Editor: JingJing
“Cậu nghĩ như vậy à?” Thẩm Đàm lạnh nhạt hỏi.
Thường Đình bất giác hơi ngượng ngùng, vội xoay người đi mở cổng: “Ý của tớ là cậu không quen nhìn Tống Hằng ức hiếp người lương thiện yếu đuối, cho nên mới dũng cảm đứng ra.”
Thẩm Đàm nhìn tay chân mảnh khảnh của cô, đáp ừm: “Là rất yếu.”
Thường Đình: “…”
Trọng điểm của cậu là gì thế!
Thường Đình tức giận hừ một tiếng, đứng trước cửa nhìn anh, tò mò nói: “Trước kia cậu uy hiếp tớ không được nói ra ngoài, bây giờ chắc là cả trường đều biết cậu không còn là bạn học Thẩm mà bọn họ biết nữa rồi.”
“Kế tiếp cậu tính làm gì?”
“Muốn làm thế nào thì làm thế đó.” Thẩm Đàm hờ hững trả lời, từ đầu đã không hề lo lắng.
Thường Đình cảm thấy khó hiểu hỏi: “Vậy trước kia cậu che giấu làm gì?”
Thẩm Đàm: “Tớ nguyện ý.”
Vẫn là câu trả lời tức chết người như cũ.
Thường Đình nói thầm trong lòng.
Thật ra cô hơi khó chịu.
Giống như là kho báu mà mình phát hiện ra đột nhiên bị công khai phải chia sẻ với người khác, trong lòng đương nhiên không hề nguyện ý rồi.
Cô không thể để Thẩm Đàm phát hiện ra kiểu suy nghĩ xấu xa này của mình nên chuyển tầm mắt nói: “Cậu không sao là tốt rồi.”
Vừa mới dứt lời thì có vài giọt mưa rơi liên tục lên mặt, cảm giác lành lạnh.
Thường Đình ngẩng đầu: “Trời mưa rồi… Đợi chút, tớ đi lấy dù cho cậu.”
Cô xoay người chạy đi, không cho Thẩm Đàm có cơ hội trả lời.
Trận mưa này vừa lớn vừa nhanh.
Khi Thường Đình bật dù đi ra thì đã nghe thấy tiếng mưa rơi ầm ầm.
Sau khi cô đi ra bèn vội vã đưa dù tới cho Thẩm Đàm, che chắn mưa gió.
“Mưa lớn quá.” Thường Đình nghe tiếng mưa ào ào chợt nhíu mày, hơi lo lắng: “Không đi được đâu, nếu không thì cậu chờ mưa nhỏ tí rồi đi nhé?”
Thẩm Đàm im lặng nhìn màn mưa phía trước rồi nói: “Không sao.”
Vừa dứt lời thì thấy sấm sét đánh trong màn đêm, âm thanh nặng nề khiến người ta sợ hãi.
Thường Đình: “Chắc chắn là có sao!” Cô nói: “Cậu vào đợi cái đã, khi nào mưa nhỏ thì đi tiếp.”
Thẩm Đàm nghe xong, lúc này xoay đầu nhìn cô, vẻ mặt lộ sự quái lạ: “Có phải câu nên xem nhiều kênh CCTV-12 không?”
“Tại sao?” Vẻ mặt Thường Đình mù mờ.
Thẩm Đàm hờ hững nói: “Tăng sự hiểu biết bảo vệ an toàn cho bản thân.”
Thường Đình: “…”
Cô phồng má nói: “Tớ là người thật lòng.”
Nếu đổi là người khác thì cô mới không rảnh quan tâm!
Thường Đình nói: “Cậu không giống với người khác.”
Thẩm Đàm mang theo chút ý cười nhìn cô, hỏi: “Chỗ nào không giống?”
Thường Đình khoa tay múa chân, biểu cảm nghiêm túc nói: “Cậu có thể tay không leo lên lầu hai mở cửa sổ phòng tớ vào nhà.”
Thẩm Đàm: “…”
Về điểm này thì ý cười nháy mắt tan thành mây khói.
Thường Đình vẫn chưa nói xong, tiếp tục bổ sung thêm: “Tớ sẽ không báo cảnh sát là vì tớ tin tưởng cậu. Nhưng người khác thì không được, người khác vừa mới vào đến cổng sân là tớ đã báo cảnh sát rồi.”
Thẩm Đàm cười nhạt: “Ý của cậu là tớ nên vui mừng nhỉ?”
Thường Đình chớp mắt nhìn anh: “Cậu có vào hay không?”
Thẩm Đàm nhìn cô, mặt không đổi cất bước đi vào trong nhà.
Thường Đình cười nheo mắt, bung dù theo sau, đến cửa nhà mới cất dù lại.
Cây dù màu trắng trong tay là cái lần trước Thẩm Đàm cho cô ở cục cảnh sát. Thường Đình thoáng nhìn chàng trai đi vào nhà, không biết anh có nhận ra không.
Mưa gió lạnh lẽo bên ngoài, ánh đèn trong phòng sáng tỏ, ấm áp hơn so với bên ngoài.
Thường Đình mở cửa sổ he hé để gió lùa vào, hỏi: “Cậu ăn cơm tối chưa?”
Thẩm Đàm đứng ở trước cửa nói: “Chưa.”
Lúc nãy Thường Đình và Dư Mai khi đi tản bộ đã ăn không ít món nên lúc này không đói lắm, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tớ cũng chưa ăn, tớ đi xem thử còn có cái gì có thể lấp đầy bụng không.”
Thẩm Đàm không muốn lu bu, thuận miệng nói: “Có mì ăn liền không? Ăn đại là được rồi.”
Thường Đình: “…”
Cô nhìn Thẩm Đàm với ánh mắt sâu xa nói: “Mì gói không được.”
Thẩm Đàm nhíu mày: “Sao lại không được?”
“Không được, ăn gì cũng được nhưng không thể ăn mì gói.” Thường Đình đi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra, vô cùng cương quyết: “Nếu để cậu ở nhà tớ ăn mì gói thì ý nghĩa sẽ thay đổi cả rồi.”
Thẩm Đàm câm nín.
Bướng cái gì thế?
Anh ung dung lấy điện thoại ra, click mở khung trò chuyện với Đa Quả: “?”
Đa Quả nhanh chóng đáp: “Bướng việc ăn mì trong phim Hàn.”
“Nhiều nhân vật trong bộ phim sau khi mời người khác về nhà ăn mì xong thì sẽ cùng nhau qua đêm hoặc là ám chỉ khúc dạo đầu ấy ấy. Cafe cũng có nghĩa vậy.”
Thẩm Đàm: “…”
Thật là một kiến thức sâu rộng.
Đa Quả thân thiết chụp màn hình không ít cảnh nổi tiếng, cũng tỏ vẻ: “Cậu nên tôn trọng ý kiến của cô ấy, không nên ăn mì gói.”
Cô đã nói như vậy rồi ai mà còn có thể dửng dưng ăn mì gói nữa chứ?
Thẩm Đàm cảm thấy thần kinh của mình hơi đau.
Thường Đình đã quyết định ăn gì rồi: “Tớ có thể làm cơm chiên trứng, trong tủ lạnh còn có sủi cảo đông lạnh, cậu ăn sủi cảo không?”
Thẩm Đàm nói thầm ông đây chỉ muốn ăn mì gói qua loa cho chắc bụng thôi.
Nhưng khi nhìn qua túi sủi cảo đông lạnh mà Thường Đình cầm, anh thản nhiên đáp: “Ăn.”
Thường Đình lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, bận rộn trong phòng bếp.
Cô gửi tin nhắn cho Tiết Doanh: “A Doanh! Cậu gửi tớ một bản kiểm điểm với, khoảng 5000 chữ nhé! Điện thoại tớ đã mất hết mấy bản dự phòng rồi!”
Tiết Doanh trả lời cô rất nhanh, sau khi gửi tệp xong thì hỏi: “Cậu bị phạt à?”
“Không phải là tớ.” Thường Đình giải thích qua loa: “Viết giùm người ta.”
Tiết Doanh gửi tin nhắn thoại trêu chọc: “Là kẻ nào may mắn cướp quân sư chuyên viết kiểm điểm của tớ thế?”
Nếu như nói Thẩm Đàm… Có lẽ A Doanh sẽ cười không nổi.
Thường Đình che mặt, chọn giữ bí mật.
Cô cầm di động sửa phần tài liệu này, từ đầu đến cuối chắc mất khoảng 5, 6 phút.
Thường Đình cầm điện thoại đi ra ngoài, nói với Thẩm Đàm đang lấy điều khiển từ xa định mở TV: “Kiểm điểm 5000 chữ đã xong rồi!”
Thẩm Đàm nghe thấy thì khóe mắt khẽ nâng lên.
Anh nói: “Không phải cậu viết kiểm điểm à?”
“Tớ chỉ phụ trách bản điện tử, cậu phụ trách văn bản viết tay.” Thường Đình nói: “Không thể nộp bản kiểm điểm điện tử được, đây là kiến thức thông thường đó bạn học Thẩm.”
Thẩm Đàm thờ ơ: “Tớ muốn xem TV.”
Thường Đình đưa tay sờ góc TV, vẻ mặt vô tội: “TV bị hỏng rồi, tớ chưa có sửa.”
Thẩm Đàm nâng mắt nhìn cô, Thường Đình quơ quơ điện thoại nói: “Đây không phải sợ cậu buồn chán sao.”
Nói xong bèn click mở app nghe nhạc trên điện thoại, bật nhạc lên lắp đầy chỗ trống của căn phòng ấm áp này.
“Cho cậu nè, giấy bút đều đã ở đây.” Thường Đình để điện thoại lên bàn, xoay người lấy giấy bút trên kệ đưa qua.
Thẩm Đàm đi tới ngồi xuống cạnh bàn.
Vẻ mặt anh trầm mặc nói: “Cậu cảm thấy tớ có thể viết được 5000 chữ trước khi cậu làm xong sao?”
Thường Đình: “Tớ tin cậu!”
Thẩm Đàm cười lạnh, sự tin tưởng mù quáng của Thường Đình đối với anh quả thật vừa tốt vừa xấu.
Sau khi Thường Đình thấy Thẩm Đàm cầm lấy bút mới yên tâm trở về phòng bếp.
Nhưng Thẩm Đàm cũng chỉ cầm bút, xoay bút từ ngón tay này sang ngón khác mà không hề viết chữ nào.
Anh cụp mắt nhìn bản kiểm điểm 5000 chữ trên điện thoại, từng câu từng chữ đều viết vô cùng chân thành, thái độ sửa sai rõ ràng, người quen anh đều biết, mặt trời có mọc đằng tây cũng không nghĩ đây là anh tự tay viết ra.
Thẩm Đàm đang dửng dưng nhìn bản kiểm điểm thì đột nhiên trông thấy có người gửi tin nhắn cho Thường Đình.
Không có chú thích, nick name là Học sinh cấp ba đẹp trai nhất Thiên Lập.
Quả là không biết tự lượng sức.
Nội dung càng càn rỡ hơn.
“Đàn chị, chị ngủ chưa?”
“Em nghe chị của A Thủ nói chị còn chưa có bạn trai phải không?”
“Em có thể có cơ hội không?”
“Em chưa từng thấy đàn chị nào xinh đẹp đáng yêu như thế, sau khi rời đi trong đầu em tất cả đều là hình bóng của chị.”
“Nhớ chị đến mức không ngủ được.”
“Đàn chị?”
“Có thể trả lời một tin cho em được không?”
Thẩm Đàm không click mở khung trò chuyên, những tin nhắn anh nhìn thấy đều là phần nhắc nhở ngoài màn hình khóa.
Khi nhìn thấy câu nói “nhớ chị đến mức không ngủ được” thì vẻ mặt anh ghét bỏ, những câu sau đều chẳng thèm nhìn nữa.
Sau khi đối phương không nhận được câu trả lời thì yên lặng một lát nhưng vẫn không từ bỏ ý định.
“Có phải đàn chị đã ngủ rồi không?”
“Tối nay mưa lớn, chị nhớ đắp thêm chăn nhé, đừng để bị lạnh.”
“Em lấy ảnh chụp của chị làm màn hình khóa điện thoại rồi.”
“Không nhận được tin nhắn của chị, màn hình tối là em ấn sáng lên liền, như vậy có thể nhìn thấy chị nữa.”
Thẩm Đàm vẫn luôn thờ ơ khi thấy đến đây thì phát ra tiếng cười lạnh.
Anh lấy điện thoại ra, nhập chỉ thị người quản lý trong khung trò chuyện với Đa Quả.
Khoảng một phút sau.
Người sử dụng nick name Học sinh cấp ba đẹp trai nhất Thiên Lập chợt phát hiện, di động của mình đột nhiên rơi xuống, làm thế nào cũng không ấn sáng lên được.
Đợi đến khi hắn vất cả khởi động điện thoại lần nữa, lặng lẽ bấm khôi phục màn hình khóa nhưng album ảnh đã mất đi hơn phân nữa.
Ảnh chụp của đàn chị cũng không còn.
Thường Đình bưng sủi cảo đông lạnh và cơm chiên trứng ra, ngồi đối diện với Thẩm Đàm thì nhìn thấy quyển vở trống rỗng ở bên cạnh: “…”
Người này một chữ cũng không viết.
Thẩm Đàm đưa điện thoại cho cô, từ tốn nói: “Có người tìm cậu.”
Thường Đình nghĩ là Tiết Doanh, sợ cô ấy gửi tin nhắn hỏi chuyện về Thẩm Đàm nên vội cầm điện thoại kiểm tra.
Thẩm Đàm điềm nhiên cúi đầu húp nước canh sủi cảo.
Quả thật có tin nhắn của Tiết Doanh gửi cho cô, nhưng là châm chọc Chu Tài bám theo để hỏi cách liên lạc với cô.
Thường Đình nhìn khung trò chuyện của đàn em mà hôm nay mình mới kết bạn, không dám nhìn thẳng, cuối cùng lẳng lặng kéo vào danh sách đen.
Có lẽ anh đã trông thấy hết.
Thường Đình nghĩ thế bèn để điện thoại xuống, im lặng hai giây rồi nói: “Mấy đứa nhỏ bây giờ, thật biết nằm mơ.”
Thẩm Đàm cắn thìa, cười như không cười.