Editor: Matcha
***
Bài tập Toán?
Hứa Thâm nhướn mày nhìn về phía cô: " Bài tập Toán nào cơ?"
" Cậu mau làm bài đi. Nếu nhanh chóng muốn tiến bộ thì hiển nhiên phải làm bài tập về nhà" Lông mi của Lâm Thiển còn vương vấn vài giọt nước mắt, sáng lấp lánh.
Hứa Thâm đảo lộn đồ đạc trên bàn của mình:" Không làm"
" Vì sao lại không?"
" Không muốn liền không làm, không có lí do"
" Là một học sinh Nhị Trung, phải nỗ lực học tập, nhiệm vụ hàng đầu chính là hoàn thành bài tập, mau làm bài đi"
Bộ dáng hung dữ kia của Lâm Thiển rất lại khiến Hứa Thâm bật cười. Anh không trả lời Lâm Thiển, thay vào đó là liếc nhìn Vương Tuấn Võ đứng im không dám động.
Vương Tuấn Võ nhìn ánh mắt của anh, liền hiểu ý.
" À, nếu cậu không muốn làm cũng không sao. Khi nào có thời gian, mình sẽ làm bài tập trước cho cậu"
Cậu nói xong, không chờ Lâm Thiển phản ứng lại, đã vụt chạy.
" Này, Vương Tuấn Võ!" Lâm Thiển muốn gọi cậu quay lại, thế nhưng cậu đã nhanh trí chạy đi từ bao giờ.
Lâm Thiển quay đầu nhìn Hứa Thâm dựa lưng vào cửa sổ, nhận ra cái nhìn của anh mang theo vẻ châm chọc.
" Làm sao nữa?" Hứa Thâm tựa như khiêu khích.
Lần đầu ra trận đã không thuận lợi, tay còn ẩn ẩn chút đau đớn, Lâm Thiển vì tức giận nên chẳng thèm để ý đến anh.
Cô không quan tâm tới mình, anh cũng không muốn nhiều lời. Anh nhìn chằm chằm Lâm Thiển hai giây, sự khó chịu khi có người quấy rầy lúc anh ngủ đã biến thành hư không.
Đôi khi anh cảm thấy, thời điểm Lâm Thiển tức giận cũng rất thú vị, đặc biệt linh động.
Anh không muốn ngủ nữa, bèn lấy sách ra tiêu khiển.
*
Tiết đầu là giờ Ngữ văn, đây cũng là môn mà anh chưa bao giờ nghe giảng.
Có đôi lúc vì quá mệt mỏi mà anh sẽ ngủ đến hết giờ. Nhưng hôm nay lại không như mọi ngày, anh từ ngăn bàn lấy ra quyển < Lịch sử thời gian > để giải trí.
Quyển sách có chút cũ, minh chứng cho việc chủ nhân của nó lấy ra đọc không chỉ một lần.
Tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Thiển lấy sách Ngữ văn ra, cô không nghĩ tới ngày đầu tiên triển khai ' kế hoạch cải tạo Hứa Thâm' đã gặp phải một thất bại lớn như vậy. Xem ra chiến lược này rất khó thực hiện.
Lâm Thiển hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy mình không nên dễ dàng bỏ cuộc.
Cô mới ngồi cùng Hứa Thâm, nếu giờ đây không cướp lấy quyền chủ động thì không phải sau này Hứa Thâm sẽ 'đè đầu cưỡi cổ' cô hay sao?
Không thể nào!
Cô đã chịu thiệt chuyện mắt kính, không thể nhượng bộ thêm lần nào nữa.
Lâm Thiển liếc nhìn Hứa Thâm ngồi kế bên mình, quả nhiên anh không chăm chú nghe giảng. Giờ Ngữ văn lại lấy sách khác ra đọc.
" Nghe giảng" Lâm Thiển chọc chọc Hứa Thâm, nhỏ giọng nói.
Hứa Thâm xoay người, thấy cô ngồi như chưa từng có chuyện gì xảy ra liền bật cười.
Không hổ là học sinh ngoan, trộm nói chuyện riêng cũng phải bày ra bộ dáng đang chăm chú nghe giảng.
Hứa Thâm lắc đầu, không có đáp lại, chỉ quan tâm đến quyển sách trên tay mình.
Đợi một lúc, không thấy anh trả lời mình, Lâm Thiển nhíu mày. Chờ đến khi cô giáo viết bài lên bảng thì cô mới quay sang nhìn Hứa Thâm.
Quả nhiên anh để ngoài tai những lời cô vừa nói!
Nhân lúc Hứa Thâm không chú ý, Lâm Thiển liền dứt khoát giật lấy quyển sách.
Cuốn sách đột nhiên biến mất khiến Hứa Thâm ngỡ ngàng.
" Cậu đang làm gì vậy?"
Lâm Thiển giấu quyển sách kia rồi nói: " Đã đi học thì phải nghe giảng"
" Đưa sách cho mình" Hứa Thâm hơi hơi nhíu mày.
Nghe thấy giọng nói của anh trầm xuống vài phần, Lâm Thiển có chút do dự. Có phải cô đã làm quá lên rồi hay không? Mặc dù điểm xuất phát tốt, nhưng có lẽ phương pháp này không đạt được hiệu quả như mong muốn.......
Chỉ là cô không muốn cúi đầu trước Hứa Thâm: " Tan học mình sẽ đưa cho cậu"
" Đưa nó cho mình, ngay bây giờ"
Trước kia cô chưa từng thấy Hứa Thâm lộ ra biểu tình tức giận như vậy, nhận thấy anh khác thường, Lâm Thiển có chút dao động.
" Cậu nghiêm túc nghe giảng thì mình sẽ trả sách cho cậu"
" Đưa cho mình" Hứa Thâm cảm thấy khả năng tự chủ của bản thân sắp hết.
Nếu không phải người trước mặt anh là Lâm Thiển, khẳng định anh sẽ trực tiếp đoạt lại.
Lâm Thiển không dám nhìn anh, cô quay mặt đi: " Cậu phải đồng ý sẽ nghiêm túc nghe giảng"
Cô đã nhượng bộ rồi!
Ngay lúc này, giáo viên Ngữ văn đứng trên bục đã viết xong một đoạn phân tích, sau đó bà tiếp tục cảm nhận chiều sâu của bài thơ.
" Giờ chúng ta sẽ cùng đi phân tích đoạn này một chút, để xem thi nhân muốn biểu đạt tình cảm gì"
Ầm ầm!
Tiếng va chạm của bàn ghế đột ngột vang lên.
Cô Dư ngẩng đầu nhìn về nơi có tiếng va chạm --- phía cuối lớp.
" Có chuyện gì vậy?"
Nụ cười trên mặt Lâm Thiển lúc này có chút cứng đờ: " Vừa rồi có một con châu chấu từ đâu bay đến, nó đã nhảy ra ngoài rồi ạ"
" Thời tiết này cũng có châu chấu sao............" Cô Dư lẩm bẩm vài câu, nhưng cũng không để tâm nhiều " Nếu nó đã bay ra ngoài rồi thì chúng ta tiếp tục bài giảng"
Dù sao thành tích của cô cũng rất tốt, cô Dư rất thích đứa nhỏ tên Lâm Thiển này.
Đương nhiên Lâm Thiển sẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lực chú ý của mọi người một lần nữa dời đến bài giảng, Lâm Thiển mới xoay người trừng mắt nhìn Hứa Thâm.
"Còn không buông tay?"
Hứa Thâm cười: " Là cậu không trả cho mình"
Lâm Thiển sao có thể nghĩ đến, Hứa Thâm to gan chơi lớn như vậy, dám giật lại sách ngay trong giờ học!
Người nọ duỗi tay vòng qua eo cô, nắm lấy bàn tay đang cầm sách của anh.
Nếu không phải có bàn học che đi, cô Dư sẽ bị sốc khi thấy cảnh này!
Hứa Thâm dám chiếm tiện nghi của cô!
Vì đang trong lớp nên cô không muốn gây động tĩnh lớn, khi cô Dư điểm danh cô cũng chỉ có thể nở một nụ cười giả tạo để đối phó!
Hứa Thâm không khác gì một con '
c hó*'.
* Trong nguyên văn ghi "cẩu" nhé.
Sâu kín trong tâm hồn của Lâm Thiển đã đem Hứa Thâm ra mắng vài trăm lần, nhưng cô không còn cách nào khác, cô không thể duy trì tư thế khó hiểu này với anh chỉ vì một quyển sách.
Cô buông lỏng tay, Hứa Thâm thuận lợi lấy lại cuốn sách.
Hai lần ra quân thì thất bại cả hai, điều này khiến Lâm Thiển rầu rĩ không vui. Nhưng cô cũng phát hiện, mình không thể 'lấy trứng chọi đá' với Hứa Thâm được, bắt buộc phải tìm ra điểm yếu của anh, dùng trí tuệ để chiến thắng.
Rốt cuộc, trình độ mặt dày của Hứa Thâm đã đạt tới cảnh giới cao nhất!
Lúc này Hứa Thâm không biết mình bị Lâm Thiển trong lòng mắng là đồ không biết xấu hổ. Anh giật lại cuốn sách, cẩn thận vỗ vỗ rồi cất nó vào ngăn bàn mà không nhìn lại.
Vốn dĩ phần sau của tiết học ấy Hứa Thâm muốn say giấc nồng, nhưng có nói gì đi chăng nữa thì Lâm Thiển cũng không nhượng bộ. Thấy Hứa Thâm có vẻ mệt mỏi, cô càng cố tình trêu chọc anh, hơn nữa vào lúc anh đang đọc sách, cô cũng không buông tha.
Hứa Thâm rất tức giận, nhưng khi vừa nhìn thấy ánh mắt quật cường của Lâm Thiển, trong lòng anh như có một dòng nước trong lành chảy qua, khiến anh không thể thốt nên lời.
Giống như cái ngày đầu tiên Lâm Thiển đến thì đã tặnh cho anh một bạt tai, khi ấy anh cũng rất bực bội, nhưng lại không thể phát tiết ra.
Hứa Thâm cũng không biết mình bị trúng tà gì, cuối cùng từ bỏ việc ngủ nướng, sau đó chống cằm rồi ngây ngốc nhìn cuốn sách Ngữ văn.
Tuy Lâm Thiển biết Hứa Thâm không nghe giảng, nhưng anh không nằm ngủ thì đã là một sự tiến bộ lớn. Cô không thể nóng vội mà làm hỏng việc được, liền không nói gì thêm.
Chờ khi tan học, Lục Bác Uyên ở phía trước nghe được chút động tĩnh, phấn khích hỏi: " Vừa nãy hai người lăn lộn làm gì thế? Thâm ca không buồn ngủ sao?"
Lục Bác Uyên biết thói quen của Hứa Thâm. Anh luôn trong trạng thái buồn ngủ, có điều không phải lúc nào cũng ngủ ngon giấc. Theo lẽ thường thì anh phải ngủ bù.
Kết quả là anh không chỉ không ngủ mà còn lấy sách ra đọc, chuyện này thật là lạ nha.
Hứa Thâm đang rất buồn phiền, bản thân lại không thể tức giận với Lâm Thiển nhưng Lục Bác Uyên thì hoàn toàn có thể: " Mình có ngủ hay không cũng phải báo cáo cho cậu?"
Lục Bác Uyên vội vàng xua tay: " Nào có, mình chỉ có chút tò mò......"
Biết rằng Hứa Thâm sẽ không nói thêm bất cứ điều gì, Lục Bác Uyên quay sang hỏi Lâm Thiển: " Lâm Thiển, cậu đã làm gì với Hứa Thâm?"
Lâm Thiển không muốn trả lời cậu, cô đang suy nghĩ về điều mà Lục Bác Uyên nói. Nếu cô thay đổi kế hoạch cải tạo thì phải giải quyết tận gốc, trước tiên sẽ truyền bá cho những người xung quanh Hứa Thâm, để anh hiểu được hậu quả của việc đe dọa cô.
Vì thế, cô mỉm cười nói: " Từ hôm nay Hứa Thâm sẽ chăm chỉ học hành nên cậu đừng làm phiền cậu ấy"
" Chết tiệt? Mình không nghe nhầm chứ? Thâm ca, Lâm Thiển nói thật hay giả vậy?"
Hứa Thâm cho Lục Bác Uyên một ánh nhìn ' thiểu năng trí tuệ', thậm chí còn lười giải thích với cậu.
Lục Bác Uyên cười hì hì: " Lâm Thiển, cậu có liên quan đến chuyện này không? Lão Tần tạo nhóm học tập nhưng cũng không giao bất cứ nhiệm vụ nào, sao cậu phải bận tâm?"
Lâm Thiển cố ý lớn tiếng: " Đương nhiên là có trách nhiệm, mình còn thiếu Hứa Thâm một ân tình đấy, giúp đỡ cậu ấy học tập là chuyện nên làm"
Hứa Thâm nhìn chằm chằm cô một lúc, bình tĩnh nói: " Nếu đã như vậy, buổi chiều có tiết thí nghiệm Hóa học, cậu làm giúp mình đi"
Lâm Thiển:................
*
Nguyên bản Lâm Thiển cũng chẳng muốn giúp anh làm thí nghiệm.
Vị trí của phòng thí nghiệm không sắp xếp theo kết quả của học kì trước. Lục Bác Uyên và Hứa Thâm là nhóm thứ hai từ dưới lên. Lâm Thiển cùng Ôn Ánh Tuyết cũng vừa đến, vì vậy họ là nhóm cuối cùng.
Hai tổ này vừa vặn ở đối diện nhau.
Thời điểm giáo viên giảng lí thuyết thì không có vấn đề gì. Chờ đến khi thực hàng, Lục Bác Uyên chân tay vụng về, ngay từ lúc ban đầu đã làm vỡ một ống nghiệm.
" Ôn Ánh Tuyết, cậu sang kia giúp mình được không?" Chưa tới hai phút, cậu đã phải chạy sang đây.
Ôn Ánh Tuyết bình tĩnh đứng nhìn anh, Lục Bác Uyên đành phải bày ra vẻ đau khổ nói: " Hay làm mẫu cho mình cũng được "
Chỉ là một thí nghiệm với nước cất, hình minh họa trong sách cũng rất rõ ràng. Không hiểu sao hai người này lại không làm theo được.
Lâm Thiển cùng Ôn Ánh Tuyết đều phớt lờ anh, Lục Bác Uyên buồn rầu trở về nói với Hứa Thâm: " Thâm ca, làm sao đây, hai người họ mặc kệ mình"
Hứa Thâm đang xem cách làm thí nghiệm trong sách, nghe vậy anh ngẩng đầu, không quan tâm đến Lục Bác Uyên mà nhìn về phía Lâm Thiển.
" Lâm Thiển"
"Làm sao?"
" Sang đây làm mẫu cho Lục Bác Uyên"
" Không làm"
" Lão Tần nói cậu phải hỗ trợ mình học tập"
Lâm Thiển:............
Hứa Thâm, cậu đủ tàn nhẫn, mình sẽ nhớ kĩ món nợ này!
Tác giả có điều muốn nói:
Hứa Thâm: <( ̄︶ ̄)>