Hoan nhìn Hỏa Nha từ trên xuống dưới, hắn rất tuấn tú, mặc dù không bằng Mặc Dạ, đây là điều chắc chắn, ai cũng không thể đẹp trai bằng Mặc Dạ! Nhưng dung mạo thế này, chỉ cần nhìn thấy một lần Tề Hoan chắc chắn sẽ không quên.
Nhưng Tề Hoan có thể khẳng định, mình không nhận ra hắn.
“Không, ta chỉ là muốn hỏi ngươi một vài chuyện mà thôi.”
“Được, ngươi hỏi đi.” Mắt Tề Hoan đảo vòng tròn, nếu không lầm, nàng đại khái đã biết người này muốn hỏi điều gì rồi, có điều, chuyện này cũng không liên quan đến mình. Chuyện xấu hủy thi diệt tích là do nam nhân kia làm, Tề Hoan rất tự giác xóa sạch một màn Lôi Minh bị địa võng hút khô ra khỏi đầu mình, dù sao, nàng cũng là vô tội a.
“Ngươi đã từng gặp qua lôi thú Lôi Minh chưa?” Hỏa Nha nhìn chằm chằm Tề Hoan, chỉ cần Tề Hoan có gì khác lạ, hắn nhất định có thể nhìn ra được, ánh mắt hắn chưa từng nhìn lầm.
“Chưa hề.” Tề Hoan lắc đầu, rất chi là thành thật.
Hỏa Nha mở to hai mắt, cố gắng muốn nhìn ra chút gì đó. Nhưng lần này hắn bị thất vọng rồi, trong mắt Tề Hoan không hề có sự khủng hoảng, không có áy náy, không có lo lắng, trong mắt nàng không thể hiện gì cả. (TNN: gặp phải thần côn siêu hạng rồi =)))))
Tại sao lại có thể như vậy? Ngoài trừ có thể nhìn thấy Tề Hoan rất tò mò về mình, thì những thứ khác hắn đều không thể nhìn ra.
“Nói như vậy, vì sao ngươi lại ở đây?” Mặc dù nữ nhân trước mắt có khả năng đang nói thật, nhưng dù sao nàng cũng có tu vi của tiên nhân, còn có thể trói mình lại, Hỏa Nha tất nhiên sẽ không đối xử với nàng như tiểu nữ nhân vô hại khác. Ở Tiên giới, kẻ địch không phân biệt nam nữ.
Mặc dù bốn Thần Tướng ở Tiên giới đều là phái nam, trong mười hai Thiên Tướng thì phái nam cũng chiếm đa số. Nhưng Hỏa Nha vĩnh viễn không quên được, ở Tiên giới có một nữ nhân, một cước đạp cho đệ nhị Thần Tướng miệng mũi đầy máu.
Hắn cũng không phải đệ nhị Thần Tướng, cho nên, hắn vĩnh viễn sẽ không xem thường nữ nhân.
“Cái này. . . . . . . . Đồ đạc của ta bị người khác lấy đi, ta muốn đòi chúng về.”
“Có thể nói cho ta biết là vật gì không?” Nếu Tề Hoan không nói láo, mà Hỏa Nha cũng không nhìn ra dấu hiệu nàng nói láo. Vậy thì có thể chứng minh, nàng dường như không có liên quan đến cái chết của Lôi Minh. Nhưng sau khi hỏi xong vấn đề này, Hỏa Nha đột nhiên cảm thấy, vẻ mặt Tề Hoan có chút quỷ dị.
“Dĩ nhiên, thứ trên người ngươi chính là nó. . . . . . . . . Vật này hẳn là ngươi cũng biết, nó gọi là địa võng.”
Tề Hoan cười cực kì vô tội, nhưng Hỏa Nha lại cảm thấy lạnh toát cả người.
Địa võng là tiên khí cao cấp nhất mà chủ nhân đưa cho Lôi Minh, nghe nói vật này là ———–vật còn sót lại của người đứng đầu lục đạo.
“Ngươi tên Tề Hoan . . . . . . . . .” Đúng rồi, sao hắn lại có thể quên mất chứ, ban đầu khi hắn bò ra khỏi lục đạo thiên bi, cái tên đầu tiên hắn nghe được chính là Tề Hoan. Nghe nói Tề Hoan tạo ra tháp Lôi Thần, bức tử bốn thần thú, thay đổi lục đạo, xây dựng lại trật tự lục đạo mới, làm vỡ nát lục đạo thiên bi, hơn nữa còn dùng thân táng đạo.
Nghe nói, Tề Hoan vì một người đàn ông mà tự sát, nghe nói nàng là nữ nhân!
Hỏa Nha giật mình trong lòng, đột nhiên cảm giác phía sau có một hơi thở không thuộc về nơi này, âm lãnh rét lạnh giống như xương cốt đang dán vào lưng hắn, hơi thở này khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Hỏa Nha bị trói chặt trong địa võng đột nhiên tăng thêm sức, suýt nữa xé rách địa võng. Tè Hoan nhất thời không chú ý, bị một năng lượng mạnh mẽ làm cho sợ hết hồn, buông lỏng sự khống chế với địa võng, khiến Hỏa Nha thừa cơ trốn thoát.
Thoát khỏi địa võng xong, Hỏa Nha căn bản không rảnh bận tâm đến Tề Hoan, mà Tề Hoan cũng rất tự biết mình, thu địa võng về, tụt xuống khỏi đám mây dưới chân rồi núp một góc xem náo nhiệt.
Hỏa Nha vừa xoay người liền nhìn thấy một nam nhân mặc đạo bào màu trắng, trên tay bưng một khay sứ thanh hoa, đặt một con gà quay đang giương cánh trông giống như chuẩn bị bay lên.
Cái này không thể trách Hỏa Nha dùng từ quỷ dị, thật sự là vì Tề Hoan yêu cầu, nói tư thế của gà quay không đẹp, nàng tuyệt đối sẽ không ăn. Cho nên, trước khi bị biến thành gà quay, con gà này đã được Mặc Dạ chăm sóc một cách đặc biệt.
Mặc dù một màn trước mắt rất tức cười, nhưng Hỏa Nha không thể bỏ qua huyết sắc chợt lóe lên trong mắt nam nhân kia, cùng hơi thở rét lạnh trên người hắn ép cho người ta hít thở không thông.
Hắn thân là một trong mười hai Thiên Tướng, rất ít người có thể khiến hắn sinh ra cảm giác như vậy. Đây là lần đầu tiên trong đời Hỏa Nha cảm thấy run sợ trước khi chiến đấu. Hắn không biết mình có thể còn sống trở về hay không.
“Thiên tướng Hỏa Nha, ngươi tới tìm lôi thú sao?” Mặc Dạ lạnh nhạt nhìn Hỏa Nha, thuận tay đem khay gà duyên dáng kia đưa cho Tề Hoan. Tề Hoan vui vẻ nhận lấy, bẻ một cái cánh, cắn một cái, hài lòng nheo mắt lại.
Không phải nàng không khẩn trương, thật sự là nàng không có thực lực để đối phó với người trước mắt này, Mặc Dạ cũng đã nói, tên này là Thiên Tướng, nàng mới chỉ là ngũ trọng thiên mà thôi.
Trên thực tế, Tề Hoan trước nay chưa từng có cảm giác của người được gọi là kẻ đứng đầu lục đạo. Nàng chỉ biết là, chỉ cần có Mặc Dạ bên người thì sẽ không có chuyện gì đến phiên nàng phải lo lắng. Nàng chỉ là một cô gái nhỏ, nam nhân có thể để nàng dựa vào, trên trời dưới đất cũng chỉ có một người như vậy.
Trong lúc nàng gặm cánh, Hỏa Nha và Mặc Dạ rốt cục động thủ. Chiêu thức của hai người quả là vượt quá sức tưởng tượng, thật sự khiến người ta sợ hãi. Hỏa Nha vốn là yêu tu, lực công kích của thân thể tương đối đáng sợ, mỗi quyền mỗi cước đều có thể đảo loạn không gian xung quanh.
Công kích của Mặc Dạ thoạt nhìn có chút phiêu hốt bất định (nhẹ nhàng lơ lửng), Hỏa Nha đánh đến một quyền, hắn lập tức trả lại một cú, nhưng lực đạo của cú đánh do hắn phản kích kia, thật sự là. . . . . . . . . .
Tề Hoan xem cuộc chiến nhập tâm đến nỗi suýt nữa xông lên đẩy Mặc Dạ sang, muốn thay hắn ra sân chiến đấu. Nhưng con gà trong khay kia còn chưa ăn xong, chẳng qua nàng có chút không nỡ mà thôi, tuyệt đối không phải do nàng nhát gan.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv