Editor: JingJing
Lúc này Thẩm Đàm mới quay về lên xe.
Phó Vân Hiên dập tắt điếu thuốc cười trêu chọc: “Cậu rất nghiêm túc.”
Thẩm Đàm dựa vào ghế, thả lỏng nói: “Đói bụng.”
Phó Vân Hiên nói: “Quay về tắm rồi kêu người chuẩn bị đồ ăn cho cậu.”
Lúc này Thẩm Đàm mới có thể nhắm nghiền mắt.
Sau khi Thường Đình trở về nhà thì mới thấy giấy gút trên bàn, vỗ đầu: “A, bản kiểm điểm!”
Thấy cả người Thẩm Đàm đều ướt sũng thế này chắc chắn là rất mệt mỏi.
Dù sao cũng không thể yêu cầu người ta sau khi tắm rửa xong còn phải thức khuya viết kiểm điểm. Chuyện này cũng quá đáng thương rồi.
Thường Đình khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh bàn cầm lấy bút.
Không sao, cô cũng có thể làm một số việc nhỏ bé cho Thẩm Đàm.
Sau nửa đêm, cơn mưa to dần dần nhỏ lại, tới khoảng trời gần sáng thì dừng lại.
Sau cơn mưa, bầu không khí trong lành, hương hoa mát lạnh như đang cất chứa bí mật gì đó.
Thường Đình dậy sớm xuống lầu rửa mặt, thu dọn đồ đạc xong rồi đi tới trường.
Mới ra khỏi cửa là đã trông thấy xe của mẹ đậu ở bên cạnh bóp kèn gọi cô, bà Bạch nói: “Con ăn sáng chưa?”
Thường Đình thoáng sửng sốt, vừa đi qua vừa nói: “Chưa ạ.”
“Muốn ăn gì?” Bà Bạch bảo cô lên xe.
Thường Đình tò mò hỏi: “Sao mẹ lại tới đây?”
“Với tư cách là một người mẹ đưa con gái đến trường, có vấn đề gì sao?” Bà Bạch nói.
Không thành vấn đề.
Nhưng chuyện này đặt trên người bà thì có vấn đề khó hiểu đấy.
Thường Đình không dám nói, cô lắc đầu nói tên bữa sáng.
Bà Bạch chở con gái đến tiệm ăn gần đó để mua đồ, sau đó đi tới trường.
Trên đường đi, bà nói cho cô biết địa điểm và món ăn rồi nói: “Sau khi tan học mẹ sẽ đón con.”
Như vậy sao được!
Thường Đình lắc đầu liên tục, bánh bao còn đang ở trong miệng, cô đẩy đồ ăn qua một bên quai hàm rồi nói: “Không cần, con đã trưởng thành rồi! Muốn học cách độc lập tự chủ, không thể nào để mẹ đến đưa đón con suốt được!”
Nếu là trước đây, bà Bạch nghe xong phát ngôn này còn có thể cười trêu chọc, nhưng bây giờ nghe vào lại cảm thấy Thường Đình có ý phân giới hạn rạch ròi với mình nên trong lòng hơi khó chịu.
Bà Bạch nói: “Lúc con đi học, vốn dĩ mẹ không có ở bên cạnh con, cũng chưa từng đưa đón con đi học, mẹ vẫn cảm thấy áy náy về chuyện này.”
Thường Đình ấp úng nói: “Đây không phải là chuyện đáng để tâm.”
“Đình Đình, mẹ hy vọng con có thể cho mẹ cơ hội.” Bà Bạch nói: “Đừng từ chối suốt như vậy, nếu như chúng ta tìm hiểu trao đổi xuất hiện mâu thuẫn và vấn đề thì mẹ sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Thường Đình cắn bánh bao, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh sắc muôn màu phong phú nhanh chóng xẹt qua trong mắt cô.
Cô nhẹ giọng đáp: “Được ạ.”
Sau khi đến trường, Thường Đình vẫy tay chào tạm biệt với mẹ.
Hôm nay hiếm thấy an toàn bước vào cổng trường, không gặp phải người không nên gặp.
Điều mà Thường Đình mong chờ nhất không phải là sinh nhật vào ngày hôm nay, mà là Thẩm Đàm sẽ trả lời cô ba câu hỏi.
Chuyện này khó quá đi, cô phải cẩn thận suy nghĩ phải đặt câu hỏi như thế nào để có thể vào thẳng trọng tâm.
Sau đó cô phát hiện ngày hôm nay Thẩm Đàm không tới trường.
Sau tiết thứ nhất cũng không thấy bóng dáng của anh.
Thường Đình cầm di động gõ vài chữ, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thẩm Đàm hỏi sao thế nhưng không ngờ Dư Mai lại báo cáo tin tức cho mình trước: “Có người đến hỏi thầy, nói là hôm nay cậu ấy xin nghỉ bệnh rồi.”
Vẻ mặt Cố Minh mông lung nói: “Bị đánh là nhóm Tống Hằng, cậu ấy xin nghỉ bệnh gì thế?”
Thường Đình đột nhiên có một cảm giác khó hiểu, cô nói: “Ai đến hỏi thầy vậy?”
Dư Mai hất cằm về một hướng khác đáp: “Phạm Tư.”
Bạn bàn trên của Thẩm Đàm.
Cũng là cô gái chụp hình anh đăng lên Vòng bạn bè.
Thường Đình đáp ồ.
Dư Mai nhìn cô, trêu chọc nói: “Làm gì thế, biểu cảm ghen ghét thế kia.”
Cố Minh phụ họa theo gật đầu.
Thường Đình gửi tin nhắn cho Thẩm Đàm, hừ hừ nói: “Tớ ghen gì chứ, tớ không có ghen.”
Với tư cách là người duy nhất có cách liên lạc với Thẩm Đàm trong trường này, không cần phải ghen ghét.
Hôm qua Thẩm Đàm gây ra động tĩnh lớn như thế, ngày hôm sau lại nghỉ bệnh không tới, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người đều nhốn nháo phỏng đoán là Thẩm Đàm không đấu lại bối cảnh lớn mạnh của nhà Tống Hằng.
“Hôm qua cậu ấy đánh Tống Hằng thành như thế, chắc chắn là chịu không nổi rồi.”
“Hôm qua cha của Tống Hằng đích thân đến trường đó!”
“Vậy chuyện nghỉ bệnh này sẽ không xảy ra liên tiếp n ngày sau đó tuyên bố chuyển trường đó chứ.”
“Không thể chọc vào, không thể chọc vào, Tống Hằng vẫn là người thắng.”
Người không biết chuyện đều cảm thấy Tống Hằng vẫn là một đầu gấu ở trường Thiên Lập. Có tiền có quyền, đối nghịch với cậu ta sẽ có một kết cục không tốt, trực tiếp bị cảnh cáo xin nghỉ bệnh.
Điều này khiến cho nhiều người càng không dám dễ trêu chọc vào Tống Hằng.
Nhưng mà người biết chuyện nghe những lời thương tiếc cho Thẩm Đàm và tâng bốc Tống Hằng thì trong lòng lại hoảng sợ, ở bên cạnh lắc đầu liên tục muốn nói lại thôi. Tiên Hiệp Hay
Nhất là bản thân Tống Hằng, khi nghe thấy những lời này thì đạp ngã cái bàn tức giận nói: “Mẹ nó, câm miệng hết cho ông!”
Mọi người nhanh chóng né ra, ngậm miệng im như hến.
Thẩm Đàm nghỉ bệnh là nhờ Phó Vân Hiên xin phép.
Tối hôm qua, anh trở về thì phát sốt, uống thuốc ngủ một giấc đến 12 giờ trưa, sau khi ngồi dậy đã đỡ hơn chút.
Dù sao cũng đã xin nghỉ rồi, vậy anh cứ đi ra ngoài với đám Khúc Huy chơi thôi.
Buổi trưa, Thường Đình và Dư Mai ra ngoài ăn cơm, trên đường đi Dư Mai nhắc tới chuyện ngày hôm qua dạo phố: “Đàn em ngày hôm qua có thêm weixin của cậu không?”
Nói đến chuyện này, Thường Đình không khỏi im lặng.
Trông thấy vẻ mặt của cô, Dư Mai chợt bừng tỉnh: “Có phải cậu xóa cậu ta rồi không?”
Thường Đình khẽ gật đầu.
Dư Mai: “Xóa là tốt rồi!”
Vẻ mặt Thường Đình mờ mịt: “Tớ tưởng cậu sẽ hỏi là tại sao tớ xóa cậu ta?”
Dư Mai hừ lạnh nói: “Tối hôm qua em trai của tớ cứ chần chừ không chịu nói rõ, hôm nay mới nói cho tớ biết đàn em hôm qua nhìn trúng cậu lại là người có tính cách khá tệ, thả thính không giới hạn, là một tên cặn bã.”
Thường Đình giật mình, cảm thán nói: “Là một tên cặn bã mà cậu ta lại rất tự tin.”
Lúc hai người trở về cũng không đúng lúc lắm bị đàn em đầu gấu chặn ở cổng trường.
Vừa nhìn là biết chắc đối phương đã cắm điểm đợi sẵn.
Nhìn ba tên đàn em học lớp 11 và một đám người cười mập mờ, Thường Đình chỉ biết né tránh.
Đàn em đầu gấu có dáng vẻ hơi đẹp trai, người cũng cao nhưng khí thế lại cố làm ra vẻ ta đây. Muốn tỏ vẻ lịch sự nghiêm túc, cũng không muốn làm lộ vẻ thô tục trong đôi mắt.
Đàn em dịu dàng cười với cô nói: “Đàn chị, tối qua có nhận được tin nhắn của em không?”
Thường Đình gật đầu, lịch sự nói: “Nhận được, cảm ơn nhưng tôi cảm thấy cậu không được.”
Nụ cười trên mặt của đàn em có vẻ hơi lúng túng, chuẩn bị làm kiểu đáng thương ăn vạ với ý đồ để cô mềm lòng: “Đàn chị, có thể cho em cơ hội không? Chị thích kiểu gì em cũng có thể chiều được hết.”
Thường Đình vẫn giữ nụ cười lịch sự nhưng Dư Mai ở bên cạnh đã không khách khí, tức cười nói: “Nên biết tự lượng sức chút đi, tưởng đàn chị của cậu là mấy cô bé ngọt ngào ngốc nghếch bị cậu lừa sao, nếu thức thời thì mau biến đi.”
Đàn em bị trách mắng mặt mũi không nén được giận, bạn của cậu ta mắng chửi, vẻ mặt đàn em khó coi nói: “Đừng thấy tôi cho chút mặt mũi là lên mặt.”
Dư Mai thấy cậu ta tự xé toạc bộ mặt thật của mình ra thì cười lạnh nói: “Cậu dám động tay thử xem.”
Lúc này là giờ trở về trường, người tới lui ở cổng trường khá nhiều.
Thường Đình đã cầm điện thoại chuẩn bị gọi Cố Minh qua đây cứu mạng.
Đàn em nuốt không trôi cục tức này, tức giận nói: “Hai người có gan thì tối nay tan học đừng có chạy, để tôi xem chị có đồng ý hay không.”
Có đồng ý hay không đã không phải là một chuyện bình thường rồi.
Chủ yếu là quá mất mặt.
Đàn em cảm thấy mình phải tìm lại thể diện để hai người này tự biết điều.
Nếu không thì mặt mũi của cậu ta để ở đâu trong trường trung học Thiên Lập!
Chuyện Thường Đình bị đàn em lớp 11 uy hiếp bị không ít người trông thấy.
Có người đi tố giác với Tống Hằng.
Trong lòng Tống Hằng đang buồn phiền chuyện của Thẩm Đảm, sau khi nghe xong thì cười lạnh: “Không phải Thẩm Đàm muốn che chở cho cậu ấy sao? Được, ông đây nhìn xem hôm nay cậu ấy bảo vệ như thế nào?”
Đến lúc đó anh không tài nào đứng ra giải quyết được.
Nghĩ đến đây, Tống Hằng cảm thấy thoải mái được chút.
Cậu ta bắt đầu chờ tới tan học tối, Thường Đình bị uy hiếp tìm cậu ta giúp đỡ.
Đáng tiếc là ngay từ đầu Thường Đình không hề để tâm tới lời nói của đàn em.
Sau khi Cố Minh ở bàn trên biết được bèn nói: “Tớ đề nghị hai người tan học nên đi cổng sau.”
“Cậu ngốc à, chắc chắn cậu ta cũng chặn ở cổng sau, còn không bằng đi cổng chính, quang minh chính đại.” Dư Mai nói với Thường Đình: “Cậu yên tâm, tớ đã nói với anh của tớ rồi, bọn họ đi qua từ Tam Trung sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu!”
Thường Đình nắm chặt tay, từ từ nói: “Không sợ, cùng lắm thì báo cảnh sát.”
Bạn cùng bàn và bạn bàn trên của cô: “…”
Nhất thời không biết nên nói cô dũng cảm hay là thông minh.
Thật ra trong lòng Thường Đình lại nghĩ là: Không sợ, cùng lắm thì tìm Thẩm Đàm.
Nhưng vừa nghĩ đến Thẩm Đàm còn đang bị bệnh thì xua tan đi suy nghĩ này.
Thẩm Đàm mà cô nghĩ rằng còn đang bị bệnh, lúc này đang cùng với nhóm của Khúc Huy chơi đùa hăng say trong vùng núi tư nhân của mình.
Anh vừa mới bước xuống từ trên xe thì trông thấy di động ném ở một bên đang nhấp nháy.
Thẩm Đàm đi qua lấy điện thoại lên xem.
Đa Quả gửi tới một đoạn video.
Vẻ mặt Thẩm Đàm thản nhiên xem đoạn clip đàn em uy hiếp Thường Đình ở cổng trường, rồi gửi tin nhắn cho Thường Đình: “Đợi ở cổng trường.”
Lúc này Thường Đình đang trong giờ học nên không phát hiện.
Triệu Lực Dương bước xuống từ trên xe, kêu Thẩm Đàm; “Anh! Lát nữa ra ngoài chợ trời phía Bắc ăn đồ nướng nha!”
Thẩm Đàm nói: “Tôi muốn trở về trường một chuyến.”
“Anh quay về làm gì?” Khúc Huy cầm trái dừa đi qua: “Anh đang nghỉ bệnh mà.”
Thẩm Đàm nhún vai, lên tiếng: “Quay về làm anh hùng.”
Nhóm Triệu Lực Dương và Khúc Huy rất tò mò, lập tức đi theo trở về cùng anh.
Sau khi tan học, Thường Đình mới thấy tin nhắn của Thẩm Đàm.
Trong lòng cô tưng bừng như nổ pháo, thu dọn đồ xong bèn chạy đến cổng.
Khi gặp Tô Vi ở dưới lầu, đối phương bèn cười lạnh: “Tôi khuyên cô nên đi cổng sau đi, đỡ phải mất thể diện.”
Thường Đình khinh thường nhìn lại: “Liên quan gì đến cô?”
Tô Vi đáp ơ một tiếng rồi đi ra ngoài trường, cô ta thật muốn nhìn xem lát nữa người này còn ngang ngược ra sao.
Chính chủ còn chưa tới nhưng một đám Tống Hằng đã chờ ở gần đó.
Triệu Huy nói với mấy người khác: “Đợi lát nữa nhất định phải khí thế vô, không thể để đám ranh con này áp xuống!”
“OK!”
Thường Đình mới ra khỏi cổng đã bị đàn em dẫn theo bảy tám người chặn lại.
Chỉ cần ra khỏi trường thì nhà trường sẽ không quá quản lý nghiêm.
Đám Tống Hằng ở bên cạnh xem náo nhiệt, những người khác đi ngang qua cũng đứng rất xa vì sợ bị ảnh hưởng đến.
Đàn em chắn ở trước người Thường Đình, vẻ mặt kiêu căng lại đắc ý: “Đàn chị, sao thế, em lại cho chị một cơ hội, suy nghĩ cho kỹ.”
Tất cả mọi người đều muốn trông thấy dáng vẻ mất mặt, sợ sệt của Thường Đình.
Nhưng Thường Đình biểu hiện rất lịch sự, cười híp mắt nói: “Không được chính là không được.”
Đàn em cười lạnh, khi đi đến bên Thường Đình thì nghe thấy tiếng kinh ngạc truyền đến từ phía trước.
Mười mấy chiếc xe máy chạy như bay đến, mục tiêu rõ ràng là vây quanh mấy người trên bãi đất trống, cảnh tượng vô cùng hùng hổ vừa kích thích khiến người ta không nhịn được sợ hãi.
Tiếng động cơ gầm gừ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đám người Tống Hằng đang định ra trận nhưng trông thấy một màn này cũng hơi ngớ ra rồi.
“Xe đó… má ơi, là Harley?” Có người biết nhãn hiệu phát ra tiếng kinh ngạc.
Triệu Huy bị khí thế trước mặt làm kinh sợ, lắp bắp nói: “Ai, ai vậy?”
Chàng trai trung học bình thường đáng thương bị người ta bàn tán cả một ngày – Thẩm Đàm bước xuống từ trên xe, mặt của mấy người Tống Hằng tái đi.
Thẩm Đàm nhìn Thường Đình bị bảy tám người chặn lại ở phía trước, từ từ đi tới.
Nhóm Khúc Huy xuống xe đuổi theo, huýt sáo đi tới đám người của đàn em ở bên cạnh, gương mặt cười đùa nhưng đầy vẻ sát ý.
Sắc mặt đàn em thay đổi, theo bản năng bước lui về sau.
Thẩm Đàm đi lên phía trước, đưa tay choàng lấy vai Thường Đình, giữ cô vào trong ngực của mình, hơi thở trầm xuống, nhíu mày nói với đàn em đang mặt mày trắng bệch: “Cướp người với tôi ư?”