Trên con đường cao tốc dài tăm tắp, chiếc xe thể thao màu xanh dạ quang của hãng Mac Laren đang chạy hết tốc độ, phóng vun vút như bay về phía trước. Mui xe được hạ xuống, người đàn ông với ánh mắt lạnh căm nhìn về phía trước nhưng tâm trí lại lơ đãng về một khoảng thời gian rất xa trong quá khứ. Mái tóc anh bị gió thổi ngược về sau nhưng tâm trí không thể nào nhẹ đi được.
“Xin chào các em, đây là Charley - học sinh mới của lớp chúng ta. Cô ấy vừa chuyển sang trường chúng ta. Thầy hy vọng các em sẽ quan tâm giúp đỡ bạn ấy.” - Lời thầy giáo cứ đều đều vang lên bên cạnh một cô nữ sinh mặc bộ đồng phục mới của trường. Cô gái có gương mặt khả ái, cùng máy tóc vàng nhạt bồng bềnh quyến rũ. Đôi môi căng bóng mọng đẹp như trái ngon trên cành khiến không ít nam sinh trầm trồ to nhỏ.
Ưng Túc lúc này tuy khờ khạo và cục mịch nhưng anh cũng là một chàng trai đang độ tuổi trưởng thành. Suy nghĩ vượt quá giới hạn với Charley bắt đầu nhen nhóm khi thầy sắp xếp cho cô ấy ngồi cạnh anh. Bởi vì Charley khá cao cho nên cô được xếp ngồi cùng Ưng Túc ở bàn cuối. Cả lớp bắt đầu ồ lên, khúc khích to nhỏ. Thậm chí có vài đứa xuyết xoa.
Ưng Túc lúc này có dáng người cao lớn và phốp pháp. Thậm chí cục mịch cho nên anh thường ngồi lấn sang chỗ của Charley, nhiều lúc vô tình chạm phải tay hay chân của cô. Charley không thích chuyện này. Cô thường ngồi nép ra xa anh, bàn tay thon dài luôn che mũi lại để tránh mùi mồ hôi từ người anh. Còn Ưng Túc thì thích ngồi gần Charley để ngửi mùi hương trên người cô. Hai tư sáu là mùi hoa cỏ, thứ ba và thứ năm là mùi trái cây. Cứ như vậy Ưng Túc từ lúc nào đã thích và nhung nhơ cô ấy.
Qua bạn bè, Ưng Túc biết được Charley tránh anh vì anh quá béo ú. Cô ấy không thích đi cạnh một bạn có ngoại hình xấu xí như anh. Ưng Túc đã nghiêm túc sửa đổi. Anh cắt tóc, bỏ mắt kính gọng và thay vào đó là kính sát tròng và hơn hết là điên cuồng tập luyện để giảm cân. Anh nhất định xóa bỏ hình ảnh ngộ chữ của mình.
Sau kỳ nghỉ đông, quay lại trường, Ưng Túc đã thực sự thay da đổi thịt khiến cả lớp giật mình. Nhiều nữ sinh trong trường bắt đầu chú ý đến anh. Chỉ có Charley là vẫn thờ ơ trước. Tuy cô không còn kỳ thị và tránh né anh như dịch bệnh nhưng cũng chỉ là đôi lúc mỉm cười và chào hỏi mà thôi. Không hơn.
Càng lúc Ưng Túc càng nổi máu chinh phục vốn có của đàn ông. Anh thích nhìn cô cười, thích nhìn cô ngồi nói chuyện với bạn bè. Thích nhìn cô ăn ở căn-tin. Đương nhiên thích cả thân hình tuyệt mĩ của cô.
Xung quanh Charley không thiếu người theo đuổi. Nếu như không muốn nói là rất nhiều. Chỉ mới vài tháng chuyển đến đây cô đã đổi vài người bạn trai. Ưng Túc biết chuyện này nhưng anh không để tâm. Cảm xúc mãnh liệt của anh lúc đó dành cho Charley đã khiến anh không còn quan tâm cô gái đó tốt hay xấu thế nào. Anh như con thiêu thân lao vào theo đuổi Charley.
Có lúc anh nghe vài bạn học ngồi tán chuyện với nhau nói rằng Charley thực sự rất mê người. Có đứa lại nói Charley rất biết cách chiều chuộng. Có người lại nói cô ấy rất nồng nhiệt rồi cả bọn lại phá lên cười hô hố khoái trá. Ưng Túc không những không khó chịu mà ngược lại càng muốn sớm nếm được mùi vị này. Cuối cùng, mùa hè năm ấy, anh đã lấy hết can đảm để bày tỏ với Charley. Anh vô cùng kinh ngạc bởi vì cô ấy đã đồng ý làm bạn gái của anh. Vài ngày sau, họ lên giường với nhau.
Trái cấm đầu đời Ưng Túc nếm chính là do Charley trao tặng. Cô ấy thực sự đã dạy cho Ưng Túc rất nhiều thứ, đồng thời cũng cười anh ngây ngô chưa nếm qua mùi đời. Hương vị của phụ nữ như thuốc phiện từ từ ngắm vào người anh từng chút, từng chút một khiến anh không dứt ra được. Trước một người nhiều kinh nghiệm như Charley, anh càng khó cưỡng lại.
Ưng Túc đã thay đổi, thực sự đã thay đổi rất nhiều. Anh đắm chìm vào tình cảm với Charley, sa đọa trong những trò chơi và sở thích của cô ấy. VÌ hơn ai hết, anh hiểu rằng nếu anh không thể chiều chuộng Charley, cô ấy sẽ sớm rời khỏi anh.
“Không, Không thể! Mình không thể để Charley rời khỏi mình.” - Ưng Túc đã nghĩ như vậy. Ý nghĩ này trở thành quyết tâm mạnh mẽ nhất lúc đó của anh.
Tuy nhiên, dù mù quáng đến mức nào thì anh cũng luôn tỉnh táo để biết rằng phải luôn cẩn trọng những lúc gần gũi Charley. Cô ấy luôn thắc mắc vì sao hai người qua lại với nhau gần nửa năm mà không lần nào anh không dùng vật bảo vệ.
“Ưng Túc, vì sao anh nhất định phải dùng cái này. Nó rất vướng víu?” - Charley nằm trên giường, nhăn mặt nói. Gương mặt xinh đẹp ra bề giận dỗi.
Ưng Túc chỉ nhẹ nhàng cúi xuống âu yếm cô giải thích: “Anh không muốn em mang thai ở tuổi vị thành niên.”
Những lúc như vậy, Charley chỉ bĩu môi khinh khỉnh chê bai anh “lo bò trắng răng”. Thuốc tránh thai đâu phải chỉ để làm cảnh. Nhưng Ưng Túc một mực không chiều theo Charley chuyện này, anh không phủ nhận chuyện yêu thích Charley đến đam mê cuồng nhiệt nhưng tận sâu trong lòng anh luôn có một cái chuông cảnh giác. Anh biết Charley tuy là bạn gái anh nhưng cô ấy không “chỉ là của riêng anh”. Cho nên ngay từ lần đầu anh cũng vẫn không buông lỏng bản thân.
Nếu ai đó đã từng nói rằng: “Môi trường đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành tính cách giống như đá và nước. Nước chảy sẽ xối mòn đá. Ưng Túc từ lúc nào đã bị môi trường quanh Charley làm cho xối mòn. Từ từ anh đã thay đổi từ sở thích đến tính cách cũng đã không còn là Ưng Túc của ngày xưa. Anh thích qua lại và giao du với bạn bè của Charley ở những nơi cô hay lui tới. Chẳng mấy chốc anh trở nên thông thạo mọi địa điểm ăn chơi cũng như bắt đầu dính vào ma túy.
Ưng Túc tuy là bạn trai của Charley nhưng anh không biết gì về gia đình cô ấy hay đúng hơn là Charley luôn giấu diếm về hoàn cảnh thật của gia đình mình. Charley không nói, Ưng Túc không hỏi, họ cảm thấy mãn nguyện và hài lòng khi ở cạnh nhau. Vậy là đủ. Cái tuổi mười sáu, mười bảy với họ là những tháng ngày tràng đầy năng lượng, sống cuồng nhiệt, sống hết mình và thậm chí vô trách nhiệm.
Hai từ “trách nhiệm” với họ quả là chuyện không tưởng. Nhất là đối với Ưng Túc, một cậu ấm của tập đoàn giàu có. Bất kỳ thứ gì của anh cũng là có sẵn càng khiến anh coi nhẹ giá trị của lao động và càng thích hưởng lạc. Ngay khi ba mẹ mua cho anh căn biệt thự đắt tiền, Charley đã dọn đến ở cùng anh. Cô nàng vui vẻ và mãn nguyện đến mức đã nhảy cẫng lên ôm lấy Ưng Túc mà hôn hít.
Những giây phút vui vẻ và mãn nguyện đó của anh và Charley rồi cũng chóng tàn khi mà một ngày mùa đông gần bước sang năm mới, mẹ anh đứng ngồi không yên chờ anh về nhà ăn bữa cơm Giáng Sinh nhưng đã muộn mà không thấy anh về. Ba anh thấy vậy liền cùng mẹ anh sang biệt thự tìm anh.
Cảnh tượng đập vào mắt hai người lúc đó là cảnh anh và Charley nồng nhiệt trên giường quên hết mọi thứ xung quanh. Trên sàn là vô số vật bảo vệ và cả những vỉ thuốc lắc bị bốc tung. Tệ hơn là ma túy và vỏ chai rượu. Hai người họ đã đứng sững như hai pho tượng khi không thể tin đây là con trai của mình. Sau này khi hỏi quản gia, ba mẹ anh mới biết cảnh tượng này vốn như cơm bữa của hai người họ. Người hầu dọn phòng vẫn bắt gặp liên tục. Ngày hôm nay, họ đã quan hệ suốt tám tiếng liên tục không mệt mỏi, không cơm nước.
Nghe đến đây, mẹ Ưng Túc lập tức ngất xỉu trong lòng ba anh. Còn ba anh thì nắm chặt tay để tránh cho bản thân phát điên mà giết người. Nỗi đau lòng của cha mẹ trước sự hư hỏng của con cái thật không sao kể xiết.
Sau sự việc ngày hôm đó ba Ưng Túc đã cắt hết tất cả tiền viện trợ cho anh. Ông cứng rắn đến mức cho anh vào trại cai nghiện và cải huấn của thanh thiếu niên ở California thay vì mời bác sĩ riêng giúp đỡ anh. Mặc cho mẹ anh kêu khóc đến mức nào thì cũng không thay đổi được quyết định của ông.