Sau khi xem xét qua, tòa liền cho gọi bị cáo thứ hai. Cô gái xinh đẹp bốc lửa mà Pierre gặp hôm trước nay đã tiều tụy đi rất nhiều. Nghĩ đến những vết thương trên đầu Iris và những tổn thương mà cô phải chịu đựng thì Pierre chỉ muốn bóp chết cô ả này như một con kiến. Nhất là khi xem xong đoạn phim camera quay lại cảnh ở hành lang trước cửa căn hộ của anh thì Pierre càng điên tiết lên. Iris xem xong đoạn phim, không nghĩ rằng đó là mình. Cô nhìn thấy người phụ nữ tên Christina kia mắng nhiếc hả hê và sỉ nhục cô liên tục. Cô tự hỏi không biết cô đã làm gì khiến cô ta hận mình như vậy?
Phiên tòa tạm nghỉ hai mươi phút để quan tòa hội ý. Sau khi quay lại, tòa tuyên án: “Bị cáo thứ nhất Amanda Hinda bị xử chung thân vì hành vi lợi dụng công việc để âm mưu giết người gây tổn hại sức khỏe và tinh thần cho nạn nhân khiến nạn nhân bị mất trí. Bản án thứ hai thuộc về Christina Reynolds đã có hành vi kích động người khác tự sát. Toà tuyên án mười năm tù cho bị cáo Christina Reynolds, cả hai bản án này có hiệu lực từ ngày mai.”
Sau khi phiên tòa kết thúc, nụ cười trên môi của bà Laura Bava rất đậm. Những kẻ ác hãm hại con bà thì bà luôn có cách để trừng phạt bọn chúng, đó là cách sống và cách làm việc của bà. Nhưng Iris thì vẫn cứ không hiểu vì sao một người là nanny của cô và một người là trợ lý của cô lại không nói ra bí mật mẹ con mà âm thầm thiết kế cái bẫy hại cô.
Lúc rời tòa án, phóng viên báo đài vây quanh cô rất đông đến mức bảo vệ của tòa án phải ra tay dẹp loạn. Chung quy họ hỏi rằng: “Xin hỏi Iris, khi nào cô sẽ quay lại ngành giải trí?” Hay những câu hỏi như: “Xin hỏi Iris cô có suy nghĩ gì về phiên tòa hôm nay?” Hoặc sẽ tò mò: “Xin hỏi giữa cô và Christina có mâu thuẫn gì?”
Iris bị dồn ép giữa đám phóng viên đến mức không chịu nổi mà ngất xỉu tại chỗ. Pierre hoảng hốt bế cô chạy thoát ra khỏi vòng vây nhốn nháo đó để đến bệnh viện cấp cứu. Trong cơn mê man, Iris nhìn thấy những hình ảnh trong ký ức của cô. Cô nhìn thấy bà Amanda bồng bế cô khi cô còn nhỏ. Cô nhìn thấy hình ảnh mình lúc bị sốt tỉnh dậy mở mắt ra không nhìn thấy mẹ nhưng lại nhìn thấy bà nanny của mình. Cô yêu thương ôm lấy cổ bà và nói: “Nanny, con cả đời sẽ yêu thương và chăm sóc người.”
“Cô chủ ngoan, chỉ cần cô lớn lên vui vẻ khỏe mạnh thì ta đã mãn nguyện lắm rồi. Mau chóng khỏi bệnh nào.” - Giọng của bà Amanda thấm thiết nói bên tai cô.
Trong ký ức của mình, Iris lại nhìn thấy Christina, cô ấy và cô cùng nhau lớn lên, cùng nhau đến trường, cùng nhau chia sẻ mọi chuyện bao gồm cả chuyện Christina thầm thích một anh bạn cùng lớp hay Iris thầm ngưỡng mộ một anh trong đội hockey (môn bóng gậy nổi tiếng ở Mĩ) của trường.
Iris rất quý Christina vì cô ấy không có ba mẹ mà chỉ sống với bà ngoại. Christina là con lai giống Iris, chỉ có điều cô lai Phi còn Iris lai Ấn. Hai người họ có lẽ vì điều này mà có sự đồng cảm nên thích hợp chơi cùng nhau. Trong ký ức của cô, chưa từng nghĩ Christina lại giấu cô việc mẹ của cô ấy là nanny của mình. Iris cũng chưa từng nghĩ có ngày Christina lại quay lưng lại với cô, tệ hơn là dồn cô vào chỗ chết.
Trong giấc ngủ sâu, Iris nhìn thấy Christina cầm dao lao về phía mình, cô liên tục lắc đầu, hai tay cô nắm chặt drap trải giường trắng xóa của bệnh viện rồi kêu lên: “Không, không, không.”
Sau đó thì cô hoảng hốt choàng tỉnh và ngồi dậy. Pierre từ ghế nghỉ trong phòng bệnh cũng chạy đến xem Iris. Cô gấp gáp nắm tay anh vội nói: “Pierre, em đã nhớ ra mọi chuyện rồi.”
Pierre nhìn thấy trong ánh mắt của Iris là sự hoảng loạn rối bời. Anh lo cô nhớ lại chuyện cũ sẽ không vui cho nên thăm dò: “Iris, em đã nhớ lại chuyện gì?”
“Christina, Christina, em phải đi gặp cô ấy.” - Iris miệng vừa nói, chân vừa chạm xuống sàn, tay cô không tự chủ run rẩy nắm chặt tay Pierre.
“Iris, em bình tĩnh lại nghe anh nói. Sức khỏe của em tệ như vậy làm sao có thể vào phòng giam gặp Christina được. Lỡ cô ta làm gì gây bất lại cho em thì sao?” - Pierre nhẹ nhàng vuốt vai cô khuyên lơn.
Nhưng Iris một mực lắc đầu nói: “Em muốn gặp cô ấy, em đã tỉnh rồi, em nhớ hết mọi chuyện. Em muốn hỏi Christina cho rõ lý do vì sao cô ấy phải hại em? Rốt cục em đã làm gì sai?”
Pierre nhìn vẻ quýnh quáng của Iris thì cũng rất nặng lòng nhưng anh vẫn cố gắng giải thích cho cô hiểu: “Iris à, em quá lương thiện cho nên không hiểu được sự tham lam của con người. Cô ta là kẻ xấu, mà đã là kẻ xấu thì có rất nhiều lý do để làm hại người khác. Cô ta vì ích kỷ vì tham lam mà không từ thủ đoạn hại em thậm chí đẩy mẹ mình vào miệng lửa. Em có gặp cô ta cũng không để làm gì, ngược lại còn có thể gây hại cho bản thân em.”
Iris cảm thấy lời nào của Pierre cũng rất có lý nhưng cô vẫn cố gắng nói: “Em muốn gặp nanny của em lần cuối trước khi bà ấy bị đưa vào trại giam ở phía Nam California.”