Thời điểm Lâm Thiển tới Nhị Trung, chính là vì nghe nói Đào Thư Thành không có chút dính dáng gì tới lớp 3, nên cô mới đồng ý chuyển vào.
Nhưng ai ngờ, lớp 3 sẽ đột ngột thay đổi giáo viên bộ môn Vật lý? Mà trùng hợp lại là Đào Thư Thành.
Lâm Thiển sống dưới mi mắt của người cậu ưu tú, cái gì cũng không dám làm, phút chốc liền biến thành một chú cừu con ngoan ngoãn.
Ngay cả khi được bình chọn là người có thành tích xuất sắc nhất lớp 3, cô cũng không thực sự cảm thấy vui vẻ.
Cuối cùng Ôn Ánh Tuyết phải cất công chạy từ ban Văn về kéo cô đi, cô mới dành ra phần nào thời gian để ngắm nhìn triển lãm thành tích ưu tú.
Lúc bọn cô đến nơi, Lục Bác Uyên vẫn đang nghiêm túc bố trí.
"Các cậu mau nhìn xem, nét chữ này, thành tích này, quả thực chính là như châu như ngọc, hoàn mỹ trong hoàn mỹ!"
Giọng điệu kia của Lục Bác Uyên vô cùng khoa trương, kết hợp thêm vẻ mặt nịnh hót, làm Lâm Thiển cùng Ôn Ánh Tuyết chạy lại đây xem náo nhiệt cũng cảm thấy nổi hết cả da gà.
Cố tình mấy tiểu huynh đệ bên cạnh Lục Bác Uyên còn hết sức phối hợp, nghe cậu nói vậy, liền nhắm mắt thổi phồng.
Tâng bốc Ôn Ánh Tuyết lên tận trời xanh.
Lục Bác Uyên lại rất hưởng thụ, động tác dán bảng thành tích càng nhiệt tình gấp bội.
Có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới, Ôn Ánh Tuyết đằng đằng sát khí đang đứng phía sau mình.
"Lục! Bác! Uyên!"
"Mẹ nó......" Lục Bác Uyên sửng sốt, không nói hai lời liền té từ trên ghế xuống.
"Ôn Ánh Tuyết, cậu tới đây từ bao giờ?"
Ôn Ánh Tuyết luôn hoà nhã với mọi người, duy chỉ với Lục Bác Uyên là thất thường.
Vì biết mình không giúp ích được gì nên Lâm Thiển chỉ đành lắc đầu thở dài rồi tiếc thương thay cho số phận của cậu.
Mà mấy người tự xưng là huynh đệ tốt của Lục Bác Uyên đã biến mất không thấy tăm hơi.
"Thầy phạt cậu dán bảng thành tích, vậy mà vẫn còn thời gian đứng đây lải nhải?" Ôn Ánh Tuyết hỏi cậu.
Lục Bác Uyên khóc không ra nước mắt: "Mình làm việc rất nghiêm túc đó nha! Cậu mau nhìn xem, mình còn cố tình dàn xếp để cậu cùng Lâm Thiển ở cạnh nhau đấy. Có phải không, Thâm ca?"
Lục Bác Uyên chỉ cần chú ý một chút là thấy ngay Hứa Thâm đang tới gần, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cậu liền quyết liều mình túm chặt lấy Hứa Thâm.
Vốn dĩ Hứa Thâm cũng định lờ đi, nhưng vì thấy bóng dáng Lâm Thiển nên cậu liền qua đó xem thử.
"Cậu mau tới đây nhìn xem, không phải mình đã nói rồi sao, mình làm việc rất có tâm đó, ngay cả Phó Hướng Chân cũng không bằng một phần bên này" Lục Bác Uyên sợ Hứa Thâm giữa đường bỏ chợ, dù đang khoe khoang nhưng cũng không quên túm lấy một góc áo của Hứa Thâm.
Hứa Thâm lại không hề nể mặt: "Nháo đến mức ba cậu cũng biết, vậy mà còn táo bạo như vậy?"
"Ba cậu ta biết? Biết cái gì?". Lâm Thiển tò mò.
"Biết cậu ta đang theo đuổi một người, ngày ngày còn bám diết lấy con gái nhà người ta."
Cái tin tức này cũng đủ để khiến Lâm Thiển và Ôn Ánh Tuyết khiếp sợ.
Lục Bác Uyên làm ăn kiểu gì vậy? Chưa gì mà ba cậu ta đã biết rồi?
Lục Bác Uyên rất phối hợp, cậu chau mày, cúi đầu xuống, sau đó thở dài một hơi.
"Ba cậu, đánh cậu sao?" Ôn Ánh Tuyết có chút phân vân.
Lục Bác Uyên lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên.
"Ba mình...... Ông ấy cảm thấy mình rất lợi hại đó."
"Hả?" Lâm Thiển và Ôn Ánh Tuyết sửng sốt, thao tác này là sao?
"Ba mình nói, yêu đương lúc này cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Có thể nhìn thấu nội tâm từ sớm cũng không phải chuyện dễ dàng. Chỉ cần mình không làm ra chuyện gì có lỗi thì ba mình mặc kệ."
Nói xong, cậu kiêu ngạo hất cằm nhìn về phía Hứa Thâm: " Mình cảm thấy hồi đi học chắc hẳn ba mình cũng từng thầm mến tiểu cô nương nào rồi, nên giờ mới cảm thông, tạo điều kiện cho mình."
Hứa Thâm chỉ biết chuyện của Lục Bác Uyên bị ba cậu ta phát hiện, không ngờ nó sẽ đi theo chiều hướng như vậy. Nhưng lúc này ngẫm lại, một nhà Lục gia thế kia, không phản đối cũng là chuyện thường tình.
"Thâm ca à, hiện giờ mình đã được chính phủ cấp giấy phép rồi đó, còn cậu thì sao?" Rõ ràng lời này nói cho Hứa Thâm nghe nhưng mắt lại hướng tới chỗ Lâm Thiển.
Hứa Thâm ho nhẹ một tiếng: "Mình đây có nên chúc mừng cậu?"
"Không cần vội vàng như vậy, chờ cậu cùng Thiển ca......."
"Lục Bác Uyên!" Lâm Thiển kịp thời ngăn lại.
Hứa Thâm không nói gì, chỉ liếc nhìn Lâm Thiển một chút, sau đó quay đầu rời đi.
"Cậu, cậu ấy làm sao vậy?" Ôn Ánh Tuyết hỏi.
Lục Bác Uyên nhìn thân ảnh Hứa Thâm đang xa dần, lắc lắc đầu, cậu chầm chậm đi tới chỗ Lâm Thiển đứng, sắc mặt có phần ngưng trọng.
"Thiển ca, chúng ta đã quen nhau được một năm, chuyện của hai người trên cơ bản mình đều biết. Có điều phía gia đình Thâm ca rất phức tạp, cậu cũng nên hiểu cho cậu ấy."
Ôn Ánh Tuyết thấy vẻ mặt Lâm Thiển có chút không đúng, đành vội vàng duỗi tay chọc chọc Lục Bác Uyên, ý bảo cậu đừng nói nữa.
Lục Bác Uyên nhấp môi, khó có lúc thấy cậu đứng đắn như vậy: "Mình cảm thấy ba mình nói rất đúng, chuyện tình cảm sao, cũng không cần cố tình tránh né nó, càng không nên một hai giữ khư khư trong lòng. Mình chỉ nói thế thôi, cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều."
Sao Lâm Thiển có thể không miên man được chứ?
Từ năm ngoái Hứa Thâm đã dọn tới tiểu khu Kim Hào Hoa, thời điểm đến nhà anh, cô cũng không thấy ai khác, liền tính là đồ ngốc, cũng đoán được, ba mẹ Hứa Thâm rất bận, làm gì có thời gian bồi anh.
Ba Lục Bác Uyên có thể không để bụng chuyện này, nhưng ba mẹ Hứa Thâm thế nào, cô không dám chắc.
*
"Lâm Thiển, thầy Tần kêu cậu ra ngoài một chút." Phó Hướng Chân lướt qua chỗ cô, để lại một câu như vậy.
Lâm Thiển dừng bút.
Cô biết lý do tại sao thầy Tần muốn gặp mình, đơn giản là vì lần khảo sát này thành tích của cô tụt dốc, tổng điểm thì không cao bằng Phó Hướng Chân, thiếu chút nữa còn thấp hơn Chung Dật Minh.
Lâm Thiển hít một hơi thật sâu, đứng dậy ra ngoài.
Mắt Tần Thiên Nam phát sáng, bảo bối đệ nhất của ông đến rồi!
Rõ ràng Tần Thiên Nam có nhiều điều muốn nói nhưng khi nhìn thấy Lâm Thiển thì cổ họng ông lại ứ nghẹn, không tài nào mở lời cho được. Vốn dĩ ông cũng rất ít khi tiếp xúc với nữ sinh, mà cố tình lần này lại là loại chuyện liên quan tới thành tích.
Tần Thiên Nam rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn căng da đầu đi thẳng vào vấn đề: " Đây là kì thi đầu tiên của năm học mới, Lâm Thiển à, có phải có chỗ nào em không rõ không? Nên mới làm sai?"
Lâm Thiển cúi đầu, không biết nói thế nào.
Trước kì thi, đầu óc cô chỉ loanh quanh vài chuyện của Hứa Thâm, không nghĩ tới nó sẽ ảnh hưởng tới điểm số đợt này.
"Thực ra đây cũng không phải chuyện gì quá lớn, đầu năm học mới mà, khó tránh khỏi chuyện chưa thích nghi. Nếu em gặp khó khăn gì, cứ mạnh dạn đến hỏi các thầy cô, mọi người đều sẵn lòng giúp đỡ em."
"Thầy Tần, thầy có thể đừng để em và Hứa Thâm ngồi chung một bàn nữa, được không?"
Tần Thiên Nam sửng sốt, ông không ngờ cô sẽ đề cập tới chuyện này.
"Vì sao đột nhiên em lại muốn đổi chỗ? Học kì trước hai em ngồi cùng bàn, thành tích Hứa Thâm cũng được cải thiện đáng kể, thầy cảm thấy, hiệu quả cũng không tệ a...."
"Em......." Có vẻ như Lâm Thiển đã hạ quyết tâm, "Thầy Tần, Hứa Thâm ảnh hưởng tới việc học của em, nếu không thì điểm số cũng không giảm mạnh như vậy."
"Cái này......." Tuy rằng Tần Thiên Nam là nam giáo viên nhưng đứng ra làm chủ nhiệm lớp nhiều năm như vậy, ông đương nhiên cũng không ngốc, nhìn Lâm Thiển đang khẩn trương, lập tức biết chuyện này hẳn là có ẩn tình.
Chỉ là tâm tư của nữ sinh thường rất thầm kín, không thể thẳng thắn như khi nói chuyện với nam sinh.
Tần Thiên Nam rơi vào trầm tư, ông chỉ đành trấn an cô trước " Em đừng gấp, thầy sẽ để tâm tới chuyện chỗ ngồi. Giờ cũng muộn rồi, em về lớp trước đi, nhớ rõ, nếu có bài nào không rõ, phải lập tức đến hỏi thầy."
Lâm Thiển gật gật đầu, sau đó ủ rũ bước ra ngoài.
Đại khái tầm mười phút sau, Hứa Thâm liền xuất hiện trước bàn làm việc của Tần Thiên Nam: "Thầy Tần, thầy gọi em?"
*
Thời điểm Hứa Thâm trở về từ văn phòng, vẻ mặt anh u ám đến kinh người.
Hiện tại đang là giờ tự học, Lục Bác Uyên thấy anh đi bằng cửa sau, vừa định xông lên hỏi chuyện thì bị cái biểu tình kia của Hứa Thâm doạ sợ, bao nhiêu suy nghĩ đều tan thành mây khói.
Kì lạ, sao hôm nay lão Tần lại gọi cả hai người lên văn phòng, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Lâm Thiển vẫn cúi đầu làm bài, Hứa Thâm dựa người vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn cô.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Lâm Thiển nắm chặt cây bút trong tay. Cô đương nhiên biết thầy Tần gọi Hứa Thâm ra ngoài, nhưng cô không muốn nghĩ đến, những chuyện về anh cơ hồ xâm chiếm lấy bộ não cô, khiến cô có những phiền muộn không đáng có.
Hứa Thâm cứ ngồi nhìn cô như vậy, mãi cho tới khi tan học, anh mới nhích lại gần.
"Cô Lâm à, cô vô trách nhiệm với học trò của mình như vậy sao? Giữa đường đem con bỏ chợ?"
"Cậu là học sinh của thầy Tần, không phải của mình."
"Có phải khi lên cao tam, cậu bị áp lực về điểm số?"
"Liên quan gì tới cậu?" Lâm Thiển cố tình né tránh ánh mắt của anh.
"Mình không phải Lục Bác Uyên, càng sẽ không ngốc như cậu ta."
Lâm Thiển kinh ngạc nhìn anh, sao anh đoán ra được?
Lục Bác Uyên mơ hồ nghe thấy có người kêu tên mình, lập tức quay đầu: "Hứa Thâm, cậu đang nói xấu mình hả?"
"Ở đây không có chuyện của cậu, quay đầu lại" Hứa Thâm giơ tay đẩy cậu về.
"Sao mình có thể không biết cậu đang suy nghĩ cái gì?"
"Cậu đã nói gì với thầy Tần?"
"Mình bảo đảm với thầy ấy, nếu chúng ta vẫn cùng một nhóm học tập, cậu sẽ trở về đứng ở vị trí đầu bảng."
"Cậu dựa vào cái gì mà nói vậy chứ?"
"Mình nói nếu lần sau cậu không giành được hạng nhất, thầy ấy có thể tuỳ ý trừng phạt mình, muốn trục xuất mình cũng không thành vấn đề."
"Hứa Thâm, cậu rảnh hả, sao lại đánh cược kiểu này?" Lâm Thiển suýt chút nữa thì hét lên.
Hứa Thâm lại rất bình tĩnh đáp lời: "Năm ngoái khi đánh cược, cậu cũng đâu có hỏi ý kiến mình."
Lâm Thiển đứng hình.
Hứa Thâm cười cười: "Thế nào, cô Lâm sẽ tiếp tục phụ đạo cho mình chứ?"