Căn phòng ẩm ướt, mùi hôi mốc bốc nên ghê người.
Một người đàn ông nằm vục giữa căn phòng.
" cạch"... Cánh cửa sắt mở ra.
" Grừ"..."gràoooooooo"...tiếng gầm rú vang vọng cả căn phòng.
Người đàn ông choáng váng lui về phía góc căn phòng. Hắn cố gắng cách xa con hổ đói khát.
Tất cả màn này rơi vào mắt của ba người đàn ông thông qua màn hình tivi.
- Hai người nghĩ ai sẽ thắng?-người nói không ai khác chính là Lôi Kình
- Thuộc hạ cho là con hổ kia. Nó bị bỏ đói rất lâu rồi.- Kim Ảnh lên tiếng
- Sẽ hoà.- người đàn ông mang mặt nạ bạc lên tiếng
Lôi Kình cười nhạt
- Ta không nhĩ vậy. Trác Khiêm sẽ thắng. Khả năng của hắn hơn các ngươi tưởng nhiều.
Hai người kia cả kinh. Điện hạ của họ không bao giờ tuỳ tiện đề cao kẻ khác nếu hắn không có thực lực.
Ba người lại tiếp tục quan sát cuộc chiến nhân-thú
Hai đối thủ đi vòng quanh nhau, quan sát phán đoán thực lực đối phương. Như không thể đợi được nữa con hổ bổ nhào về phía Trác Khiêm. Phản xạ lại, hắn né người nhanh như cắt đã leo lên người con hổ. Hắn đánh liên tiếp vào đầu, cổ, ngực nó. Bị đau, nó gầm rú lên như phát điên. Nó hất văng kẻ trên lưng xuống, xoay người cắn mạnh vào đùi hắn.
Không khí ngập tràn hương vị máu tanh. Trác Khiêm lấy từ trong ngực ra một một thanh trủy thủ đâm trực tiếp vào trái tim con vật. Nó gào nên như không cam lòng. Trước lúc nã xuống nó vung móng vuốt nên tát thẳng vào mặt Trác Khiêm.
Mặt Lôi Kim hơi biến sắc.
- Điện hạ, ngài thắng
- Không, Hắc Ninh thắng. Con hổ chết, Trác Khiêm chỉ còn nửa cái mạng. Kết qủa hoà. Ta đã qúa coi trọng hắn mà.-Lôi Kình nói bằng giọng thất vọng.
Trác Khiêm không ai khác là người hạ lệnh ám sát Lôi Kình và cũng là kẻ hại chết mẹ hắn.