Liên tiếp vài ngày sau cô cũng không thấy anh, mỗi lần đến kiểm tra tình hình đều là do y tá hoặc trợ lý đến thay.
Trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn, nhớ anh thật đấy...
Bệnh tình cơ bản đã khỏi hẳn rồi, ngày mai cô đã có thể xuất viện.
Tối hôm nay có thể đi tìm anh không?
“Bác sĩ Nhậm đang có ca phẫu thuật, có thể sẽ hơi muộn đấy ạ.”
“Không sao, vậy tôi sẽ chờ ở đây.”
Ôn Tịnh đi đến dãy ghế trước văn phòng của Nhậm Lăng ngồi chờ. Lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác khi phải chờ đợi một người.
Rất lâu sau đó anh mới kết thúc công việc, trở về phòng, vô tình nhận ra có một cô gái đang ngồi ở đó, có lẽ hơi muộn rồi nên cô đã ngủ thiếp đi.
Ngồi mà cũng ngủ được...
Nhìn đồng hồ đã qua chín giờ, anh không biết có nên gọi cô dậy hay không. Nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã giật mình tỉnh dậy.
Nhìn thấy anh thì gương mặt ấy phấn khởi hẳn ra tuy vẫn đang trong cơn buồn ngủ
“Anh xong việc rồi hả...”
“Cô đến đây làm gì?”
Câu hỏi đó làm cô chẳng biết phải nói thế nào nữa. Đó là câu hỏi rất đỗi bình thường trong trường hợp thế này, nhưng khi anh hỏi thì thật sự cảm giác rất khó tả.
“Ngày mai tôi xuất viện rồi, nên muốn đến cảm ơn anh.”
“Ừ.”
Câu trả lời càng khiến Ôn Tịnh thêm phần lúng túng. Thái độ của anh rõ như vậy, đến kẻ ngốc cũng nhận ra rằng anh không muốn nói chuyện với cô.
Là vì sao vậy?
Thật khác với Nhậm Lăng cô từng quen trước đó.
“Vậy... Không còn việc gì nữa, tôi đi đây. Làm phiền anh rồi...”
Ôn Tịnh quay nhanh lưng, đáy mắt ửng đỏ ngấn nước, bước chân nhanh có hơi khập khiễng vì nãy giờ bị tê chân bởi ngồi quá lâu.
Có lẽ hôm nay cô không nên tìm tới, như vậy chi ít sẽ giữ được một chút hi vọng!
Nhậm Lăng nhìn bóng lưng cô khuất dần rồi mới vào phòng, tâm trạng trùng xuống, nặng nề đến khó tả.
Anh có thể cảm nhận được rằng, cô ngốc đó,
Đang khóc!
Ngồi trong phòng tầm hơn một giờ, Nhậm Lăng quyết định đi tìm Ôn Tịnh, tình hình cô lúc nãy không mấy là tốt lắm.
Trên hành lang trống vắng có thể nghe thấy được tiếng bước chân trầm ổn.
Gặp nhau rồi sẽ nói gì với cô đây?
Căn bản anh còn không biết mục đích đi tìm cô là gì.
Đi tầm vài phút đã đứng trước cửa phòng, gõ cửa nhưng mãi chẳng có động tĩnh gì. Nhậm Lăng đành vặn núm cửa bước vào trong.
Căn phòng hoàn toàn trống trải, chăn gối cũng được sắp xếp gọn gàng.
Gấp gáp chạy ra ngoài hỏi y tá mới biết được rằng cô đã làm thủ tục xuất viện và được viện trưởng đưa về.
Có cần đi nhanh như thế không?
Liên tiếp nhiều ngày sau, số lần Ôn Tịnh đến bệnh viện càng nhiều hơn. Không phải đến để khám bệnh, lấy lí do là đến vì nhớ bố nhưng thực chất chỉ để được nhìn thấy anh.
Ngồi trong phòng viện trưởng ngắm nghía vu vơ, bất chợt cửa mở ra, sau đó bóng dáng gần như quen thuộc, gần như xa lạ xuất hiện. Hình ảnh người đàn ông cô luôn muốn nhìn thấy đã ở ngay trước mắt.
Nhậm Lăng đến đưa báo cáo cho viện trưởng, trong suốt quá trình anh không hề liếc nhìn cô lấy một lần, cũng không biết anh có biết cô đang tồn tại không nữa.
Ôn Tịnh nhìn anh không rời mắt cho tới khi khuất dần sau cánh cửa.
“Con thích Nhậm Lăng à?”
Bị câu hỏi đầy bất ngờ của bố làm cho giật mình, Ôn Tịnh quay lại lắp bắp, “Con... Con...”
Như hiểu được vấn đề của con gái, ông chỉ cười nhẹ, “Con không cần xấu hổ, dù gì trong tương lai nó cũng là chồng của con.”
Cô cúi gằm mặt nhìn đôi tay trắng nõn đang bấu chặt vào nhau đến đỏ tấy đi.
Trong tương lai sẽ là vợ chồng...
Nhưng anh không muốn cưới cô thì làm thế nào được?
“Nhưng hình như anh ấy không thích con.”
Ông viện trưởng đứng dậy đến cạnh Ôn Tịnh, nhét vào tay cô một bịch gì đó màu trắng, hình như là bột thì phải?
“Tối nay nhà ta với lão Nhậm có bữa cơm, chỉ cần con bỏ thứ này vào thức ăn hay nước uống của Nhậm Lăng, cậu ấy sẽ chấp nhận con.”
“Thật sao?”
Có thứ thần kỳ vậy ư? Anh sẽ chấp nhận cô?
Nhìn bịch bột màu trắng trong tay, tuy không biết nó là thứ gì nhưng trong lòng cô cảm thấy vui hơn một chút, rằng cô có cơ hội.
Thấm thoắt thời gian trôi đã tới sầm tối, bố con hai nhà đều chuẩn bị tới bữa hẹn.
Vì sợ nói rằng ăn cơm cùng với ông Ôn, Nhậm Lăng sẽ cự tuyệt, nên Nhậm Liên đành phải nói dối con trai rằng bữa tối chỉ có hai cha con.
Thế nên khi tới nơi gặp cha con Ôn Tịnh thì anh có vẻ không vui mấy.
Ngồi trên bàn ăn rộng lớn mà chỉ có hai ông bạn trung niên rôm rả nói chuyện, còn hai cô cậu trẻ thì hoàn toàn câm nín.
Có điện thoại nên Nhậm Lăng xin phép rời bàn ăn để nghe máy vài phút.
“Tiểu Tịnh, cho thứ lúc sáng ba đưa con vào ly nước của Nhậm Lăng đi.”
Ông Ôn vội vã hối thúc.
Dường như Nhậm Liên cũng biết kế hoạch này nên ông hoàn toàn không có phản ứng gì, vẫn ngồi ăn ngon miệng.
Ôn Tịnh gật gật đầu rồi lấy thứ bột màu trắng đổ vào ly nước của anh, sau đó khuấy đều.
Trong lòng tự nhiên lại có cảm giác không đúng lắm.
Nhậm Lăng vào chỗ, cầm ly nước uống một ngụm rồi ăn phần thức ăn trong bát. Ôn Tịnh căng thẳng đến mức không dám nhìn thẳng anh, chỉ biết ngồi uống nước hết ly này đến ly khác.
Hai ông bố thấy thế thì ra hiệu cho nhau cùng rời khỏi, lấy cớ bạn bè lâu ngày không gặp nên muốn ra chỗ khác ôn lại chuyện cũ.
Ở đây có sẵn cả phòng ngủ nên không cần phải lo gì nữa...
Tầm một lúc sau thấy cả người nóng bứt rứt, Nhậm Lăng liên lục uống nước, nhưng càng uống lại càng thêm khó chịu.
“... Rời khỏi đây.”
“Hả...”
“Tôi bảo cô rời khỏi đây. Ngay lập tức!”
Đúng là ngốc ơi là ngốc.
Ôn Tịnh thật sự có ý định rời khỏi theo lời anh nói, nhưng không kịp...
Có lẽ liều lượng thuốc cô cho quá nhiều nên có tác dụng rất lớn.
Nhậm Lăng vẫn giữ được một chút lí trí nhưng không thể khống chế lại được cơ thể. Nhất là cậu bé của anh lúc này.
Ôn Tịnh đột nhiên bị anh kéo mạnh vào phòng bên cạnh.
...----------------...
Một đêm trôi dài triền miên, Ôn Tịnh không nhớ rõ lắm đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì quá sợ hãi.
Cô ngồi dậy lấy tạm chiếc áo khoác lên người rồi cầm điện thoại vào nhà tắm, cảm nhận được thân dưới vô cùng đau nhức.
“Ba... Thuốc ba đưa cho con...”
“Đêm qua hai đứa tốt chứ?”
“Con...”
Chưa kịp hỏi rõ vấn đề thì nghe được tiếng động, cô xoay người lại thì đã thấy Nhậm Lăng, sắc mặt anh vô cùng khó coi.
“Tôi cứ tưởng cô là người ngây thơ đơn thuần...”