Bảo Hân hụt hẫng quay vào nhà. Thanh Hải đứng trước mặt nhìn cô, gương mặt anh vẫn tươi sáng và hài hòa như bao năm vậy khiến Bảo Hân không dám đối diện thẳng mặt anh. Cô cúi đầu, lặng lẽ nói khẽ: “Xin lỗi anh. Chuyện hôn ước em không cách nào thự hiện được. Người em thích là anh ấy.”
Thanh Hải thở dài, trầm giọng hỏi: “Em thực sự đã quyết định rồi sao?”
Bảo Hân liền gật đầu. Thanh Hải lại hỏi: “Em có chắc cả đời này sẽ không hối hận hay không? Anh ta và em rất khác nhau. Văn hóa khác biệt, cách sống, cách suy nghĩ có rất nhiều cái khác nhau. Hơn nữa anh ta còn lớn hơn em nhiều tuổi như vậy? Bây giờ có thể vì phút chốc nông nỗi nhưng về lâu dài em sẽ cảm thấy mệt mỏi vì sự khác biệt này. Hôn nhân đại sự cả đời đâu thể quyết định nhanh chóng như vậy được.”
Bảo Hân nhắm mắt thở dài. Cô không phải không hiểu những điều Thanh Hải nói, cũng không phải không nghĩ đến tương lai và cũng không phải không sợ hãi nhưng biết làm sao bây giờ. Cô rất muốn ở cạnh “ông chú” này. Bảo Hân ngẩng mặt lên nhìn anh. Gương mặt đáng thương lí nhí hỏi: “Vậy còn anh, trong cuộc hôn nhân này anh đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”
Thanh Hải khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Có lẽ em không biết, từ lâu anh đã thích em. Lúc biết ra chúng ta có hôn ước anh đã vui mừng đến cả đêm không ngủ được chỉ muốn chạy đến nói ngay với em. Chỉ tiếc, anh lại đến hạn đi nhập ngũ. Anh không muốn em mang nặng tâm trạng chờ đợi nên không nói ra chuyện này. Bao nhiêu năm trong quân đội anh đã cố gắng hết sức mình để có được vị trí ngày hôm nay. Anh nghĩ đây là lúc thích hợp để nói với em và tiến đến chuyện cưới sinh. Chỉ không ngờ... anh đến trước nhưng lại đến chậm mất rồi.”
“Anh Hải, em xin lỗi. Trước giờ em chưa từng nghĩ rằng bản thân mình còn có hôn ước và càng không nghĩ đến người đó là anh. Trước nay, em chỉ xem anh như...” - Bảo Hân ngần ngại lí nhí nói đến đây thì bị Thanh Hải chặn lại.
“Em đừng nói nữa. Từ mà anh sợ nhất là “anh trai”. Anh không muốn nghe nó từ miệng em nói ra. Anh vẫn muốn một mình ôm ấp hy vọng. Chỉ mong thời gian trôi qua, tình cảm cũng sẽ như nước mà trôi đi.”
Bảo Hân nhắm mắt, hai dòng nước từ khóe mắt chảy ra. Cô quả thật rất quý anh và không muốn anh phải buồn nhưng nếu muốn cô từ bỏ Phan Lục Kha thì trái tim cô chịu không nổi. Cô chỉ đành cúi đầu cam tâm để bản thân mình ích kỷ mà thôi.
Suốt cả chiều ngày hôm đó, lòng Bảo Hân như lửa đốt. Chốc chốc cô lại cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn rồi lại thất vọng không thôi. Cô đã nhắn cho Phan Lục Kha hơn một chục cái tin lên trang mạng xã hội của anh nhưng không thấy anh hồi âm. Bảo Hân thở dài ngơ ngẩng ra vào. Phần lo anh giận, phần lại lo anh không nói tiếng nào đã quay về Mĩ cho nên cô cứ phập phồng lo lắng, đứng ngồi không yên. Ba mẹ nhìn thấy cô như vậy cũng lắc đầu thở dài, không biết cách nào khuyên con gái.
Đến khi trời tối thì Bảo Hân không chịu nổi nữa. Cô đón xe đến khách sạn nơi Phan Lục Kha ở. Bảo Hân đứng ở quầy tiếp tân nghe rõ mồm một giọng của Phan Lục Kha từ chối gặp cô. Bảo Hân nghe mà lòng tức anh ách. Cô khó chịu quay lưng đi. Nhưng đi được vài bước cô liền quay lại, nhanh chân chạy về phía thang máy bấm thang lên phòng của Phan Lục Kha. Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tên hỗn đản. Đồ chết bầm! Dám từ chối gặp tôi. Anh tưởng hôn tôi rồi có thể trốn thoát được tôi hay sao? Tôi không phải là Tô Ánh Nguyệt đâu, anh đừng hòng bỏ tôi.” - Nói đến đây, Bảo Hân lại nghĩ nghĩ rồi lại nói thầm: “Thật ra thì anh ta cũng chưa làm gì mình mà.” - Hai giây sau cô lại nghĩ khác: “Nhưng mà làm như vậy cũng là quá nhiều rồi. Phải bắt anh ta chịu trách nhiệm mới được.”
Thang máy “đing” lên một tiếng, cánh cửa từ từ mở đôi ra. Bảo Hân bước đi theo hành lang tiến vào căn phòng của Phan Lục Kha. Cô gõ cửa mấy tiếng nhưng không thấy ai trả lời. Cô đưa tay vặn thử tay nắm cửa thì thấy cửa phòng không khóa. Bảo Hân hít thở sâu rồi mạnh dạn bước vào bên trong.
Phía chiếc giường lớn đặt gần cửa sổ, Phan Lục Kha đang đứng quay lưng lại với Bảo Hân, chuyên tâm thu xếp đồ đạc bỏ vào vali. Nhìn thấy anh có ý định rời đi thì cô liền tiến lại gần, giữ lấy eo anh, áp mặt vào sát người anh gấp gáp hỏi: “Đừng đi mà. Anh muốn rời xa em thật sao?”
Phan Lục Kha dừng lại động tác, quay mặt qua giữ lấy tay cô, giận dỗi nói: “Em đã có người trong lòng, tại sao từ sớm không nói cho tôi biết, lại khiến tôi trở thành trò hề cho mọi người? Tôi không đi còn mặt dày ở đây làm gì?”
Bảo Hân nghe xong thì hai mắt cay xè, cô liên tục lắc đầu phản bát: “Không phải đâu, không phải đâu. Phan Lục Kha, em yêu anh. Trong lòng em chỉ có duy nhất một mình anh. Em đã hủy hôn, em không có ai khác hết. Anh đừng giận nữa có được không?”
Phan Lục Kha kéo tay của Bảo Hân ra, nghiêm mặt nói: “Tôi đã từng tin như vậy nhưng trước mặt người nhà em và anh chàng đó. Em một tiếng cũng không nói nổi. Em muốn tôi phải làm thế nào đây?”
Bảo Hân lắc đầu, cố gắng giải thích: “Lúc đó mọi chuyện đến quá bất ngờ, em chưa lên tiếng thì anh đã bỏ đi. Nhưng sau đó em đã nói rõ mọi chuyện. Em nhắn tin cho anh rất nhiều anh chưa đọc sao?”