Lần thứ hai đi vào Thiên Ma giới, Tề Hoan cảm thấy chẳng khác gì lần trước. Chỉ có điều, khi bọn họ vừa đặt chân tới Thiên Ma giới, đã nhìn thấy mấy sinh vật đầu lâu không rõ trong tòa thành xa xa.
Không biết đó là vật gì mà lại có đầu lâu khổng lồ như thế, nếu còn thân thể, chỉ sợ bầu trời sẽ bị chọc thủng một lỗ.
Tường thành dường như là dùng xương trắng xây nên, từ xa nhìn lại đã thấy trắng hếu rồi, còn chưa lại gần, Tề Hoan đã cảm nhận được một luồng khí lạnh.
“Đó là thành gì vậy?” Tề Hoan đứng cạnh Mặc Dạ, chỉ về phía tòa thành kia. Sau khi ra khỏi Đoạn Ma cốc, Tề Hoan bắt đầu xấu hổ, không để Mặc Dạ bế đi nữa, mà tự mình xuống đất bước đi.
“Đó là Âm Trì, bên trong đều là cốt ma.” Mặc Dạ nhìn lướt qua rồi dời mắt.
Ở Thiên Ma giới, cốt ma có địa vị rất thấp, nhưng cái đầu lâu bên ngoài tòa thành kia lại là do một con Ma Long sắp thăng cấp thành Tổ Long lưu lại. Cái đầu lâu này sinh ra lực áp chế mãnh liệt đối với ma vật, ngoại trừ cốt ma, cho nên chỉ cần cốt ma ở trong thành thì bình thường sẽ không có kẻ nào dám tới gây phiền toái.
“Cốt ma là xương khô tu luyện thành sao?” Tề Hoan chưa từng thấy ma tu cấp thấp, những loại ma nàng gặp ở Thiên Ma giới đều đã đạt cấp cao, bọn hắn đều có hình người hoàn mĩ khiến Tề Hoan hiểu lầm rằng Thiên Ma giới cũng không khác gì tiên nhân ở Tiên giới.
“Không… quái dị hơn một chút.” Kỳ thật, Mặc Dạ muốn nói là “kinh khủng”. Hình thái của cốt ma vô cùng kì quái, có thể nói là ghê tởm.
Tề Hoan vốn còn muốn mở rộng tầm mắt nhưng thấy Mặc Dạ do dự, nàng liền bỏ đi ý định trong đầu. Tốt nhất không nên nhìn ngó lung tung, nếu không buổi tối sẽ mơ ác mộng.
Mặc Dạ định mang Tề Hoan đi vòng qua Âm Trì, không ngờ đi được một đoạn đã bị một đám cốt ma bao vây.
Nhìn những thân hình quỷ dị, trên người có đầy sinh vật kinh tởm đang bò ra bò vào khung xương đầy thịt thối, Tề Hoan thiếu chút nữa nôn ra. Nàng núp sau lưng Mặc Dạ, yếu ớt dựa vào vai hắn, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
“Các ngươi đến từ Tiên giới?” Cốt ma đứng đầu có khung xương tỏa ra ánh xanh ngọc, trên người cũng không có mấy vật kinh tởm, thoạt nhìn có vẻ bình thường. Trong đầu lâu của hắn, hỏa hồn nhiều hơn đám cốt ma khác. Xem ra hắn là thủ lĩnh cốt ma rồi.
Tuy bọn chúng không có mắt nhưng nghe giọng nói có thể thấy được, đám cốt ma này rất chán ghét sự xuất hiện của Tề Hoan.
“Phải.” Mặc Dạ thay Tề Hoan trả lời.
Hắn vừa dứt lời, mấy con cốt ma kia không nói gì liền lao lên, Mặc Dạ ngay cả chân cũng chưa nhấc, Tề Hoan đã nghe thấy âm thanh đùng đoàng không dứt, ngẩng đầu lên mới thấy, những con cốt ma kia đều đã bị Mặc Dạ giết chết, đầu lâu bị giẫm nát, hỏa hồn bên trong bay tứ tán trên không trung, ngoại trừ cái đầu lâu trên tay Mặc Dạ. Đó chính là thủ lĩnh của bọn cốt ma. Khả năng sống sót của ma quả nhiên không tầm thường, chỉ còn mỗi cái đầu mà vẫn có thể nói chuyện.
“Ta hỏi ngươi chuyện gì, ngươi phải trả lời chuyện đó, không được nói mấy lời thừa thãi, hiểu chưa?”
Mặc Dạ giơ cái đầu lên, nói với nó.
“Hiểu, hiểu.” Đầu lâu sợ sệt trả lời, trong Thiên Ma giới mạnh được yếu thua, kẻ mạnh làm vua, chỉ cần có thực lực thì làm gì cũng được.
“Gần đây Thiên Ma giới có tin tức gì về Luân Chuyển Vương không?”
“Có.” Hỏa hồn trong đầu lâu thoáng ánh lên một chút, “Nghe nói Luân Chuyển Vương đã chết.” Tuy lúc ấy Luân Chuyển Vương bị trọng thương nhưng chuyện này ở Thiên Ma giới cũng không phải chuyện lớn. Kẻ dám giết Luân Chuyển Vương hẳn phải có bản lĩnh cao cường. Hơn nữa toàn bộ Thiên Ma giới lại không ai biết Luân Chuyển Vương chết như thế nào.
“Thi thể đâu?” Nghe tin cha mình đã chết, trên mặt Mặc Dạ không hề chấn động, giống như người chết kia chẳng có chút quan hệ gì với hắn.
“Ở… ngay tại phủ thành chủ trong Âm Trì. Cốt Vương đại nhân mang thi thể Luân Chuyển Vương về.”
“Rất tốt.” Mặc Dạ lạnh lùng cười, tay phải dùng sức, cái đầu lâu kia biến thành bột phấn, hỏa hồn chỉ kịp phát ra ánh sáng phản kháng yếu ớt đã bị nuốt sạch.
Tuy cốt ma được coi như một loại ma, nhưng đa số ma tu không thừa nhận điều đó, bởi bọn chúng tu luyện âm khí chứ không phải ma khí. Âm khí trên đời này cũng chỉ là một loại oán khí, đối với Mặc Dạ mà nói, tất cả những con cốt ma bên trong thành đều là thuốc đại bổ.
“Ngươi…không sao chứ?” Tề Hoan cẩn thận chọt chọt lưng Mặc Dạ, tuy nàng không thấy Mặc Dạ kinh ngạc nhưng dù sao đó cũng là cha ruột hắn, cha mình đột nhiên chết, dù là ai cũng sẽ cảm thấy ngỡ ngàng.
“Không sao.” Mặc Dạ quay người ôm chặt Tề Hoan, “Sợ rằng chúng ta phải thành thân chậm một chút rồi.”
“Ngươi muốn chịu tang sao?” Tề Hoan vô thức hỏi một câu, cha chết, để tang ba năm, cổ đại đều như vậy. Nàng thì không sao, chỉ có ba năm mà thôi.
“Ta phải tìm ra Tinh Hoàng.” Trong đôi mắt đỏ như máu của Mặc Dạ hiện lên một tia sáng khác thường.
“Tinh Hoàng? Liên quan gì đến hắn?” Tề Hoan không biết nhiều về những chuyện xảy ra sau khi mình rời đi, ở Lôi Thần điện tìm được rất ít tin tức, nàng chỉ biết là sau chuyện đó, Tinh Hoàng mất tích.
“Hi vọng là không liên quan đến hắn. Đi thôi, đến thành Âm Trì một chuyến.” Mặc Dạ dẫn Tề Hoan đi về phía Âm Trì, càng đi Tề Hoan càng cảm thấy áp lực mãnh liệt như muốn ép trái tim ra khỏi lồng ngực. Cuối cùng, nàng phải mang Cửu U tà lôi ra, để nó giúp nàng ngăn cản loại khí thế khiến người ta khó chịu này.
Sau khi “xây” xong Lôi Thần tháp trong đan điền, Tề Hoan bỗng phát hiện ra mình khống chế Cửu U tà lôi tốt nhất, dù vẫn chưa biết lôi điện này có uy lực ra sao nhưng Tề Hoan vẫn thấy nó khác thường, không giống với những loại lôi điện khác trong Lôi Thần tháp.
Sau khi triệu hồi Cửu U tà lôi bao quanh thân thể, Tề Hoan kinh ngạc phát hiện, chẳng những mình không còn phải chịu tí áp lực nào, mà những âm khí mờ mịt tối tăm trên tường thành cũng bị Cửu U tà lôi hút hết.
“Đây là lôi gì?” Mặc Dạ đi bên cạnh Tề Hoan thấy loại lôi điện quỷ dị này, sửng sốt một chút rồi hỏi.
“Cửu U tà lôi. Lần trước hình như là nó đưa ta tới Địa ngục Vô Gian.” Từ chỗ Lôi Thần, Tề Hoan hiểu được phần nào thuộc tính của các loại lôi điện, tuy không nhiều nhưng nàng đoán được, việc nguyên thần của mình tới Địa ngục Vô Gian hẳn là phải liên quan tới loại lôi điện này.
“Nàng tu ra sao?” Mặc Dạ suy tư hỏi. Vốn hắn còn lo lắng Tề Hoan là Tiên thể, miễn cưỡng chịu ma khí của hắn đã là quá giới hạn rồi, nếu tu luyện “U Minh chi đạo” hẳn là sẽ gặp khó khăn rất lớn, không ngờ trong cơ thể nàng còn có lực U Minh lớn như vậy.
Người không hiểu chỉ thấy đây là một loại lôi điện mà thôi. Nhưng với Mặc Dạ, loại lôi điện này là một loại oán khí được đè nén, mạnh mẽ đến đáng sợ.
Trong cơ thể nàng tồn tại oán khí cường đại như vậy thì nàng hoàn toàn có thể tu luyện U Minh chi đạo rồi.
“Không phải, nhưng cũng không khác lắm. Ta đoạt được nó từ Lôi Thần tháp, còn chưa hiểu rõ thì đã bị đưa đến Địa ngục Vô Gian rồi.”
“Vậy … Lôi Thần tháp thành ra như vậy có liên quan gì đến nàng không?” Mặc Dạ nhíu mi, lúc hắn đến Lôi Thần điện đón Tề Hoan thì nhìn thấy Lôi Thần tháp mất nóc. Nói thật lúc trông thấy tòa tháp, trong lòng hắn vô cùng thoải mái.
“Thật ra.. cũng chẳng có gì… Chỉ là không cẩn thận hút sạch lực lôi điện ở tầng cao nhất thôi.” Tề Hoan bày ra vẻ mặt vô tội, đúng là nàng không cẩn thận mà, ai biết Lôi Thần tháp lại yếu ớt như vậy chứ. Nàng chỉ nhẹ nhàng hút một ít thôi mà…
Không biết nếu Lôi Thần nghe được những lời này có khóc thành tiếng hay không. Tòa tháp đó đã đứng sừng sững mấy ngàn vạn năm, lực lôi điện trong đấy nếu nói hút là hút thì hắn còn làm Lôi Thần làm gì nữa!
“Sau đó thì sao?” Mặc Dạ cũng không vạch trần biểu hiện mừng thầm của Tề Hoan, mỗi lần Tề Hoan vớ được món hời nào, nàng đều cười gian như vậy, điển hình “vừa ăn cướp vừa la làng”. Nếu Lôi Thần biết người thừa kế hắn toàn tâm toàn ý bồi dưỡng lại là kẻ phá hủy Lôi Thần tháp, không biết trong lòng sẽ có cảm tưởng gì.
Chọn Tề Hoan làm người thừa kế Lôi Thần điện, chỉ có thể nói là Lôi Thần không hề hiểu gì về Tề Hoan. Nếu nàng chịu ngồi im một chỗ thì bây giờ tu vi của nàng đâu chỉ ở mức này?
Kỳ ngộ nữ nhân này gặp phải so với người bình thường đâu chỉ hơn gấp trăm lần. Ngay cả Mặc Dạ cũng thấy bội phục nàng, bí tịch “Lục Đạo” từ thời Thượng Cổ trong truyền thuyết cứ như vậy bị nàng mơ mơ hồ hồ luyện thành ba đạo, ba đạo còn lại đối với nàng e là cũng không có gì khó khăn.
Bẩm sinh mang Dạ linh thể giúp nàng chỉ cần hơn một nghìn năm đã phi thăng thành tiên. Lôi thể trời sinh khiến nàng có thể khống chế được tất cả các loại lôi điện trong trời đất. Nếu nàng chăm chỉ hơn, chỉ sợ tam giới này đã bị nàng chọc thành mấy lỗ rồi.
“Sau đó trong đan điền của ta có thêm một tòa Lôi Thần tháp.” Loại chuyện này Tề Hoan không hề nói cho ai biết, chỉ nói với Mặc Dạ, hơn nữa Mặc Dạ hiểu biết rộng, dù hỏi hắn điều gì, hắn cũng có thể giải đáp hết.
“Hoàn chỉnh sao?” Khóe mắt Mặc Dạ hơi run rẩy. Có cả chuyện nghịch thiên như vậy sao? Lôi Thần tháp. Điều này có nghĩa là mấy trăm năm nữa, có lẽ không cần mấy trăm năm, khả năng khống chế lực lôi điện của Tề Hoan sẽ cao hơn hẳn Lôi Thần. Tuy tu vi không bằng nhưng nàng hoàn toàn có thể tạo ra một tòa Lôi Thần điện từ hai bàn tay trắng.
Lại nghĩ, khi đó nếu Tề Hoan khó chịu, nhân gian sẽ phải chịu sấm sét vang dội, Mặc Dạ không nhịn được thoáng run rẩy. Biết đâu, sau này Tề Hoan giận dỗi hắn, thừa dịp nửa đêm hắn đang ngủ, phóng ra một cột sét đánh hắn ra khỏi phòng thì sao.
… Không biết bây giờ hối hận còn kịp không.
“Ừ. Hoàn chỉnh một cái.” Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến Âm Trì, vừa bước tới cửa thành đã nhìn thấy một tấm áo choàng đen tung bay, một người không rõ mặt đứng giữa cổng.