Editor: Matcha
***
Lâm Thiển hận không thể tìm hố đất chui vào.
Thật sự cô không hiểu vì sao bản thân lại xui xẻo đến vậy. Mỗi lần cô lấy cái danh Hứa Thâm ra để hù dọa người khác, y như rằng liền bị anh nhanh chóng phát hiện.
Cô không biết anh tới đây từ khi nào, đứng ở chỗ này đã bao lâu, cũng chẳng thể đoán được Hứa Thâm nghe thấy chuyện kia nhiều hay ít, thế nhưng cô dám khẳng định anh cũng không phải một tay mơ không biết gì.
Bỗng dưng trên khuôn mặt vô cảm của Hứa Thâm hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Lâm Thiển ngượng ngùng nở nụ cười, cô thật cẩn thận thăm dò Hứa Thâm, người kia giống như không có ý mở miệng lên tiếng. Vì vậy Lâm Thiển liền làm như không có chuyện gì xảy ra, định chuồn đi trước.
Nhưng khi cô bước ra khỏi khu vực nghỉ ngơi, Hứa Thâm đột nhiên tiến lên phía trước vài bước, nắm lấy cổ tay cô.
Lúc này Lâm Thiển mới muộn màng nhận ra Vương Tuấn Võ đã trốn đi từ khi nào.
Người trong khu vực nghỉ ngơi đều đã rời khỏi để chuẩn bị thi đấu, ngoài này cũng chỉ có hai người bọn họ. Ánh nắng chói chang khiến người ta càng thêm khó chịu, Lâm Thiển mím môi: " Có chuyện gì sao?"
Cô không thể nào tưởng tượng được, sau một tuần không muốn nói lý cùng Hứa Thâm, chỉ mới câu được câu không với nhau vậy mà đã rơi vào cảnh tượng oái ăm thế này.
" Có vẻ rất quen thuộc nhỉ?" Hứa Thâm hơi cúi người, rất gần cô.
" Hả?" Vẻ bối rối xẹt qua ánh mắt Lâm Thiển, sau đó cô mới hiểu anh đang muốn nói gì.
Đúng vậy, hình như cô rất thành thạo loại chuyện mượn cáo oai hùm này, một chút áp lực tâm lý cũng không có.............
Sao cô lại thuần thục đến vậy?
Lâm Thiển chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Hứa Thâm.
Trên thực tế việc cô lấy danh nghĩa của người khác để uy phong cũng không phải là việc mà một quân tử làm, tuy rằng cô cũng chẳng phải quân tử.
" Vì sao cậu có thể kết luận rằng mình sẽ không vạch trần lời nói kia?" Hứa Thâm lại hỏi.
" Mình........." Khó có lúc Lâm Thiển chỉ biết ậm ừ do dự không lên tiếng. Dựa vào điều gì chứ? Cô không nghĩ rằng Hứa Thâm lại biết chuyện này nhanh như vậy.
Nhìn bộ dáng này của Hứa Thâm, sợ là cô không dễ dàng thoát khỏi.
Lâm Thiển không có cách nào chạy thoát, cho dù có đường đi, cổ tay cô lại bị anh siết chặt, căn bản không thể giãy giụa.
" Cậu muốn thế nào, nếu không mình sẽ mở lời xin lỗi........." Sau một hồi lâu, Lâm Thiển mới lẩm bẩm ném ra một câu như vậy.
" Ai ai cũng biết mình không có gan trêu chọc cậu, cậu muốn xin lỗi ra sao?" Hứa Thâm đề cập tới một vấn đề khác, cố tình ngó lơ câu hỏi kia.
" Vậy cậu muốn thế nào............"
Cùng lắm thì làm sáng tỏ chứ sao! Nhờ Vương Tuấn Võ truyền tin đồn này đi, dù sao thì cũng chỉ có Lâm Thiển mất mặt, sau này cô sẽ ít giao tiếp với người khác.
Nhưng Hứa Thâm lại chuyển sang đề tài có chút không liên quan: " Cậu từng nghe một câu chuyện xưa tên 《 Gấu nói 》 chưa?"
Hứa Thâm vô cùng tự nhiên cầm tay cô viết chữ 'gấu'.
" Gấu?" Lâm Thiển chưa từng nghe qua.
Nhìn ra cô chưa từng nghe câu chuyện này, Hứa Thâm cười nhưng cũng không giải thích nhiều: " Tốt nhất cậu nên đi tìm hiểu kĩ câu chuyện này, cẩn thận cậu sẽ có kết cục giống như tên thợ săn"
Anh nói xong liền buông tay Lâm Thiển, sau đó xoay người rời đi.
" Này........." Lâm Thiển vẫn còn có ý định giải thích thêm, thế nhưng nơi đây nhiều người, nếu cô gọi Hứa Thâm lại thì sẽ khiến người khác chú ý. Lâm Thiển chỉ đành khắc chế những lời muốn nói, buồn bực bước lên khán đài.
Quả nhiên Vương Tuấn Võ đã sớm chạy lên khán đài, nhìn thấy Lâm Thiển quay trở lại, cậu khôn ngoan né tránh. Chỉ có điều hiện tại Lâm Thiển không rảnh rỗi để cùng so đo với cậu, trước tiên cô cần minh bạch ý của Hứa Thâm.
Loại vấn đề này, đương nhiên phải hỏi Ôn Ánh Tuyết.
"《 Gấu nói 》sao" Ôn Ánh Tuyết nghĩ nghĩ " Có phải cậu ta muốn đề cập tới câu chuyện ngụ ngôn của Vương An Thạch hay không?"
" Ngụ ngôn gì cơ?" Lâm Thiển hỏi.
" Trước kia có một tên thợ săn bắt chước được âm thanh của rất nhiều loài vật bằng cây sáo của mình, đầu tiên hắn bắt chước con nai, kết quả là thu phục được thiên địch của nó, sau đó hắn bắt chước tiếng hổ để hù dọa những con mãnh thú mà hắn tự gọi tới, ai ngờ hổ tưởng đồng bọn gọi mình, cũng đi theo, có điều hổ sợ gấu nên người này lại giả tiếng gấu để xua đuổi hổ, hổ rời đi thì gấu lại tới"
"Đến cuối cùng thì sao?"
Ôn Ánh Tuyết lắc đầu: " Gấu là một loài thú dữ, có lẽ nghĩ rằng đấy đồng bọn gọi nó, nhưng khi nó đến chỉ nhìn thấy tên thợ săn, vì thế liền nuốt trọn vào bụng"
Lâm Thiển nghe xong hoa cả mắt, dường như cô đã hiểu ra một góc vấn đề: " Ý của Hứa Thâm là mình giống với tên thợ săn kia?"
" Từ câu chuyện này ta mới thấy rằng nếu làm việc mà không có bản lĩnh chân chính, chỉ dựa vào những thứ hào nhoáng bên ngoài thì cũng chẳng thể thành công, có khi lại làm hại chính bản thân mình. Hứa Thâm nói cậu giống tên thợ săn, chẳng lẽ cậu lại dùng tên tuổi của người ta để làm gì rồi phải không?" Ôn Ánh Tuyết cười hỏi.
Chuyện xưa giải mã thành công, Lâm Thiển xem như hiểu được ý của Hứa Thâm.
Hóa ra Hứa Thâm nói cô là tên thợ săn kia, còn chính mình thì là mãnh thú cơ đấy! Người này còn rất biết châm chọc người khác!
" Tên Hứa Thâm này được lắm, dám mỉa mai mình! Mình mượn danh nghĩa của cậu ta cũng là vì lợi ích của lớp học, nếu không hài lòng thì mình sẽ xin lỡi!"
Rốt cuộc vì đuối lý, Lâm Thiển nói lời này cũng không quá tự tin.
Lúc này Ôn Ánh Tuyết lại phì cười: " Mình không nghĩ tới Hứa Thâm sẽ biết tới loại điển cố* này, từ trước tới nay mình luôn tưởng rằng cậu ấy không thích đọc sách, càng không thể trích dẫn được những câu chuyện như vậy, thì ra là mình đã đánh giá thấp cậu ấy"
*Điển cố (từ Hán Việt 典故) nghĩa là những tích truyện xưa (cũng gọi là điển tích); thường là kể về các tấm gương hiếu thảo, anh hùng liệt sĩ, các tấm gương đạo đức, hoặc những truyện có tính triết lý nhân văn trong lịch sử, những câu thơ, văn kinh điển trong các tác phẩm văn học có trước (thường là của Trung Quốc) ( theo Wikipedia).
Thấy cô nàng nói điều này, Lâm Thiển mới bất chợt nhận ra, ngày thường Hứa Thâm đến một cuốn sách bình thường cũng chẳng thể giải thích được thế mà lại biết loại văn chương có độ khó cao như thế, còn lấy ra ' châm chọc' cô?
Lâm Thiển lục lại cái ý nghĩ ' Hứa Thâm là thần đồng' đã bị vùi lấp từ lâu, chẳng lẽ anh đang cố che giấu bí mật gì?
" Cậu ta đọc sách gì đâu quan trọng!" Lâm Thiển đột nhiên hất tay nói " Mình, chính là thợ săn tên Lâm Thiển, rất muốn bắn một mũi tên vào lồng ngực của Hứa Thâm, để cho cậu biết mình cũng chỉ là một kẻ bại trận mà thôi!"
Câu nói đột ngột của cô khiến Ôn Ánh Tuyết bật cười: " Thiển Thiển, cậu có biết ai dùng mũi tên bắn vào trái tim mình không?"
Lâm Thiển còn đang chìm đắm trong lý tưởng hào hùng của mình: " Ai?"
" Cupid* đó nha!" Ôn Ánh Tuyết nháy mắt, cô nàng chỉ vào tim của Lâm Thiển " Cho cậu một mũi tên"
*Trong thần thoại La Mã, Cupid (: Cupido, có nghĩa là "khao khát") là vị thần của ham muốn,, quyến rũ và cảm xúc. Cupid thường được miêu tả như là con trai của nữ thần tình yêu và thần chiến tranh [cạnh tranh], và được biết đến như là Amor ("Tình yêu") trong tiếng Latin. Trong Cupid được gọi là. Sử sách miêu tả Cupid là một bé trai không bao giờ lớn có đôi cánh trắng và luôn mang bên mình cung và hai mũi tên, mũi tên vàng và mũi tên đồng. Mũi tên vàng bắn vào ai người đó sẽ yêu người đầu tiên mình nhìn thấy say đắm, ngược lại mũi tên đồng khiến người bị bắn ghét cay ghét đắng người đó.
" Cậu được đấy Ôn Ánh Tuyết, cậu đứng ở phe nào vậy? Đến giờ này còn trêu mình được!" Lâm Thiển làm bộ muốn chọc ghẹo cô nàng, làm hai người cười hi hi ha ha tới mức đau cả bụng.
Chỉ là câu chuyện xưa 《 Gấu nói 》Lâm Thiển đã khắc sâu trong lòng, nếu Hứa Thâm muốn làm con mãnh thú kia, phải xem cô đã chấp thuận chưa!
Lâm Thiển thầm quyết định sau này sẽ tự lực cánh sinh, để cho Hứa Thâm nhìn rõ, thợ săn cũng không dễ chọc!
Chẳng qua tạm thời cô chưa thể cùng Hứa Thâm trở mặt, đại hội thể thao vẫn đang tiếp tục, lớp nào lớp nấy đều là một bộ dáng chỉnh tề nghiêm túc, tuy rằng cô có chút 'bất mãn' với Hứa Thâm, thế nhưng vẫn phải tận tâm với nhiệm vụ đưa nước uống cho đội bóng rổ, cố gắng không kì thị bạn học Hứa đang là tâm điểm.
Trận bóng rổ này cũng không có quá nhiều quy định khắc nghiệt, chỉ xem như là giao hữu, nhưng đối với lớp 3 mà nói, cái hạng nhất ấy có một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, không lấy không được, bởi vì bọn họ cùng lớp 17 'sớm đã có ân oán'.
Lâm Thiển đã từng nghe thấy chuyện này từ học kỳ trước, cô còn có cơ hội tự mình trải nghiệm sự cuồng vọng của tên Tề Lập Viễn kia.
Ngày sau đến tham gia hỗ trợ đội bóng rổ cùng vài người, cô vãn có chút lo lắng nhìn Hứa Thâm thêm vài lần.
Chiều ngày kia cuộc so tài giữa lớp 3 và lớp 17 chính thức bắt đầu, đây cũng là trận chung kết tranh cúp quán quân. Có không ít người từ hai lớp tới cổ vũ, hạng mục mà Lâm Thiển tham gia đã kết thúc, hiển nhiên cô sẽ vòng qua đây nhìn xem.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Thâm mặc trang phục của đội bóng rổ.
Nguyên bản anh đã có một hình thể đẹp, chân dài eo thôn, đứng trong đám đông đã rất nổi bật, hiện giờ lại mặc thêm bộ trang phục kia càng khiến người ta khó dời mắt.
Cũng có vài nữ sinh từ nơi khác tới đây vây xem, đều đứng ở một bên cảm khái, tuy rằng thành danh của Hứa Thâm ở bên ngoài tệ vô cùng thế nhưng người ta lại rất soái nha!
Lâm Thiển không nghĩ tới Hứa Thâm sẽ có một mặt như vậy, cô si ngốc nhìn anh thật lâu, cho đến khi lớp 17 dẫn trước một bàn, cô mới hoàn hồn lại từ đám người bên cạnh đang nhiệt tình hò reo.
Tề Lập Viễn đứng trong sân tựa như có như không khiêu khích nhìn Hứa Thâm, có điều anh lại không xem cậu ta là đối thủ.
Lâm Thiển cực kỳ không phục, thấy lớp 3 cướp được bóng liền cùng Tống Tiểu Văn hô lớn 'cố lên'.
Ngay khi trận đấu mới bắt đầu, ban cổ vũ đã đứng ngồi không yên, âm thanh 'cố lên' mỗi lúc một lớn, trận đấu đang diễn ra trên sân rất khốc liệt, không dễ dàng một chút nào.
Mãi đến khi thời gian nghỉ giữa trận đến, tiếng gầm cuồn cuộn mới chấm dứt.
Thế nhưng tinh thần của bên phía lớp 3 có vẻ hơi sa sút, chỉ trong hiệp đầu bọn họ đã kém mười bàn, cướp được bóng cũng là một vấn đề khó nhằn.
" Uống nước uống nước!" Trên mặt Lục Bác Uyên hiện rõ tâm trạng, thoạt nhìn không vui lắm, vừa xuống đến nơi đã cầm bình nước uống ừng ực.
Ủy viên thể dục vừa nghỉ ngơi vừa bàn chiến thuật cùng đồng đội, ai ai cũng sôi nổi hiến kế, chỉ có Hứa Thâm là khác biệt, anh tựa lưng vào ghế.
Tất nhiên Lâm Thiển chú ý tới mọi hành động của anh, cô vươn tay lấy chai nước bên cạnh, đi tới.
"Mệt mỏi?"
Hứa Thâm nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu, nhìn Lâm Thiển đang đứng bên cạnh mình, tay cầm chai nước khoáng.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Ánh Tuyết: Ánh mắt nhìn thấu mọi vật.jpg
***
Mình đã comeback rồi đây:))